Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 985: Chương 985: Sinh tử gắn bó [42]




Chương 1005: Sinh tử gắn bó [42]

Editor: May

 

Nước mắt Chung Tình, rốt cục chảy ra, cô cảm thấy chính mình nức nở phát ra cầu khẩn, hoàn toàn giống như rất mệt mỏi, cô muốn tin tưởng người đàn ông trước mặt này cỡ nào.

Nhưng, những lời này, lại là chính tai cô nghe thấy!

Anh là bình tĩnh như vậy, bình tĩnh như là một trận gió.

Tay cô, ấn cò súng, ấn nửa ngày, lại phát hiện, cô hoàn toàn không dùng được khí lực gì, ngược lại trong nháy mắt phun ra một ngụm máu tươi, lung la lung lay lui về phía sau, súng ống trong tay, rơi ở trên mặt đất.

Cô chỉ biết, không thể lây dính thứ tình yêu này.

Một khi lây dính, bạn ngay cả giết người, cũng không làm được.

Cô thật sự vô dụng!

Rõ ràng là có thể giết chết anh, nhưng là lại không làm được!

Cô mềm nhũn ngồi xổm trên đất, thế giới của cô, sao có thể ở trong nháy mắt này, đều điên đảo chứ?

Vì sao lại trở thành như vậy?

Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc đây là vì cái gì?

Cô vẫn luôn cảm thấy đây là gạt người, đều là gạt người, nhưng cô lại không tìm thấy gì một lý do nào có thể thuyết phục mình.

Ánh mắt của cô, mờ mịt trống rỗng nhìn Dịch Giản, chỉ cảm thấy lúc này vẻ đẹp của anh, như là Tu La đến từ địa ngục, làm cho cô kinh hồn táng đảm.

Vẻ mặt của anh, vẫn là gió êm sóng lặng như vậy, bạc tình ít ham muốn.

Thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không có.

Đáy lòng của cô, rất kinh hãi!  Bạn nào muốn đọc trước liên hệ :

Cô thật sự rất muốn làm cho chính mình trấn tĩnh xuống, nhưng cô lại cảm thấy tâm tính thiện lương của chính mình quá mệt, quá đau.

Dịch Giản chỉ im lặng nhìn cô, anh không biết rốt cuộc chính mình nên làm như thế nào.

Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, anh mới cúi ngườii, muốn bế cô lên.

Thân mình cô cứng đờ, nhìn cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, ngược lại lạnh lùng nghiêm mặt, tự mình đứng lên, đi sát qua vai bên người anh.

Quan hệ giữa bọn họ, đã muốn rơi xuống điểm đóng băng!

Cô không thể không hận anh, anh đã giết cha của cô, cô không có cách nào, thật sự tha thứ cho anh!

Cô nghĩ, đã hoàn toàn không có biện pháp, lưu lại vì anh, cùng anh đối mặt với chiến tranh tàn khốc như thế, cũng hoàn toàn, không muốn sinh hạ đứa nhỏ thay anh .........

Anh là kẻ thù của cô, kẻ thù của cha cô, cô đã không có dũng khí đi báo thù, cho nên, càng không thể vì kẻ thù, sinh hạ một đứa nhỏ !

Cô run rẩy đứng lên, mới vừa đi hai bước, thiếu chút nữa liền té ngã trên đất, anh vội vàng vươn tay, theo bản năng muốn đỡ cô.

“Cẩn thận!”

Đây là câu nói đầu tiên của anh sau khi cô biết được chân tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.