Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 5: Chương 5: Phí hướng dẫn du lịch 1 ngày là 1000 đô la?ớng dẫn du lịch 1 ngày là 1000 đô la?




Editor: tu tai

Anh có một gương mặt khiến người khác không thể thu hồi ánh mắt lại được.

Trên gương mặt góc cạnh lại mang theo một loại tao nhã vô cùng. Cho dù là độ cao đường lông maỳ hay là đường cong nơi khóe mắt, đều thích hợp.

Mà đôi mắt anh giống như viên đá đen bóng, rõ ràng không nhìn thấy, lại cực kỳ thâm thúy.

Chỉ cần tầm mắt của mọi người rơi vào trong mắt của anh, liền có một loại cảm giác giống như bị nhìn xuyên thấu vậy.

“Vậy, Giang tiên sinh. . . . . . các đầu bếp của chúng tôi lần lượt dâng lên ngài các món ăn chiêu bài của bọn họ, hi vọng được ngài nếm thử và đưa ra những ý kiến chuyên môn.”

Giang Thiên Phàm khẽ nghiêng mặt sang bên, nói với trợ lý ở bên cạnh: “Lý Ngạn, hãy miêu tả một chút cảnh vật chung quanh của nhà hàng Lãng Hoa giúp tôi.”

Lý Ngạn khẽ tiến về phía Giang Thiên Phàm, nói một cách khách quan: “Nhà hàng trang hoàng phục cổ, theo phong cách thời Vãn Thanh. Tất cả bàn ăn và ghế ngồi đều bằng gỗ. Bố cảnh tiểu kiều lưu thủy. Trong phòng khách được trang trí bởi những bức tranh thủy mặc của các danh gia. Sàn nhà sạch sẽ, mặt bàn không bụi không dầu mỡ. Nhân viên phục vụ ở đây so sánh với những nhà hàng khác, có vẻ như đã tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp.”

“Tốc độ dọn thức ăn lên?” Giọng nói của Giang Thiên Phàm không dao động, làm cho người khác không đoán được anh hài lòng hay không hài lòng với miêu tả của Lý Ngạn.

“Khi chúng ta đi ngang qua sảnh chính thì hai phần ba số lượng khách đều đã ăn được món ăn nóng. Những người khác thì trên bàn ăn ít nhất đã lên món khai vị.”

“Rót cho tôi ly trà.” Giang Thiên Phàm lạnh nhạt nói.

Triệu đổng đang muốn tiến lên, trợ lý Lý Ngạn khoát khoát tay với Triệu đổng, tự mình đứng dậy, sờ sờ nhiệt độ của bình trà, rót trà giúp Giang Thiên Phàm.

Động tác cầm bình trà của anh ta thuần thục, khi nước trà rót vào được 2 phần 3 chén liền thu lại, không hề rỉ một giọt nước ra ngoài.

Giang Thiên Phàm nhấp một ngụm nước trà.

Mỗi một món ăn đưa lên, Triệu đổng giải thích hết sức cặn kẽ, nguyên liệu của mỗi một món ăn, ngay cả kỹ thuật chế biến cũng vô cùng tường tận.

Mà mỗi một món ăn, Giang Thiên Phàm chỉ đưa vào trong miệng một lần.

Anh nhai một cách ung dung thong thả, mỗi một lần nuốt, cũng làm cho những người khác khẩn trương nuốt nước miếng theo.

Mọi người giương mắt nhìn anh ta, hi vọng anh có thể nói ít nhất một từ đánh giá, ví dụ như “Ăn ngon” hoặc là “Ăn không ngon“.

Cho đến khi canh Hải sâm được bưng đến trước mặt anh ta.

Triệu Đồng còn muốn nói gì đó, thì Lý Ngạn lắc đầu với ông ta một cái.

“Triệu đổng, thật ra thì chỉ cần Giang tiên sinh nếm một ngụm, là ngài ấy đã biết trong món ăn có những nguyên liệu gì, cách thức nấu nướng như thế nào, cùng với bản lĩnh của đầu bếp ra sao.”

“. . . . . . A, không trách được người trong nghề đều nói Giang tiên sinh có ‘ vị giác tuyệt đối ’ ! Thì ra là như vậy!”

Giang Thiên Phàm múc một muỗng canh Hải sâm, thổi nguội sau đó đưa vào trong miệng.

Không tới một giây đồng hồ, anh cầm ly trà lên, phun canh ra.

“Sao. . . . . . Thế nào? Này canh có vấn đề gì không?” Triệu đổng vội vàng đứng lên.

Những nhân viên khác đi cùng cũng hết sức khẩn trương.

“Nếu như là ở nhà hàng của tôi, thì tôi sẽ không đưa món canh như vậy ra cho khách.”

“Cái gì?” Triệu đổng choáng váng, cực kỳ tức giận nói với người bên cạnh, “Đầu bếp nấu món canh này là ai? Gọi anh ta tới đây cho tôi!”

Chưa đầy 3 phút, một vị đầu bếp khoảng chừng 30 tuổi đang ấn giữ cái mũ của mình vội vàng chạy tới.

Triệu đổng không nói lời gì đổ ập xuống một trận mắng mỏ đầy giận dữ: “Thì ra là anh! Lý Đức Tân! Sư phụ anh còn nói anh là hạt giống tốt, muốn tôi nhất định phải nhận anh vào nhà hàng Lãng Hoa của chúng tôi! Vậy mà anh báo đáp như vậy sao? Phần canh Hải sâm này là cho Giang tiên sinh thưởng thức, vậy mà anh lại khiến Giang tiên sinh không thể nuốt nổi!”

Đầu bếp tên là Lý Đức Tân hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

“Bắt đầu từ giờ phút này, anh bị sa thải!”

Tay Lý Đức Tân nắm thành nắm đấm, anh ta muốn mở miệng giải thích, nhưng cuối cùng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Lúc anh ta đang muốn tháo mũ đầu bếp của mình xuống, thì Giang Thiên Phàm vẫn luôn im lặng lên tiếng.

Giọng nói lạnh lùng phát ra trong không gian của căn phòng này giống như rượu đỏ lạnh như băng không nhanh không chậm xoay tròn.

“Tên của ngươi là Lý Đức Tân?”

“Đúng, Giang tiên sinh.”

“Phần canh Hải Sâm này, thể hiện khả năng cân bằng mùi vị của anh cùng với khả năng nắm giữ hỏa hầu đã đạt được mức lô hỏa thuần thanh. Kỹ năng nấu nướng của anh rất cao siêu, nhưng có chút vấn đề cho dù là đầu bếp giỏi hơn nữa cũng khó mà che dấu được. Anh có thể dùng nguyên liệu có chất lượng kém như thế, làm hương vị món canh cùng với đề cao vị giác tới loại trình độ này, rất khó được.”

“Giang tiên sinh? Ý của ngài là. . . . . .” Triệu đổng không hề nghe được chút ý từ trách cứ nào từ trong lời nói của Giang Thiên Phàm, thậm chí. . . . . . còn đang khen ngợi?

“Triệu đổng, tôi thấy nhà hàng mà ông quản lý tồn tại một vấn đề rất lớn, đó chính là mua nguyên vật liệu nấu ăn. Tất cả các món của nhà hàng sử dụng nguyên liệu nấu ăn, từ thịt bò, thịt dê cùng thịt vịt đều không phải là tươi mới nhất. Dĩ nhiên, chất lượng kém nhất vẫn là món hải sâm này, sau khi nó được vận chuyển bằng đường hàng không tới nhà hàng của ông, lại không được ướp lạnh bằng phương pháp thích hợp nhất. Những vấn đề này, tuyệt đối không cho phép xuất hiện trong nhà hàng của tôi. Rất rõ ràng, ngay cả trên phương diện quản lý kinh doanh nhà hàng, suy nghĩ của tôi và ông đã bất đồng rồi. Cho nên, chúng ta cũng không phải là bạn hợp tác thích hợp nhất.”

Triệu đổng hoàn toàn choáng váng.

Với danh tiếng hiện tại của nhà hàng Lãng Hoa, khách hàng đến dùng cơm đếm không xuể, nếu như vẫn muốn áp dụng nguyên liệu nấu ăn chỉ sử dụng trong ngày, thì áp lực quá lớn, hơn nữa suy xét đến vấn đề giá vốn, không thể không làm ra một chút thối lui.

Nhưng Triệu đổng lại không nghĩ tới, ngay cả những điều này Giang Thiên Phàm cũng có thể nếm ra được? Cái này có phải quá xoi mói rồi hay không?

Ông ta nhìn về phía trợ lý Lý Ngạn của Giang Thiên Phàm, Lý Ngạn chỉ dùng vẻ mặt lực bất tòng tâm lắc đầu với ông ta một cái.

Lúc này Giang Thiên Phàm đã đứng dậy, bỏ gậy dò đường, đi về phía cửa.

Lúc anh ta đi qua Lý Đức Tân, mở miệng nói: “Tôi có một nhà hàng chuyên hải sản tại Manhattan. Nếu như anh muốn tới thử bản lĩnh một lần, anh biết làm sao tìm được nơi đó rồi chứ. Ở đó, anh sẽ nhận được thực phẩm tươi mới nhất.”

Nói xong, Giang Thiên Phàm liền đi ra ngoài, trợ lý Lý Ngạn đuổi sát theo sau.

Lý Đức Tân hoàn toàn không dám tin tưởng mình mới vừa nghe được là cái gì.

Giang Thiên Phàm là một người Hoa truyền kỳ trong giới ẩm thực, không chỉ bởi vì vào lúc mười tám tuổi anh đã trở thành bếp chính của nhà hàng cấp Michelin ba sao ở Newyork, mà bởi vì dưới sự kinh doanh của anh ta, trong 20 nhà hàng của Giang thị ở nước Mỹ, đã có sáu nhà hàng đạt cấp Michelin hai sao, ba nhà hàng đạt được Michelin ba sao trong ba năm liên tục, mà nhà hàng hải sản ở Manhattan kia chính là một cái trong số đó.

Lúc Lý Đức Tân nghe thấy Triệu đổng muốn xa thải anh ta, vốn dĩ cho rằng sự nghiệp đầu bếp của mình đã hết rồi. Rời khỏi nhà hàng Lãng Hoa, chỉ sợ rất khó đặt chân ở một nhà hàng khác, nhưng Giang Thiên Phàm lại tự mình vươn cành ô liu ra cho anh ta?

Mà đối với Lâm Khả Tụng mà nói, bữa cơm này coi như kết thúc trong không khí hài hòa.

Lúc gần đi, Tống Ý Nhiên hỏi có cần đưa Lâm Khả Tụng về nhà không. Lâm Khả Tụng lắc đầu một cái, nói mình còn muốn đi của hàng bách hóa mua chút đồ.

Cô cũng không có sở thích làm kỳ đà cản mũi.

Tống Ý Nhiên không có vội vã rời đi, vẫn đứng ở cửa khách sạn tán gẫu với Lâm Khả Tụng.

“Này, món canh hải sâm hôm nay, em cảm thấy có chỗ nào không ngon?”

“. . . . . . Thật ra thì trước kia mẹ em đã từng hầm canh hải sâm, cảm thấy rất tươi ngon. Nhưng món canh hải sâm hôm nay, cảm giác không quá tươi mới.”

Vừa lúc đó, dưới sự vây quanh của rất đông mọi người, Giang Thiên Phàm cùng trợ lý bước ra.

Vừa đúng nghe câu nói kia của Lâm Khả Tụng.

Bước chân của Giang Thiên Phàm hơi dừng lại, mặt hướng về phía Lâm Khả Tụng đang đứng.

Lý Ngạn xoay người nói với Triệu đổng đang đi theo: “Bây giờ ngay cả khách của ông cũng nếm ra vấn đề của canh hải sâm. Triệu đổng, chúng tôi rất thất vọng với nhà hàng Lãng Hoa.”

Nói xong, Lý Ngạn liền dẫn Giang Thiên Phàm lên xe, xe nghênh ngang rời đi.

Lúc Triệu đổng đang muốn phát giận với Lâm Khả Tụng đổ thêm dầu vào lửa, lại phát hiện Lâm Khả Tụng đã đi xa.

Lâm Khả Tụng đeo túi xách, thật ra thì cô cũng không thật sự muốn đi dạo cửa hàng bách hóa gì cả, chẳng qua là không muốn nhìn Tống Ý Nhiên cùng Sở Đình tình chàng ý thiếp mà thôi.

Trên chiếc Bentley đang đi ngược chiều với cô, Giang Thiên Phàm vẫn trầm mặc bỗng mở miệng: “Vừa rồi cái người đứng ở cửa khách sạn Lãng Hoa chỉ ra hải sâm không tươi mới đâu?”

Lý Ngạn vội vàng nhìn về phía sau: “Cô ấy đang đi một mình trên đưỡng, trông giống như đang muốn đi ngồi tàu điện ngầm.”

“Tôi có chuyện hỏi cô ấy.”

Lý Ngạn hơi ngẩn người, lập tức nói tài xế quay đầu xe, đuổi theo cô gái kia.

Vì vậy ở 10 mấy giây sau, một chiếc Bentley màu đen phách lối dừng ở bên cạnh Lâm Khả Tụng khiến Lâm Khả Tụng bị giật mình.

Cô hơi nhích vào bên trong. Vừa rồi cô thấy tình hình không ổn, nên đã bước nhanh rời khỏi hiện trường. Không phải là cái vị Triệu đổng đó phái người đến đánh cô chứ?

Nhưng khi cửa sổ xe kéo xuống, Lâm Khả Tụng nhìn thấy cũng là anh chàng đẹp trai lạnh lùng bị mù đã gặp ở nhà hàng kia?

“Chính cô nếm ra được hải sâm của nhà hàng Lãng Hoa không tươi?”

Giọng nói của Giang Thiên Phàm lạnh như băng.

Lâm Khả Tụng nghe không ra chút cảm xúc dao động nào.

Thậm chí cô còn muốn tìm hiểu một chút hơi thở của đối phương, rốt cuộc người này là sống hay không đây? Hay là Vampire?

“Tôi là cảm thấy như vậy. Tôi nghĩ tôi có quyền biểu đạt cảm giác của bản thân mình chứ? Hơn nữa tôi cũng không tung tin lên mạng để gây ảnh hưởng đến danh dự của nhà hàng Lãng Hoa!”

Lâm Khả Tụng hi vọng nhìn cô có khí phách một chút. Sớm biết như này thì cô không nên cự tuyệt Tống Ý Nhiên đưa cô về nhà.

“Cô hiểu lầm rồi, thưa cô. Đánh giá của Giang tiên sinh và cô giống nhau. Bởi vì tay nghề của đầu bếp rất cao siêu, xử lý vấn đề hải sâm không tươi rất tốt. Nhưng cô lại có thể nếm ra được, nói rõ vị giác của cô không tệ.” Lý Ngạn ngồi bên cạnh Giang Thiên Phàm ôn hòa giải thích.

Lâm Khả Tụng âm thầm thở ra một hơi. Không phải người nhà hàng Lãng Hoa phái tới trả thù là tốt rồi.

“Cô là người ở đây sao?” Giang Thiên Phàm lại lên tiếng một lần nữa.

Từng câu hỏi của anh, Lâm Khả Tụng nghe được đều giống như câu trần thuật, khẽ chèn ép lên dây thần kinh của cô.

“Đúng vậy.”

“Cô có hiểu rõ những quán ăn vặt của thành phố này không?”

Giang Thiên Phàm nói xong, Lý Ngạn ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Đương nhiên là rõ ràng rồi. Tôi đã ăn ở thành phố này từ nhỏ cho đến lớn. Từ trước đến nay đồ ăn thực sự đặc sắc cũng không phải những món trong nhà hàng Lãng Hoa, mà là trong một vài cửa hiệu lâu đời hoặc trong những quán nhỏ tại các phố lớn ngõ nhỏ.”

Lúc này, Giang Thiên Phàm bỗng mở cửa xe ra, đi xuống.

“Tôi trả cô phí hướng dẫn viên du lịch một ngày là 1000 đô la, hãy đưa tôi đi thưởng thức những món ăn vặt này. Nếu như trong những món ăn vặt này có món có thể làm cho tôi cảm thấy ăn ngon, tôi sẽ trả thêm cho cô 500 đô la Mỹ nữa làm phần thưởng.”

“Cái gì?” Lâm Khả Tụng cảm thấy có phải mình nghe nhầm không?

Dẫn anh ta đi ăn ăn uống uống là có thể kiếm được 1000 đô la một ngày? Người này không có vấn đề gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.