Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 71: Chương 71: Chương 69: Sôi trào




Editor: tu tai

Khi tất cả các vị bình phẩm đều đang ngạc nhiên sửng sốt vì món ăn trước mắt được bày biện quá giống của một nhà hàng cấp Michelin ba sao, Winston là người đầu tiên làm hỏng vẻ đẹp này, cũng cắt ra khối tôm đông lạnh đầu tiên.

“Từ cảm giác dao ăn cắt tôm lạnh ra mà thấy, độ co dãn không tệ. Tôi không có nghe thấy được bất kỳ mùi vị nào dính trên dao, cho nên loại cảm nhận này nguyên gốc chính là chất dính từ da heo nấu chín mà ra.”

Winston giống như một nhà phân tích hết sức tỉ mỉ, bất kỳ cái gì cũng không chạy khỏi pháp nhãn của ông.

Khi ông ta đưa miếng tôm lạnh đầu tiên vào phần môi, Lâm Khả Tụng nhìn chằm chằm ánh mắt của ông ta trên màn ảnh, gương mặt không lộ ra bất kỳ vẻ khẩn trương nào, giống như cô đã sớm biết kết quả rồi vậy.

Winston chậm rãi nuốt miếng tôm lạnh thứ nhất xuống, lại trầm mặc không nói lời nào. Ông ta lặng lẽ ăn hết tất cả tôm lạnh trong đĩa, sau đó cầm nĩa nhìn chằm chằm nước tương dưới đáy đĩa. Tiếp theo, ông ta làm ra một hành động ngoài dự đoán của mọi người, chính là cầm thìa lên, múc nước tương dưới đáy đĩa, đút vào trong miệng.

Tất cả khán giả, bao gồm Anna Lệ Tư cũng đang tò mò tại sao Winston lại làm như vậy?

“Tôi nếm rất lâu, chỉ muốn tìm được một tỳ vết nhỏ của món ăn này. Cho dù là vị giác không cân bằng một chút xíu hoặc là sai lầm trong quá trình chế biến. Ví dụ như độ kết dính của tôm lạnh, ví dụ như độ co giãn của thịt tôm, độ tinh mịn của đậu phụ, hoặc là sơ xuất trong phối hợp nguyên liệu. . . . . . Dù chỉ là một chút xíu! Bởi vì tôi biết cái này không thể nào là tác phẩm của Giang Thiên Phàm, món ăn này đến từ tay một kẻ nghiệp dư mấy tháng trước tài nấu nướng còn hỏng bét đến khiến cho tôi có cảm giác giống như là địa ngục! Nhưng mà tôi lại phát hiện tôi không tìm được. . . . . . Hoàn toàn không tìm được. . . . . . Tôm lạnh cũng không dinh dính, ngược lại rất đàn hồi trơn trợt. Thịt tôm không bị nấu chín quá, hương vị đặc biệt của hải sản kết hợp hoàn mỹ với nước da heo ninh đông lạnh. Cảm giác nhẵn mịn của đậu phụ cùng với hơi thở thuộc về nông thôn kết hợp cùng vị gió biển của tôm tươi. Các loại hương liệu được phối hợp cùng với độ mặn hoàn hảo, hoàn chỉnh. . . . . . hấp dẫn vị giác của tôi, làm cho tôi cảm thấy tôi còn có thể ăn được rất nhiều nữa!”

Winston thở ra một hơi, nhìn ông ta có vẻ đang do dự, nhưng là vẻ mặt của ông ta khiến cho bọn họ biết ông ấy đã quyết định.

“Món ăn khai vị này, tôi sẽ cho nó 10 điểm. Bởi vì tôi không tìm được khuyết điểm của nó.”

Hiện trường sôi trào. Anna Lệ Tư lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí hoài nghi mình nghe lầm.

“Bình phẩm Winston, ông vừa nói cái gì?”

“Tôi nói, món khai vị này, tôi sẽ cho 10 điểm. Nhưng đây chỉ là món khai vị mà thôi. Vị tuyển thủ này, nếu như món chính và món điểm tâm ngọt của cô ấy không làm được hoàn mỹ, thì cô ấy không cách nào thông qua một món khai vị để chinh phục tất cả mọi người được.”

Khán giả nghị luận ầm ĩ, mà Victor lại cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Khả Tụng.

Đáy mắt cô không có vẻ vui sướng, giống như một con sông yên bình.

“Trời ạ, Winston là vị bình phẩm hà khắc nhất trong số mười hai vị bình phẩm, nếu như ông ta đêù cho Khả Tụng 10 điểm, vậy chứng tỏ món khai vị này thật sự rất hoàn mỹ!” Chú Lâm kích động nắm chặt tay của Tống Ý Nhiên và Lâm Tiểu Tuyết, “Cơ hội tới! Đến rồi! Có lẽ Khả Tụng thật có thể chống lại Victor !”

Lâm Tiểu Tuyết thở ra một hơi: “Món khai vị mà thôi! Phía sau còn có món chính cùng món điểm tâm ngọt ! Hy vọng chị họ ngay cả món chính và món điểm tâm ngọt cũng lấy được điểm tối đa, ba không cảm thấy. . . . . . Không thể nào sao?”

“. . . . . . Đúng vậy . . . . . . Mặc kệ như thế nào, đây là khởi đầu tốt! Chỉ cần món chính cùng món điểm tâm ngọt không xuất hiện sai lầm lớn, ít nhất trong ba vị trí đầu là không có vấn đề!”

Đúng như đánh giá của Winston, Davy, Luke và cả ban bình phẩm cũng bị món khai vị này “Hù dọa” rồi.

“Ông trời ơi. . . . . . Xác định đây không phải là món khai vị do chính tay Giang Thiên Phàm làm sao? Cái vị này cái mùi này. . . . . . Tưởng như thời gian quay ngược, trở lại lần đầu tiên tôi được nếm món khai vị này ở plarlight. Giống như vị giác bị mơn trớn nhẹ nhàng, từ từ mở ra, chờ đợi tiếp nhận kinh hỉ. . . . . .”

Siêu đầu bếp đến từ châu Úc thở ra một hơi thật dài.

“Đây là Giang Thiên Phàm. . . . . . Đây tuyệt đối là bút tích của Giang Thiên Phàm. . . . . . Tinh chuẩn, phối hợp, giống như trời sinh đã biết làm cho khẩu vị của người khác mở rộng ra như thế nào!”

Món khai vị của Lâm Khả Tụng lấy được 9. 9 điểm, đây là điểm số oanh động toàn trường.

Mỗi người nín thở mà đợi, bọn họ muốn biết món chính và món điểm tâm ngọt của cô có thể lặp lại thần thoại của Giang Thiên Phàm hay không.

Nhân viên của ủy hội cuộc tranh tài bỏ đĩa thức ăn khai vị xuống, đĩa của mỗi một vị giám khảo đều trống không.

Khi bọn họ nhìn thấy món chim cút nhồi gan ngỗng được bê lên, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Mà khán giả cũng ngây dại.

Bởi vì khi máy quay phim quay món ăn này hiện lên màn hình, giống như tiến vào phim phóng sự mỹ thực vậy.

Anna Lệ Tư không thể không mở miệng giải thích: “Tôi xin đảm bảo với các vị ở đây, máy quay của cuộc tranh tài này không có làm bất kỳ hiệu ứng quay chụp nào. Giờ khắc này mọi người nhìn thấy trên màn ảnh, chính là dáng vẻ vốn có của món ăn này!”

Lúc này, dao ăn của Winston lướt qua sát mặt ngoài của chim cút, ông ta mở miệng nói: “Sáng bóng như vậy, là bởi vì độ lửa nướng vừa đúng. Rất nhiều tuyển thủ cho là thức ăn ở trong lò nướng hiện ra màu sắc và độ chín như thế nào, thì khi lấy ra khỏi lò nướng cũng vẫn là như vậy. Nhưng sự thực là, bên trong món ăn vẫn đun nóng kéo dài như cũ. Vị tuyển thủ này đã rất cơ trí chú ý tới điểm này, hoặc là nói, thầy của cô ấy đã dạy cho cô ấy kiến thức quan trọng này từ đầu. Cho nên sau khi lấy chim chút ở trong lò nướng ra, tầng nguyên liệu ở mặt ngoài gặp đông lạnh kết lại, mà bên trong bộ vẫn mất thời gian dài để giải nhiệt, vì vậy liền sinh ra loại dấu vết giống như dung nham hòa tan lưu lại này. Quả thật rất đẹp.”

Tất cả khán giả lộ ra vẻ mặt “Hoá ra là như vậy “.

“Nhưng trọng điểm vẫn là chim cút cùng gan ngỗng bị bao bọc ở trong đó. Gan ngỗng, bởi vì ở trong bụng chim cút, thời gian không đủ sẽ sống. Không ai muốn ăn gan ngỗng sống cả. . . . . . Mà nếu thời gian quá lâu, thịt chim cút sẽ rất dai, hoàn toàn mất hết hương vị. Cho nên chim cút cùng gan ngỗng, quan trọng nhất là lúc ban đầu khi ninh nhừ chim cút cùng với xử lý gan ngỗng. Hai quá trình này chỉ cần xử lý độ lửa thỏa đáng, là có thể khiến hai chủng loại thịt này ở giai đoạn nướng trong lò cuối cùng đạt tới sự đồng bộ.”

Nhà bình luận mĩ thực Luke lời bình về điểm khó đối với chế biến món ăn này, điều này cũng làm cho nhiều người lo lắng mùi vị của món ăn này hơn.

“Chính là bởi vì đối với trình độ nắm giữ yêu cầu thật sự quá cao, cho nên món ăn này trở thành món ăn nổi danh nhất của Giang Thiên Phàm, đến nay không người nào vượt qua được.” Davy nhấc kính lên, lắc đầu một cái nói, “Tôi khẳng định vị tuyển thủ này rất dụng tâm, nhưng tại sao lại lựa chọn món ăn này đâychứ? Nó thật sự rất khó, cho dù là bếp chính rất có kinh nghiệm của nhà hàng Michelin, cũng không thể bảo đảm mỗi một lần đều có thể làm hoàn chỉnh được. Nhưng mặc kệ như thế nào, tôi vẫn sẽ cẩn thận thưởng thức.”

Trên khán đài trái tim của chú Lâm đều muốn nhảy ra ngoài: “Sao Khả Tụng lại chọn món ăn khó như vậy? Cho dù con bé lựa chọn món ăn rất đơn giản, chỉ cần không có sai lầm, các vị bình phẩm vẫn sẽ cho con bé điểm cao mà?”

Tống Ý Nhiên chỉ nhìn gò má kiên định của Lâm Khả Tụng, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Bởi vì Giang Thiên Phàm thật sự quá quan trọng với cô ấy. Cô ấy muốn thể hiện tinh hoa của anh ta—— đối với mức độ nắm chắc. Cho dù là gia vị hay là độ lửa, đều là trình độ.”

Lâm Tiểu Tuyết nghe lời nói của Tống Ý Nhiên, cô lắc đầu bất đắc dĩ: “Đây là tranh tài! Trọng điểm là chiến thắng! Lựa chọn món ăn khó như vậy, thật sự quá không sáng suốt rồi. . . . . .”

“Mặc dù không sáng suốt, nhưng cô đã bắt đầu kính nể chị họ của mình rồi, đúng không?” Tống Ý Nhiên buồn cười hỏi.

Lâm Tiểu Tuyết mím môi, lạnh giọng nói: “Xem món ăn này chị ấy được đánh giá như thế nào rồi hãy nói!”

Trên màn ảnh Winston, chậm rãi cắt chim cút ra, ông ta nhăn đầu lông mày, sau đó lắc đầu một cái.

Khán giả phát ra âm thanh thổn thức.

Món ăn này, quả nhiên Lâm Khả Tụng thất bại sao?

“Tôi thật sự là không dám tin tưởng vào ánh mắt của mình. . . . . . Đây rốt cuộc chỉ là trùng hợp? Vẫn là thực lực?”

Winston cẩn thận từng li từng tí xê dịch miếng chim cút đã cắt ra cạnh ngoài, để cho mọi người thấy rõ ràng.

Chim cút mịn màng bao bọc gan ngỗng giống như mỡ bò.

Mặc dù hàm răng cùng đầu lưỡi không có chạm lên, cũng làm cho người ta có thể cảm nhận được phẩm chất của món ăn này làm cho người ta say mê đến dường nào.

“Tôi đã không kềm chế được muốn nếm thử mùi vị của món này rồi!” Davy nuốt nước miếng, cắt xuống một miếng lớn đưa vào trong miệng.

Những vị bình phẩm khác cũng dùng một loại thái độ hết sức cẩn thận cùng quý trọng mà thưởng thức.

“Ừ. . . . . . Ừ. . . . . .” Winston ngước đầu, giống như muốn đem tất cả mỹ vị ở lại trong thân thể, ông ta không nói chuyện, mà hết sức hưởng thụ món ăn giống như đang ngồi ở nhà hàng cao cấp vậy.

Những vị bình phẩm khác cũng là như vậy, trừ phát ra những tiếng cảm thán không có chút ý nghĩa nào, thì không có bất kỳ bình luận nào cả.

Khán giả cũng dài cổ, chờ đợi xem bọn họ nói những gì.

Anna Lệ Tư không thể không lên tiếng nhắc nhở nói: “Các Quý ông! Các quý bà! Tôi thấy được món ăn này thực sự rất mỹ vị! Nhưng l. . . . . . Ít nhất cũng phải nói cái gì đó! Nó ngon ở chỗ nào?”

“Nha. . . . . . Anna Lệ Tư, cô nhất định phải sát phong cảnh như vậy sao. . . . . . Nó thật thật thật giống như Giang Thiên Phàm làm! Cô chắc chắn tuyển thủ làm món ăn này không có ăn gian sao?” Luke thật vất vả nặn ra một câu.

“Tôi rất xác định! Ngài Giang Thiên Phàm mà các vị vẫn nhắc tới từ đầu tới đuôi đều ngồi ở trên khán đài, không cười, không lộ vẻ gì, ngay cả động cũng không từng động. Đông đảo khán giả tại hiện trường có thể làm chứng!”

Lúc khán giả nghe nói vị siêu đầu bếp kia đang ở hiện trường, không khỏi bắt đầu tìm kiếm.

Lâm Khả Tụng thở ra một hơi, nghe được lời nói của Luke, cô cười nhìn về phía Giang Thiên Phàm.

“Trong thịt chất tươi mới của chim cút, có một loại hương thơm nhu hòa, gan ngỗng bị chim cút bao bọc giữ lại được tính chất mềm mại giống như mỡ bò. Hai loại thịt kết hợp với nhau, ưu nhã. . . . . . Không giống với những cái khác. Dư âm của hương thơm toát ra ở trong khoang miệng của tôi, còn có cuối cùng thoáng qua mùi vị mát mẻ chua ngọt, đưa cảm thụ của vị giác cảm tới cực hạn. . . . . . Tôi vẫn chưa tìm được khuyết điểm. . . . . . Tôi đã ăn hết toàn bộ phần chim cút nhồi gan ngỗng.”

Winston vẫn không thể tin được mùi vị giữa lưỡi răng của mình như cũ.

“A. . . . . . Tôi nhất định là uống say. . . . . . Rơi vào trong rượu vang có thời gian dài lâu nhất . . . . . .” Davy khẽ lắc đầu, “Không bao giờ nguyện ý tỉnh lại nữa. Nhưng tại sao có thể như vậy! Tại sao cho tôi phần chim cút nhồi gan ngỗng nhỏ như vậy?”

“Ngài Davy, tôi khẳng định tuyển thủ dự thi chuẩn bị cho các vị phần chim cút nhồi gan ngỗng đều không sai biệt lắm. . . . . . Sau khi kết thúc tranh tài, Ngài có thể đến Plarlight đặt bàn. . . . . .” Anna Lệ Tư mở lời an ủi.

“Đặt bàn? Cô không biết như vậy cũng phải chờ ba tháng nữa sao?” Davy gần như là nhìn chằm chằm Anna Lệ Tư mà nói.

“. . . . . . Vậy Ngài có thể mời vị tuyển thủ này làm cho Ngài ăn! Tôi tin tưởng không cần chờ!”

“Cô cảm thấy sau cuộc tranh tài này, sẽ không có ai hẹn trước với cô ấy sao? Có lẽ thân bằng hảo hữu của cô ấy, còn có những khác giả tại đây đã nhao nhao muốn thử rồi!”

“Thịt chất của chim cút giống như tơ lụa, mà gan ngỗng giống như kem, tôi giống như vòng quanh một vòng trên không trung sau trở lại mặt đất, mà lòng của tôi vẫn ở lại không trung. . . . . .”

Món chính của Lâm Khả Tụng được 9. 9 điểm.

Hiện trường sôi trào lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.