Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 10: Chương 10: Chương 9: Cho dù là anh em thì vào nhà cũng phải gõ cửa




Hình như Lý Ngạn còn muốn nói gì đó với Lâm Khả Tụng, Giang Thiên Phàm lại nói với người nước ngoài kia: “Meire, trả cô ấy 1000 đô la phí hướng dẫn du lịch.”

“Vâng, tiên sinh.” Meire gật đầu một cái, quay sang nói với Lâm Khả Tụng, “Thưa cô, xin hỏi cô tên là gì?”

“Cái đó. . . . . . Tôi tên là Lâm Khả Tụng. . . . . .” Lâm Khả Tụng nghĩ thầm đối phương định chuyển tiền qua ngân hàng hay là viết chi phiếu, có cần cô viết thông tin tài khoản hay không?

“Khả Tụng?” Trên hai bên môi Meire giữ lại hai chòm râu, mang kính không gọng, mặc tây trang hết sức chính thống, thoạt nhìn giống như một lão quý tộc của Anh quốc. So với Lý Ngạn, quả thật hòa ái thân cận hơn rất nhiều. Hơn nữa, tiếng Trung của ông ấy rất tốt, gần như nghe không ra sự khác biệt.

“Lâm là họ của tôi, còn tên của tôi là Nhật Tụng.”

Meire cười: “Nghe giống như là.”

Lâm Khả Tụng cười, “A, pháp sư bánh bao Dương Giác!”

Quả nhiên Meire xé một tờ chi phiếu tiền mặt, vô cùng có lễ phép đưa cho Lâm Khả Tụng: “Cám ơn cô hôm nay đã làm bạn bên cạnh Giang tiên sinh, bánh bao nhỏ đáng yêu.”

Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, ông ta gọi cô là cái gì?

Bánh bao nhỏ đáng yêu?

Giang Thiên Phàm đã đi lên cầu thang của khách sạn khẽ dừng bước, hướng về phía Lâm Khả Tụng.

Mặc dù Lâm Khả Tụng biết anh ta hoàn toàn không nhìn thấy mình, nhưng không biết tại sao, cô có một loại cảm giác đối phương đang nói”Gặp lại” với cô.

“Gặp lại, Giang tiên sinh.”

Lâm Khả Tụng nhỏ giọng nói xong, đi về phía bên kia đường, tính toán ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Lý Ngạn cùng Meire cùng với Giang Thiên Phàm đi vào thang máy.

Giang Thiên Phàm vẫn luôn chìm lạnh chợt mở miệng: “Chiếc xe đạp kia đâu?”

“A, tôi nghĩ. . . . . . Nếu không đưa cho nhân viên làm việc trong khách sạn được không?” Lý Ngạn lộ ra vẻ mặt kỳ quái, anh ta không hiểu tại sao bỗng nhiên Giang Thiên Phàm lại nhắc tới xe đạp.

“Tôi muốn mang nó trở về Newyork.”

Lý Ngạn há miệng, một chiếc xe đạp mà thôi không cần thiết ngàn dặm xa xôi mang về Newyork, hơn nữa Giang Thiên Phàm không nhìn thấy, anh ta hoàn toàn không thể đi xe đạp được!

Nhưng Meire lại hơi giơ tay, ý bảo Lý Ngạn không cần nói nữa.

Khi bọn họ trở lại phòng khách sạn, sau khi Lý Ngạn báo cáo đơn giản một đoạn, trong phòng cũng chỉ còn lại có Giang Thiên Phàm cùng Meire.

Meire không nhanh không chậm pha một ấm trà, ngồi đối diện Giang Thiên Phàm.

“Giang tiên sinh, Lý Ngạn nói cậu muốn nếm thử đồ ăn vặt ở nơi này, tại sao không để cho anh ta đi cùng với cậu, ngược lại chọn một cô gái xa lạ, hơn nữa còn đi xe đạp nữa?”

“Khách sạn Lãng Hoa cũng không xuất sắc như trong báo cáo của Lý, không đủ để làm người hợp tác của chúng ta tại khu vực Trung Quốc. Hôm nay ở trong nhà hàng Lãng Hoa, Lý Ngạn cũng khẩn trương hơn bình thường rất nhiều.”

“Cho nên, Giang tiên sinh cậu cảm thấy Lý Ngạn đang có gì đó lừa dối cậu?”

“Sự tin tưởng của tôi, chỉ giao cho một lần. Nếu như tôi ngồi trên chiếc xe đó, tôi không cho là Lý Ngạn sẽ khiến tôi tìm được thứ mà tôi thật sự muốn.”

“Nhưng Lâm tiểu thư làm được, thật sao?”

“Đúng vậy.”

Mà giờ khắc này Lâm Khả Tụng ở trong xe điện ngầm dựa vào thành ghế ngủ không biết trời đất, đến lúc đột nhiên tỉnh dậy, cùng một tuyến đường này, hình như cô đã ngồi hai lượt rồi!

Lau lau nước miếng, Lâm Khả Tụng vội vã xuống xe.

Về đến nhà, tắm thoải mái, Lâm Khả Tụng nằm ở trên giường dùng tin nhắn âm thanh nhắn cho Tống Ý Nhiên một tin: Hình như em cũng muốn đi Newyork rồi.

Nói xong, liền thay đổi điện thoại di động sang chế độ không làm phiến, cuốn chăn một cái, ngủ trôi qua.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, một chiếc Bentley màu đen đang chạy trên đường ở khu vực nội thành.

Người thanh niên ngồi ở ghế trước vỗ vỗ cửa sổ xe: “Không nghĩ mới tám giờ sáng, giao thông đã tắc nghẽn như vậy!”

“Cho dù ở Newyork, tám giờ sáng giao thông cũng không có tốt hơn chỗ nào, huống chi là tại Trung Quốc? Bình tĩnh một chút, người trẻ tuổi.” Meire an ủi.

Xe bị ngăn ở một giao lộ, mấy phút đồng hồ mà nửa bước khó đi.

Lý Ngạn ngồi ở ghế trước cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt của ông chủ từ trong kính chiếu hậu.

Giang Thiên Phàm vui giận đều không lộ ra, giống như băng điêu trên mặt không nhìn ra bất kỳ sự dao động cảm xúc nào.

Nhưng Lý Ngạn lại mơ hồ có cảm giác, chuyện Triệu đổng của nhà hàng Lãng Hoa tìm anh ta nhờ giúp đỡ đạt được sự hợp tác cùng Giang Thiên Phàm đã bị đối phương biết rồi.

Giang Thiên Phàm muốn thưởng thức những món ăn vặt của địa phương, vốn dĩ có thể giao hết cho Lý Ngạn anh lên kế hoạch lo liệu, hoàn toàn không cần phải mua một chiếc xe đạp gọi một cô gái nhỏ đưa anh ta đi. Bây giờ lại đến muộn, mặc dù giao thông không phải thứ do Lý Ngạn anh có thể khống chế được, nhưng anh vẫn nhịn không được lo lắng, nếu như bọn họ không kịp lên máy bay, Giang Thiên Phàm có thể lấy chuyện này đổ lên người anh ta hay không?

Không khí buổi sáng sớm coi như mới mẻ, Giang Thiên Phàm mở nửa cửa xe, ánh nắng ấm áp rơi xuống nửa bên mặt của anh.

Bỗng nhiên, anh ta mở miệng nói: “Trên đường có người đang bán Băng Đường Hồ Lô hay không?”

Lý Ngạn dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một lão già khiêng một chiếc cọc cắm đầy Băng Đường Hồ Lô đang đi chầm chậm trên lối cho người đi bộ. Nếu như là người bình thường, có lẽ sẽ kinh ngạc tại sao Giang Thiên Phàm không nhìn thấy lại có thể biết. Nhưng Lý Ngạn đã làm việc bên cạnh anh gần một năm, khứu giác của Giang Thiên Phàm hết sức nhạy cảm, chỉ cần là mùi hương trong vòng cự ly 5 thước, anh ta đều có thể phân biệt ra được.

“Đúng là có người đang bán Băng Đường Hồ Lô.”

“Tôi muốn một que.”

Lý Ngạn nhìn về phía Meire, Meire gật đầu một cái.

Xuống xe, Lý Ngạn thở một hơi. Anh ta thật sự không hiểu nổi Giang Thiên Phàm.

Vị giác ở đầu lưỡi của Giang Thiên Phàm sẽ bị vô hạn phóng đại, cho dù là cảm giác ăn ngon, hay là cảm giác khó ăn. Cho nên yêu cầu của Giang Thiên Phàm đối với thức ăn cao đến mức làm cho người ta không thể cảm thấy giải thích hợp lý. Thức ăn mà người bình thường cảm thấy rất tốt ăn, đối với anh ta lại có thể là khó có thể nuốt xuống.

Mà loại đồ ăn không lên được mặt bàn như Băng Đường Hồ Lô, Lý Ngạn nghĩ thế nào cũng không hiểu làm sao mà Giang Thiên Phàm lại muốn ăn.

Nhưng trải qua hai ngày nay, Lý Ngạn đã hiểu, làm một người trợ lý, điều anh phải làm không phải là hỏi tại sao, mà là Giang Thiên Phàm muốn anh làm cái gì thì anh phải làm cái đó.

Tỉ mỉ chọn lựa một cây Băng Đường Hồ Lô bắt mắt nhất, Lý Ngạn cẩn thận từng li từng tí dùng giấy gói kỹ, đưa vào trong xe.

Anh thật tò mò, Giang Thiên Phàm thật sự sẽ ăn chứ?

Cuối cùng xe cũng có thể di chuyển. Giang Thiên Phàm chỉ cầm cây Băng Đường Hồ Lô kia, không hề có ý ăn nó, thậm chí không nhìn ra anh ta đang nghĩ cái gì.

Cho đến khi đến sân bay, xuống xe, Lý Ngạn cùng tài xế bắt đầu mang hành lý, Giang Thiên Phàm mới đưa cây Băng Đường Hồ Lô kia cho Meire.

“Tiên sinh? Cái này cũng cần phải mang về Newyork sao?”

“Nó không phải hương vị mà tôi muốn.”

Giang Thiên Phàm nói xong, lấy gậy dò đường ra, đi về phía trước.

Lý Ngạn nhìn về phía Meire, Meire lại kín đáo đưa cây Băng Đường Hồ Lô đó cho anh ta.

Nhưng anh cầm cây Băng Đường Hồ Lô này cũng không biết nên làm gì? Rốt cuộc thì Giang Thiên Phàm có muốn hay không? Cũng đừng giống như xe đạp, đợi đến lên máy bay bỗng nhiên lại hỏi Băng Đường Hồ Lô có được mang theo về Newyork hay không!

Lâm Khả Tụng còn chưa tỉnh ngủ, thì Lâm Khả Tụng đã bị người lôi dậy.

“Sao gọi điện thoại cho em mà em không nhận? Cũng đã mười một giờ rồi mà còn ngủ nữa? Đây là thái độ cuộc sống của một cô gái trẻ thất nghiệp cần có hay sao?”

Giọng nói hài hước từ đỉnh đầu rơi xuống. Lâm Khả Tụng vừa mở mắt đã chống lại một đôi mắt hẹp đào hoa.

Còn có nốt ruồi trên sống mũi đại biểu hoa tâm kia nữa.

Lâm Khả Tụng chợt đã tỉnh hồn lại.

“Uy —— Tống Ý Nhiên! Anh làm cái gì vậy! Làm sao. . . . . . Làm sao sẽ xuất hiện ở trong phòng của tôi!”

“Tôi tới tìm em, mẹ em mở cửa cho tôi, bà ấy đi tập luyện múa lụa đỏ gì đó với các dì khác rồi. Tôi đã ngồi trên ghế salon đợi từ 9h sáng đến mười một giờ mới lên gọi em, có phải em cảm thấy tôi rất có nghĩa khí không?” Tống Ý Nhiên vẫn một vẻ mặt đương nhiên như cũ.

“Anh nên gõ cửa trước, chờ tôi mặc quần áo đàng hoàng, thì anh hãy đi vào!”

Lâm Khả Tụng cúi đầu xem xét, thực sự sắp ngất mất rồi. Cô mặc áo ngủ kẻ caro của cha mình, đầu tóc có lẽ cũng giống như cái ổ gà. Hình tượng của cô! Mặc dù cô tin chắc bản thân ở trước mặt Tống Ý Nhiên cũng không hề có hình tượng gì đáng nói.

Tống Ý Nhiên làm bộ làm tịch đi ra phòng ngủ, đứng ở cửa gõ cửa: “Lâm Khả Tụng, tôi vào nhé!”

Lâm Khả Tụng trừng mắt, như vậy có ý tứ sao?

Cô chưa kịp đáp lời, Tống Ý Nhiên đã tự ý bước vào, “Dù sao em ăn mặc cũng rất chỉnh tề. Hãy nói rõ đoạn tin nhắn âm thanh kia là có ý gì trước đã?”

“Chính là ý đó? Anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao?”

Thành thật mà nói, Lâm Khả Tụng không muốn anh cứ chạy tới hỏi cô chuyện này như vậy.

Tống Ý Nhiên nhìn Lâm Khả Tụng, thấy đã khiến cô sợ hãi mới hết sức nghiêm túc mở miệng nói: “Khả Tụng, không phải là em thích tôi, muốn ở bên tôi, cho nên mới muốn đi Newyork chứ?”

Trái tim Lâm Khả Tụng trong nháy mắt bị thứ gì đó bắt lấy gắt gao, gần như không thở nổi.

Một khắc kia, cô chợt ý thức được, một chút tâm tình trong lòng của cô có lẽ vĩnh viễn cũng không nên để Tống Ý Nhiên biết là tốt nhất.

Cô nhếch môi, làm ra nét mặt thổ phỉ ác bá, ngón tay xẹt qua cằm Tống Ý Nhiên: “Người đẹp à, đại gia chính là đặc biệt thích em. Em đừng cứ cố trốn tránh đại gia! Dù là Newyork đại gia cũng cùng đi với em!”

Tống Ý Nhiên lập tức làm ra một bộ tiểu tức phụ bộ dạng, thẹn thùng ngã xuống giường, “Ai da. . . . . . Đại gia đừng mà!”

Lâm Khả Tụng cười ha hả, nhào tới, cố ý làm cho tóc của người này cũng loạn như mình.

Tống Ý Nhiên một bộ xốc xa xốc xếch, mặt cười câu nhân. Một khắc kia, Lâm Khả Tụng thật rất muốn đè anh lại mà hung hăng hôn.

Chẳng qua cô nhịn được.

“Lăn đi tìm bạn gái của anh đi!”

Lâm Khả Tụng lanh lẹ lật người , đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Ánh mắt của cô hơi chua chát. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Bóp lấy kem đánh răng, bắt đầu đánh răng.

Tống Ý Nhiên ôm cánh tay dựa vào cửa phòng tắm, hình ảnh kia quả thật sánh ngang áp-phích quảng cáo, Lâm Khả Tụng thật không muốn nhìn thẳng.

“Tôi với Sở Đình chia tay.”

Lâm Khả Tụng phun ra một hớp bọt, lại ho sặc đỏ bừng cả mặt.

“Anh nói cái gì?”

“Tôi và Sở Đình chia tay.”

“Lại chia tay?” Lâm Khả Tụng dùng vẻ mặt khó có thể giải thích được nhìn anh, “Lần này lại là nguyên nhân gì?”

“Tống Ý Nhiên anh không có bằng hữu, em đã làm bạn anh mười năm. Nhưng bạn gái của tôi vẫn nghĩ làm thế nào tạo cảm giác tồn tại trước mặt em, đây chẳng phải là muốn làm khó Tống Ý Nhiên anh sao?” Trên môi Tống Ý Nhiên là nụ cười nhàn nhạt.

“Thôi đi, bớt lấy em làm bia đỡ đạn đi. Nhất định là anh không thích bản tính đại tiểu thư của Sở Đình.”

Lâm Khả Tụng dùng lược dính nước, chải đầu tổ chim của cô xuống.

Tống Ý Nhiên cười không đáp.

“Này, muốn đến đối diện ăn Ma Lạt Thang hay không?” Lâm Khả Tụng lấy mu bàn tay vỗ vỗ ngực Tống Ý Nhiên.

“Em mời khách sao?”

“Em mời em mời!” Lâm Khả Tụng lấy ra một tờ chi phiếu 1000 đô la, quơ quơ trước mặt Tống Ý Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.