Tinh Hạch Đấu Thiên

Chương 4: Chương 4: Quyên tiền (Hạ)




Tần Thiên cười nhìn lấy hai hộ vệ này, nói:

- Tốt, nể tình hai người các ngươi biết điều như vậy, cũng không cần các ngươi bỏ tiền, hai người các ngươi có thể đi.

Buông dây thừng dưới chân, hai bảo tiêu có thể nói bò đi đến cửa. Cửa vừa mở ra, bên ngoài mười mấy khẩu súng nhắm vào hai bảo tiêu, đại môn cách ghế sô pha có một khoảng cách rất lớn, hơn nữa có một góc chết, cho nên người bên ngoài nhìn không tới tình huống bên trong.

Cảnh sát mang hai hộ vệ đến chỗ người phụ trách hiện trường, tiến hành hỏi thăm, nghe được hai bảo tiêu nói ra tình huống bên trong, đám cảnh sát không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, dựa theo tri thức chuyên nghiệp của bọn họ, bọn họ biết rõ, nếu như hai bảo tiêu nói là thật, vậy những thuốc nổ kia nổ tung, có thể san bằng phương viên hai ba mươi mét.

Lý Trung Hân lập tức hạ lệnh, toàn bộ mọi người lui về phía sau 30m, hiện tại biệt thự chính là một thùng hỏa dược, quá nguy hiểm.

- Người ở bên trong không nên vọng động, không nên nghĩ loạn, có cái gì có thể thương lượng.

Sau khi biết rõ tình huống bên trong, trưởng cục cảnh sát vội nói.

Tần Thiên từ trong bao lớn lấy ra một cái loa, hướng bên ngoài nói.

- Nếu như bên ngoài phí lời nữa, ta liền giết một người giao cho các ngươi, sau hai giờ nói tiếp, hiện tại im miệng.

Nghe được trong biệt thự truyền tới tiếng loa, cảnh sát toàn trường đều ngạc nhiên, đạo tặc lại mang theo loa, nghĩ tới đây, tâm tình người toàn trường đều hơi trùng xuống, nói rõ đạo tặc đã sớm chuẩn bị, hơn nữa tâm lý tố chất siêu tốt.

Cục trưởng Lý Trung Hân lo lắng nói:

- Nhanh, đem thu hình lại điều tra, bây giờ phải tranh thủ thời gian xác nhận thân phận đạo tặc, nhanh đi.

Tần Thiên vừa nói xong, liền ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn xem chín người bên trong, chậm rãi nói:

- Vương gia tam huynh đệ, Đông Hải Tam Tinh, phong quang vô hạn a, lão đại Vương Chính Đức, có được thân gia 100 ức, nổi danh phú hào, lão Nhị Vương Chính Minh, nổi danh bất động sản, lão Tam Vương Chính Nhân trưởng phòng thị ủy, một môn tam huynh đệ, từng cái đều có tiền đồ.

Mọi người trong đại sảnh nghe những giới thiệu này, trong nội tâm càng sợ hơn.

Tần Thiên lấy ra một cái đồng hồ bấm giây.

- Tốt rồi, ta cũng không lãng phí thời gian, hiện tại từ Vương Chính Đức bắt đầu trước, ở trên máy vi tính đánh tiền vào đi. Nhớ rõ, ngươi chỉ có một phút đồng hồ thời gian, vượt qua một phút đồng hồ, mỗi nhiều một giây, ta liền nã một phát súng.

Nói xong, dùng thương chỉ vào Vương Chính Đức, bắt đầu đè xuống đồng hồ bấm giây.

Tích tích tích...

Trong đại sảnh an tĩnh, thanh âm đồng hồ bấm giây đặc biệt rõ ràng, Vương Chính Đức nhìn xem Computer, một mực không hạ thủ.

- Đã qua 10 giây, ngươi còn có năm mươi giây.

Nghe được thanh âm này, nội tâm của Vương Chính Đức không khỏi xiết chặt, cũng không nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian bắt đầu thao tác ở trên máy vi tính, nhìn xem tin tức chuyển khoản thành công trên máy vi tính, toàn thân Vương Chính Đức không khỏi ngã xuống trên mặt đất.

- 14 ức, đối với 100 ức phú hào như ngươi mà nói chỉ là chút lòng thành.

Tần Thiên nhìn xem kim ngạch trên máy vi tính cười nói. Tuy nói như vậy, nhưng mà Tần Thiên cũng biết có thể thoáng cái xuất ra nhiều tiền mặt như vậy, kỳ thật cũng không dễ dàng, mặc dù nói có 100 ức tài sản, nhưng mà rất nhiều đều là cổ phiếu cùng bất động sản.

- Tốt, kế tiếp đến ngươi rồi Vương Chính Minh.

Tần Thiên nhìn nam tử trúng đạn trên chân nói.

Vương Thiên Minh nghe xong, tranh thủ thời gian dắt lấy chân tổn thương, leo đến bên cạnh bàn bắt đầu thao tác, dù sao chậm một bước, một viên đạn sẽ bắn nhập thân thể của hắn.

- 5 ức, ngươi biểu hiện rất tốt.

Tần Thiên nhìn xem kim ngạch nói.

Tần Thiên mở trói cho Vương Thiên Nhân, sau đó nói với hắn:

- Đến ngươi rồi, cũng là một phút đồng hồ.

Vương Thiên Nhân vội đi qua, ở trên máy vi tính thao tác.

“Bằng” một tiếng súng vang lên, tất cả mọi người trong đại sảnh hoảng sợ nhìn xem Tần Thiên. Chỉ thấy đầu gối của Vương Thiên Nhân không ngừng chảy máu, hắn trúng một phát đạn, đang kêu thảm thiết.

Tiếng súng rơi vào tai người ngoài cửa, khiến cho một hồi tao động. Cục trưởng Lý Trung Hân lập tức cầm lấy loa hô:

- Đã xảy ra chuyện gì, có thể thương lượng, không nên vọng động.

- Câm miệng.

Tần Thiên xông bên ngoài quát.

- Ta... Cho ngươi nhiều tiền như vậy... vì cái gì ngươi còn nổ súng với ta....

Vương Thiên Nhân nhịn đau nói.

- Đúng, ngươi là cho rất nhiều tiền, cho 1 ức, nhưng mà ngươi một cán bộ cấp phòng, như thế nào cũng không kiếm được nhiều như vậy. Xem ra ngươi vơ vét không ít mồ hôi của dân. Ta xem loại tham quan như ngươi khó chịu, cho ngươi một phát súng, ngươi có ý kiến gì không?

Tần Thiên căm hận nói.

Nói xong, Tần Thiên đi đến trước máy vi tính thao tác, sau chốc lát, mang theo nụ cười thỏa mãn đứng lên.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, Tần Thiên cười nhận điện thoại.

- Xin chào tiên sinh, ta là người phụ trách Vương Lệ Bình của cô nhi viện Thảo Xuân, ta ở chỗ này thay mặt ngàn vạn cô nhi cảm tạ tấm lòng của ngươi, ngươi thoáng một phát ùng hộ 20 ức cho chúng ta, chuyện này sẽ giải quyết sinh hoạt cùng học tập cho ngàn vạn cô nhi, ngươi sẽ cải biến cuộc sống nhân sinh của những cô nhi này, ngươi trợ giúp bọn hắn quá lớn, ở chỗ này ta chân thành cảm tạ ngươi.

Trong điện thoại không khỏi truyền đến một tiếng ngẹn ngào.

- Ha ha, không nên khách khí, đây là ta nên làm.

Nghe trong điện thoại truyền tới thanh âm quen thuộc kia, Tần Thiên không khỏi cười nói.

- Tiên sinh, ngươi có thể lưu lại tên của ngươi không? Ngươi không nói, bọn nhỏ khẳng định đều rất muốn biết a.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm khẩn thiết.

- Danh tự chỉ là danh hiệu, không sao cả, ta chỉ là muốn làm chút ít chuyện cho bọn nhỏ bất hạnh mà thôi, không cầu cái khác. Thực xin lỗi, hiện tại ta bề bộn nhiều việc, ta cúp máy đây, về sau có thời gian sẽ liên lạc lại.

- Vậy tiên sinh ngươi thong thả, phi thường cảm tạ tấm lòng của ngươi. Lần nữa cảm tạ ngươi.

Trong điện thoại không ngừng truyền đến âm thanh cảm tạ.

Tần Thiên thỏa mãn cúp điện thoại, tháo lấy thẻ sim bẻ gẫy. Trong lòng yên lặng nói: Vương mụ mụ tha lỗi, ta không thể nói ra được, ta cuối cùng có thể vì ngươi làm một chút chuyện, hi vọng ngươi vĩnh viễn khỏe mạnh.

Mọi người trong đại sảnh thấy người trẻ tuổi kia mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy, lấy được nhiều tiền như vậy, rõ ràng toàn bộ quyên cho một cơ quan từ thiện, cả đám đều cảm thấy hắn điên rồi.

Tần Thiên nhìn về phía mọi người trong đại sảnh, cười nói:

- Hiện tại chuyện tiền bạc đã giải quyết, có thể kết thúc một giai đoạn.

Không đợi mọi người thở phào, hắn lại nhìn Vương Thiên Dân hôn mê trên mặt đất, lãnh khốc nói:

- Hiện tại một chuyện cuối cùng cũng nên giải quyết.

Nói xong, hắn đá tỉnh Vương Thiên Dân.

Vương Thiên Dân thong thả tỉnh lại, tỉnh lại phát hiện mình bị người trói chặt, không hề nghĩ ngợi liền mắng:

- Cái tên hỗn đản nào trói lão tử, muốn chết sao? Biết lão tử là người nào không, lão tử gọi người giết chết ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.