Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 1037: Chương 1037: Sinh tử gắn bó [90]




Chương 1053: Sinh tử gắn bó [90]

Editor: May

“Anh khi dễ em......... anh đuổi em tới nơi đó, anh còn gạt em, rõ ràng cha không có việc gì, anh lại nói chính mình hại chết cha......... Anh buộc em mang theo hận ý rời đi, anh khiến cho em khó chịu!”

Ánh mắt Dịch Giản càng lạnh hơn, nghe được cô nói chuyện như vậy, chỉ vào lúc cô đang già mồm, vươn tay, tăng thêm lực đạo đánh lên mông cô.

Lúc này đây Chung Tình là thật cảm giác được đau đớn!

Cô nhất thời quay đầu, trừng mắt liếc mắt nhìn Dịch Giản một cái, Dịch Giản thấy cô nhìn mình chằm chằm, biết cô không phục, xuống tay tiếp tục đánh cô!

Thật sự là tiểu yêu tinh chọc người!

Làm cho người ta hoàn toàn không thể bớt lo!

Cô có biết hay không, hiện tại anh, rốt cuộc có bao nhiêu nghĩ mà sợ, nếu cô xảy ra một chút chuyện gì, cô có biết, anh thật sự sẽ bị hù chết thật không!

Chung Tình nhìn anh đánh chính mình như vậy, một khuôn mặt tươi cười cũng không cho mình, nhịn không được miệng thoáng mở, mắt thấy sẽ khóc ra: “Anh đánh em, anh lại có thể đánh em, anh có biết hay không, em vì muốn về tìm anh, em tốn rất nhiều khí lực......... Anh xem cổ tay em, hiện tại đều còn sưng đấy!”

Chung Tình vừa nói, vừa vươn cổ tay đã lành gần hết, ủy khuất vạn phần la hét.

Dịch Giản tất nhiên là tức giận, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng này của cô, lập tức giận không nổi, vốn nghĩ muốn nói nhiều lời hung dữ với cô, nhưng lại nói không được một câu, chỉ có thể vươn tay, lập tức ôm chặt cô vào trong lòng, than thở, trong bất đắc dĩ xen lẫn nồng đậm yêu thương và sủng nịch: “Sao em lại không nghe lời như vậy?”

Chỉ một câu như vậy của anh, đã biểu lộ ra hết tình cảm trong đáy lòng anh.

Chung Tình vùi ở trong lòng anh, ngửi hương vị thản nhiên quen thuộc trên người anh, lúc này đây, nước mắt mới thật sự rơi xuống.

Không phải không muốn nghe lời nói của anh, chỉ là lúc này đây, thật sự không muốn nghe.

Anh bắt lấy bả vai của cô, rời khỏi trong lòng anh, anh nhìn hai gò má của cô, nhìn hồi lâu, hồi lâu, lại kéo cô vào trong lòng của mình, nghẹn một bụng lửa cũng không phát được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ôn nhu nói: “Em - cô nhóc khiến người ta không thể khiến người ta bớt lo!”

Chung Tình nghe ra tình yêu nồng đậm trong lời nói của anh, cùng trạng thái không thể làm gì mình, đáy mắt của cô, hiện lên một chút đắc ý nhỏ, anh nhìn cô đắc ý, càng oán hận , cô lại vươn tay, ôm cổ anh nói: “Giản......... Trèo đèo lội suối, em cũng muốn ở bên cạnh anh...... Chúng ta đã nói, sinh tử gắn bó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.