Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 7: Chương 7: Chương 6: Nhà tư bản = bị khinh bỉ




Editor: Tranh

“Nấm Khấu Bắc được cho vào súp nấm Khẩu Bắc quá nhiều. Nếu cho số lượng nấm Khấu Bắc vào vừa đủ thì có thể nâng cao hương vị của gan và ruột heo, nhưng nếu cho vào lượng nhiều hơn, sẽ át mất hương vị tinh hoa nhất.”

Nói xong, Giang Thiên Phàm đã chuẩn bị đứng dậy.

Lâm Khả Tụng nhìn chén gan xào giống như chưa từng bị đụng vào, đau lòng muốn chết. Mỗi lần cô mang món gan xào của bà Vương cho bầy mèo ham ăn trong phòng ngủ, chúng nó đều hận không thể liếm sạch sẽ. Nhưng Giang Thiên Phàm lại chỉ ăn một miếng, còn có giọng điệu soi mói.

Lâm Khả Tụng không muốn bà Vương nhìn thấy thức ăn còn nhiều như vậy, vội vàng lấy cái muỗng mà Giang Thiên Phàm đã dùng qua, ăn hết hai ba lần, thiếu chút nữa là bị phỏng.

Giang Thiên Phàm lại dùng gậy dò đường gõ lên bàn một cái, nhỏ giọng nói: “Đi. Đi tới một chỗ.”

Lâm Khả Tụng tùy tiện lau miệng, nghĩ thầm món gan xào của bà Vương không hợp với anh, thành phố lớn như thế, chắc sẽ có món hợp khẩu vị của anh.

Cô đỡ xe đạp, Giang Thiên Phàm ngồi lên, Lâm Khả Tụng nghĩ ở trong lòng tiếp theo nên đi chỗ nào.

Dần dần, bọn họ đi tới một ngõ nhỏ. Dưới bánh xe đất đá đầy đủ, làm cho xe không khỏi lắc lư.

Lâm Khả Tụng nghiêng ngã đến mấy lần. Cô vốn tưởng Giang tiên sinh ở sau lưng sẽ giữ cô, hoặc ít nhất thì ôm cái đệm, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn bình tĩnh rũ hai tay xuống đùi.

Điều này làm cho Lâm Khả Tụng nổi lên ý tưởng xấu.

Cô cố ý kêu “ui da”, đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.

Nhưng lại khiến cho người ta thất vọng, theo đạo lý thì khả năng thăng bằng của người mù không tốt, nhưng Giang Thiên Phàm vẫn vững như núi Thái Sơn mà ngồi ở phía sau cô, một tiếng kêu lớn cũng không có.

“Thính giác của tôi rất tốt, Lâm tiểu thư. Trên con đường này rất ít người đi, mặc dù mặt đường không bằng phẳng nhưng với khả năng của cô thì có thể điều khiển tốt được thăng bằng.”

Giọng nói Giang Thiên Phàm lành lạnh truyền đến từ phía sau lưng.

Nhất thời tim Lâm Khả Tụng lập tức trầm xuống

Cô chỉ muốn vui đùa một chút thôi, chắc không bị trừ vào tiền “hướng dẫn du lịch” chứ?

“Cái này. . . . . . tôi chỉ cảm thấy bầu không khí hơi lạnh, nên muốn làm không khí thêm sinh động mà thôi. . . . . Ha ha. . . . . .”

Cô cũng làm chuyện giống như thế với Tống Y Nhiên, tên đó còn chẳng biết xấu hổ nói cái gì mà “muốn chết cùng chết”, sau đó hai người cười ha ha.

Nhưng khi chỗ ngồi phía sau đổi thành Giang Thiên Phàm, thật đúng là tự tìm chết.

“Quan hệ giữa tôi và cô là người thuê và người được thuê thôi, không cần phải làm bầu không khí sinh động.”

Giọng Giang Thiên Phàm đều đều như máy móc bình thường không có chút cảm xúc nào, thậm chí còn mang theo cảm giác lành lạnh của kim loại.

Thế nhưng Lâm Khả Tụng phát hiện mình không phản bác được.

Cô vừa đạp xe vừa nghĩ trong lòng, không hiểu hoàn cảnh sống của vị Giang tiên sinh này như thế nào. Ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cơ bản nhất cũng không biết sao? Cho dù chỉ là quan hệ thuê và được thuê, nhưng cô khổ cực chở anh ta đi qua bao con phố lớn ngõ nhỏ, chẳng lẽ ngay cả tư cách nói cười liên tục hai câu cũng không có?

Nhìn anh ta ngồi xe sang trọng đến nhà hàng Lãng Hoa, giám đốc của nhà hàng lại tự mình ra đón, rồi cả trợ lý Lý Ngạn có bộ dạng sống chết quan tâm tới anh ta, nói anh là nhân vật quan trọng gì đó —— hơn phân nửa là một nhà tư bản đó!

Nhà tư bản thì cũng bị khinh bỉ!

Khi bọn họ cũng đi đến cuối ngõ nhỏ, chỗ giao nhau của thành phố lớn thì Lâm Khả Tụng dừng lại.

Một lúc sau, mùi dầu áp chảo truyền đến, cùng với mùi nước sốt đậm đà, Lâm Khả Tụng theo bản năng liếm môi một cái.

“Giang tiên sinh, chúng ta đã đến. Nếm thử món dạ dày nổ ở đây đi. Bình thường mọi người đều đến các nhà hàng lớn hoặc là các phố buôn bán ăn món dạ dày nổ. Thật ra đều là gạt người đó, những quán nhỏ ở trong hẻm hoặc lề đường như thế này làm món dạ dày nổ mới là chính cống.”

Ngoại trừ giới thiệu món ăn ra, Lâm Khả Tụng đã không còn muốn nói chuyện với anh nữa rồi.

Theo thường lệ, cô phải dọn dẹp chỗ ngồi của Giang Thiên Phàm trước khi anh ngồi xuống, dùng khăn lau chỗ ngồi cho sạch sẽ, lau đến khi mặt bàn đến một vết bẩn cũng không thấy.

Lâm Khả Tụng nghĩ ở trong lòng, còn chưa đến nhà hàng của chú làm việc, cô cũng đã trở thành nhân viên phục vụ rồi. . . . . .

Lúc cô nghiêng người ngồi xuống, cô mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng khoan khái trên người Giang Thiên Phàm.

Đó cũng không phải là mùi hương điển hình của phái nam, mà là một loại mùi hương tự nhiên, hình như là mùi của sữa tắm.

Lâm Khả Tụng không nhịn được đến gần, bởi vì ở đây có mùi thơm đậm đặc của dạ dày nổ, nên không hiểu sao mùi hương trên người Giang Thiên Phàm lại làm người khác cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn mang theo chút ấm áp.

Lúc cô không chú ý, lọn tóc vô tình lướt qua cằm của Giang Thiên Phàm.

“Cô muốn ôm ấp yêu đương với tôi sao?”

Giọng của đối phương giống như dội một chậu nước lạnh xuống đầu, Lâm Khả Tụng nhanh chóng trở về với hiện thực.

“À, không phải không phải! Chỉ là mép bàn có vết bẩn mà thôi.”

“Nhưng vừa rồi cô cũng không lau sát mép bàn.”

Giang Thiên Phàm không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của Lâm Khả Tụng.

Lâm Khả Tụng lại không phản bác được.

Phí hướng dẫn du lịch một ngày một ngàn đô, yêu cầu người hướng dẫn tuyệt đối phải có tâm trí cực kỳ kiên nhẫn.

Cô nhớ tới Tống Ý Nhiên mặt dày, lập tức ngẩng đầu lên cười: “Vì mùi trên người Giang tiên sinh rất dễ ngửi chứ sao. Tôi chỉ tò mò một chút thôi. Ngài đừng để ý, tôi cũng không đụng vào ngài.”

Giang Thiên Phàm không có mở miệng nói chuyện, điều này khiến Lâm Khả Tụng thở phào.

Bởi vì cô cảm giác chỉ cần Giang Thiên Phàm vừa mở miệng, sẽ có hiệu quả như cây đao đâm vào người.

Lâm Khả Tụng gọi một phần dạ dày nổ, trong lòng cầu nguyện món quà vặt mà cô ăn chán ngấy trong suốt mấy chục năm có thể làm cho Giang Thiên Phàm nói một tiếng “Ăn ngon”.

Lâm Khả Tụng biết rõ quán cóc này không chú ý vệ sinh bát đũa sạch sẽ, vì thế Lâm Khả Tụng dùng bộ đồ ăn mà Lý Ngạn chuẩn bị cho Giang Thiên Phàm, múc món dạ dày nổ rồi đưa đến trước mặt Giang Thiên Phàm.

Mùi thơm này càng kích thích người ta chảy ra nước miếng hơn cả món gan xào của bà Vương, nếu không phải do ăn quá no ở nhà hàng Lãng Hoa, rồi vừa nãy lại ăn mấy miếng gan lớn, một phần dạ dày nổ, Lâm Khả Tụng chỉ cần 1 phút đồng hồ để càn quét sạch sẽ.

Giang Thiên Phàm cầm đũa lên. Ngón tay của anh ta thon dài rất khác biệt, rất có mỹ cảm, như thể những đồ vật được anh, đều trở nên tốt đẹp.

Anh gắp một miếng dạ dày, đưa lên mũi ngửi, chớp mắt một cái rồi đưa vào trong miệng.

Trái tim Lâm Khả Tụng treo lên.

Anh ta có cảm thấy ngon không? Đạp xe đạp xa như vậy để tới nơi này, có lẽ cũng đáng giá chứ?

Một khắc này, Lâm Khả Tụng vô thức mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào môi của Giang Thiên Phàm. Môi của anh mở ra, nhẹ nhàng nếm qua món ăn kia, trong nháy mắt cô bỗng nhiên có cảm giác có gì đó vỡ vụn bên tai.

Dáng vẻ lúc ăn của người đàn ông này, khiến cho người khác không hề cảm thấy có một chút nhiệt tình nào cả.

Nhưng khi anh ta ăn, Lâm Khả Tụng lại có thể cảm nhận được một loại cố chấp tinh khiết.

Chẳng lẽ vì đẹp trai, dù cho nói chuyện hay làm việc đều lạnh như băng cũng sẽ được tha thứ sao?

Cô yên lặng chờ đợi người đàn ông này lại ăn miếng thứ hai, nhưng anh ta vẫn bỏ đũa xuống.

“Thế nào? Ăn không ngon sao?” Lâm KhảTụng khẩn trương.

Đối với quán dạ dày nổ Lâm Ký, cô thực sự rất có niềm tin. Cô sống ở thành phố này lâu như vậy, ăn rất nhiều dạ dày nổ, chỉ có dạ dày nổ của Lâm Ký là ngon nhất.

“Không khó ăn, nhưng cũng không ngon.”

“. . . . . .”

Lâm Khả Tụng cảm thấy uể oải, chỉ cảm thấy ‘không khó ăn’ thôi sao? Nếu như vậy thì suốt hai mươi năm qua cô ăn tính là gì?

Bây giờ cô có thể hoàn toàn xác định, người trước mắt này còn khó hầu hạ hơn tên Tống Ý Nhiên kia.

“Tại sao lại cảm thấy ăn không ngon?”

Lâm Khả Tụng cảm thấy nếu chết thì cũng phải chết rõ ràng.

“Món dạ dày nổ này, nếu nói về hương vị, thì cũng không kém chút nào so với nhiều đầu bếp chuyên nghiệp. Nguyên liệu làm nước tương dùng tương vừng, hoa hồng, chao, hoa rau hẹ, xì dầu, đường kẹo, dầu vừng, rau thơm, ngọn hành lá kết hợp thành. Độ mặn rất phù hợp.”

. . . .

Nguyên liệu làm tương không có vấn đề, chẳng lẽ là do dạ dày?

“Dạ dày nổ dùng nước nóng và hoa tiêu cùng hành tây để khử mùi. Điều này được suy nghĩ khá chu đáo, làm được vậy không tệ.”

Vậy vấn đề nằm ở đâu? Chỗ nào khiến anh không hài lòng hả?

“Nhưng sa tế đổ lên dạ dày, vì lửa quá lớn, khiến ớt bị cháy thành màu đen, ở cùng một chỗ với tiêu sẽ tạo thành vị cay đắng.”

Giọng của anh lạnh như băng mà bình tĩnh, giống như có một quy tắc nào đó, một giới hạn không thể vượt qua.

Ở trước mặt anh hoàn toàn không có khả năng xảy ra bất kì nghi ngờ hay tranh luận nào.

“Làm sao có thể!”

Lâm Khả Tụng đưa tay cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng cho vào miệng, cực kỳ cẩn thận dùng sức để thưởng thức, chỉ cảm thấy ăn rất ngon.

Nhưng dần dần, cô cũng cảm thấy một chút vị đắng, hương vị của ớt và tiêu càng về sau càng quá mức.

Nhưng người bình thường thì có ai để ý những chi tiết nhỏ kia đâu chứ? Thậm chí nếu không cẩn thận cảm nhận thì không thể nào nhận ra hương vị này được! Đây không phải là quá soi mói sao?

Lâm Khả Tụng giương mắt nhìn Giang Thiên Phàm, bỗng nhiên có suy nghĩ không biết lưỡi của anh ta có cấu tạo như thế nào nhỉ? Mùi vị nhỏ như vậy mà anh ta chỉ ăn một cái đã nhận ra?

“Đi thôi.” Giang Thiên Phàm đứng dậy, sửa sang lại cổ áo của mình.

“Đợi chút. . . . . . Đồ ăn. . . . . .”

“Vừa nãy cô đã ăn rồi, tôi sẽ không dùng nữa.”

Giang Thiên Phàm cầm lấy gậy dò đường, không để ý Lâm Khả Tụng chút nào, cứ như vậy đi ra ngoài.

Lâm Khả Tụng nhìn phần dạ dày nổ, trong lòng cầu nguyện ông chủ đừng hận cô quá lãng phí thế này.

Lâm Khả Tụng thở dài, đuổi theo Giang Thiên Phàm.

Cô hơi nghi ngờ, trên đời này món làm cho anh ta cảm thấy ngon hình như không hề tồn tại thì phải.

Cũng may Lâm Khả Tụng thường xuyên tìm những vị trí của quán ăn vặt nên những nơi này không cách xa nhau quá, nếu không thành phố to như vậy,đằng sau còn có người đàn ông nặng hơn trăm ký, cô cũng đã sớm sụp đổ rồi.

Cô dẫn Giang Thiên Phàm đi ăn đậu hà lan hoàng, Giang Thiên Phàm chỉ ăn một miếng, lời bình là chất lượng tốt, độ ngọt quá mức.

Lại ăn cháo bột ở dưới cầu vượt, Giang Thiên Phàm chỉ ăn một miếng, lời bình là rất tinh tế tỉ mỉ, độ dày vừa đúng, nhưng hoa quế không được tươi mới.

Lâm Khả Tụng không còn muốn nói chuyện nữa, chỉ nói “Lên xe”, sau đó lại đạp xe vào trong hẻm nhỏ.

Sau đó, bánh ngải cứu, lẩu cá nguội, mì sốt tương, Lâm Khả Tụng đoán trước là sẽ bị Giang Thiên Phàm xử bắn tất cả.

Sắc trời dần tối, vốn là phí hướng dẫn du lịch của Lâm Khả Tụng tận một ngàn đô-la, nhưng cô cảm giác là mình đã cung cấp cho đối phương toàn bộ những vị trí mà mình biết, làm việc hết sức chuyên nghiệp, chịu bao mệt nhọc, còn không ngại cực khổ mà phục vụ, nhưng sự kiên nhẫn của cô đã sớm bị mất hết, hơn nữa cô còn chưa thu được tiền đặt cọc nữa!

Cô rất muốn bổ đầu Giang Thiên Phàm ra mà hỏi anh: tôi nói người này anh em, đồ ăn nhiều như vậy, toàn bộ đều truyền thừa vài thập niên, tại sao anh đến đây cũng chỉ ăn được một miếng vậy hả? Nên gọi anh là “Giang Nhất Khẩu” mới đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.