Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 17: Chương 17: Chương 16: Thiên Phàm = cơn ác mộng




Editor: Tranh

Giang Thiên Phàm không có hứng thú với tin này.

Lúc anh sắp để điện thoại xuống, Meire lên tiếng lần nữa: “Tôi nhìn thấy Lâm Khả Tụng tiểu thư! Chính là cái đó. . . . . . Cái đó mặt nhỏ!”

Chờ hai giây sau, Meire cũng không nghe thấy Giang Thiên Phàm cúp điện thoại.

Anh kéo khóe môi lên, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: “Vị Lâm tiểu thư kia, cô tham gia cuộc thi 《 Chuyên gia ẩm thực》 lần này được cử hành để tranh tài nấu nướng ‘bậc thầy xuất sắc’. Không biết ai sẽ trở thành người hướng dẫn của cô đây?”

Giang Thiên Phàm vẫn trầm mặc như cũ.

Meire còn nói: “Nhưng ngàn vạn đừng trúng Y Phàm tính khí nóng nảy kia! Cô ấy là một cô gái nhỏ lương thiện, hơn nữa ngôn ngữ còn chưa lưu loát, có thể lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày không chứ?”

Vẫn không có hồi âm như cũ.

“Nếu như là LiLi ngoài mặt hiền hòa bên trong lại là người phụ nữ hà khắc thì cũng không thể! Nhất định bánh bao nhỏ sẽ bị cô ta đùa giỡn đến đầu óc choáng váng đấy! Chắc chắn cô ta sẽ không dạy cô tốt được.”

Vẫn trầm mặc. Nhưng điện thoại không có cúp ngang!

“. . . . . . Tên Hudgens càng không thể nữa! Anh ta chỉ thích cô gái phương Đông nhỏ nhắn! Đến lúc dạy cô vừa động tay động chân. . . . . . .Chỉ vừa tưởng tượng thôi đã không đành lòng.”

“Đó là bởi vì anh nghĩ quá nhiều.”

Giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, bình thản giống như sương mỏng.

Điện thoại bị cúp, Meiri tiếc nuối thở dài một cái.

Chiều nay, Lâm Khả Tụng ngủ rất ngon, mà chú Lâm Phong cũng đang đứng trước bàn đọc sách treo đèn chiến đấu ban đêm, viết xuống tất cả những vấn đề mình muốn thỉnh giáo đại sư Michelin.

Sáng sớm ngày thứ hai, cuộc so tài vậy mà phái người tới nhà ăn Lâm Ký ở dưới lầu, hai người mặc tây trang màu đen đi xuống.

Lâm Khả Tụng từ bên cửa sổ nhìn xuống, thật là có một loại cảm giác 《 hắc y nhân 》

Bọn họ nói với Lâm Khả Tụng, Uỷ hội cuộc so tài đã vì cô mà chỉ định người hướng dẫn.

Chú vừa muốn hỏi, rốt cuộc sư phụ Lâm Khả Tụng là ai, hai người áo đen lắc đầu một cái nói: “Cái này là bí mật trước lúc tranh tài bắt đầu. Hi vọng Lâm tiểu thư có thể tuân thủ điều bí mật này.”

Thậm chí Lâm Khả Tụng bị yêu cầu kí kết hiệp nghị bảo mật. Nói cách khác, trừ phi sư phụ của cô gật đầu, cô không thể nói cho người nào biết sư phụ cô. Hơn nữa, trận tranh tài nấu nướng này tới cuối cùng, chỉ có đi tới cuối mới có thể công bố tên sư phụ mình ra ngoài.

Lâm Khả Tụng giật giật khóe miệng, cô không ngốc, rất rõ ràng đây là bảo vệ danh dự của đầu bếp cao cấp phòng ăn Michelin. Nếu bị thua cũng không công khai, thắng liền công bố tuyên bố với thế giới. Những thứ này nếu là người nước ngoài nhất định sẽ nghĩ tới, sau đó ghi hình trực tiếp toàn bộ trận chung kết. Đưa người căn bản không có tài nấu nướng như cô đi tranh tài, không phải là vật hy sinh sao? Tranh tài như vậy có cái gì đáng xem?

Lâm Khả Tụng lên xe.

Đáy lòng của cô chợt có vẻ mong đợi. Cô chỉ biết sư phụ của cô là một đầu bếp nấu nướng xuất sắc khiến phòng ăn Michelin đạt được đánh giá ba sao. Hơn nữa cô còn nghe chú Lâm Phong nhắc qua, không ít đầu bếp đúng là người kinh doanh phòng ăn cao cấp.

Xe lái thật lâu, hoàn toàn rời đi phạm vi quen thuộc của Lâm Khả Tụng, thậm chí càng chạy càng xa khu phố sầm uất, Lâm Khả Tụng chợt khẩn trương lên.

Bọn họ thật sự là người của Uỷ hội cuộc so tài nấu nướng sao?

Không phải là cái tổ chức gì đó, giết người cướp của, lại vứt xác cô ở nơi hoang vu vắng vẻ không người ở chứ?

Nếu không, rốt cuộc cái gì khiến cho đầu bếp Michelin cách xa?

Khi đó Lâm Khả Tụng còn không biết, khu dân cư cao cấp chân chính cách xa nội thành náo nhiệt.

Cho đến khi xe lái vào khu biệt thự lớn, uốn cong màu xanh lá, trong không khí phiêu dật mùi hoa, mỗi biệt thự đều cách nhau rất xa, thỉnh thoảng ra vào đều là xe sang trọng làm lòng Lâm Khả Tụng cũng dần an ổn.

Xe dừng lại trước một ngôi biệt thư. Biệt thự này khác người một chút, chính là nó cách những biệt thự khác rất xa, giống như được cách ly. Nhưng lúc ánh nắng nhẹ nhàng rơi vào phòng, lúc khúc xạ giải phóng, nó giống như thân sĩ ưu nhã tỉnh dậy từ tủ đông, Lâm Khả Tụng không nhịn được ngẩng đầu lên thưởng thức nó.

Hai người áo đen nhấn chuông của biệt thự, cửa mở ra, Lâm Khả Tụng ngoài ý muốn gặp được một gương mặt quen thuộc.

“. . . . . . Meire tiên sinh!”

“Hey! Bánh bao nhỏ đáng yêu, chúng ta lại gặp mặt!” Meire điềm đạm cười cười, bắt tay với hai người áo đen một cái, “Các ơn các người đã đưa cô ấy tới đây, việc còn lại cứ giao cho tôi là được rồi.”

“Winston tiên sinh muốn chúng tôi xác nhận, Giang tiên sinh là sư phụ của cô ấy đúng không?”

“Đúng, các người yên tâm.”

Khi Lâm Khả Tụng nghe từ “Giang tiên sinh”, trong lòng không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ sư phụ cô là Giang Thiên Phàm?

Không thể nào! Không phải anh ta không nhìn thấy sao?

Không nhìn thất sao làm đầu bếp? Hơn nữa còn có thể trở thành đầu bếp cao cấp chính phòng ăn Michelin? Cái này là không thể nào! Điều này rất không khoa học!

Hai người áo đen gật đầu một cái rồi rời đi.

Meire khẽ cúi người xuống, làm một động tác “mời” với Lâm Khả Tụng.

Lâm Khả Tụng giơ chân lên, đi vào.

Bên trong biệt thự rộng rãi và sáng ngời làm cho cô có một loại cảm giác tiến vào nhà hàng cao cấp. Sàn nhà cẩm thạch không một tia bụi bậm cơ hồ có thể chiếu rọi ra khuôn mặt của Lâm Khả Tụng. Trang sức không hề dư thừa, ngay cả tất cả đèn treo trên tường đều là đủ loại hình dạng, toàn bộ không gian hiện ra một loại phong thái nghiêm trang ngay ngắn trật tự.

Lạnh lẽo, đạm bạc, thậm chí không giống như có người ở chỗ này.

Lâm Khả Tụng đi theo Meiri đi lên cầu thang xoắn ốc. Trên vách tường treo một bức tranh hiện đại, mỗi một bức tranh cùng một bậc thang đều không kém doanh nghiệp chút nào.

Lòng của cô đau.

Đây hết thảy phong cách cũng làm cho cô liên tưởng đến người đã ngồi lên xe cho cô đèo, bắt bẻ hết tất cả thức ăn đến trình độ bệnh hoạn Giang Thiên Phàm.

“Cái đó. . . . . . Meire tiên sinh, xin hỏi muốn tôi đi gặp ai?”

Meire đưa ngón tay đặt ở trên môi, “Giang tiên sinh thích an tĩnh.”

Giang tiên sinh? Rốt cuộc Giang tiên sinh nào? Chẳng lẽ Giang Thiên Phàm còn có anh em chú bác gì nữa sau. . . . ., cho nên bọn họ đều là Giang tiên sinh!

Nhất định là như vậy!

Meire nhìn mặt Lâm Khả Tụng không ngừng biến hóa, nhất thời mỉm cười.

Bọn họ đi tới cuối lầu ba, Lâm Khả Tụng thật sự nhận thức được căn biệt thự này thật lớn, nếu mình không phải đi theo Meire, nói không chừng sẽ bị lạc đường!

Meire thay cô mở một cái cửa bằng gỗ, bên trong là một người đàn ông lạnh lùng vô cảm ngồi trên ghế sa lon. Hai tay của anh ta giữ gậy dò đường màu bạc, ngón tay thon dài đan chéo với nhau. Một tư thế đơn giản với nhau, lại toát ra khí thế nhìn từ trên cao nhìn xuống.

Khi Lâm Khả Tụng chống lại cặp mắt không có chút gơn sóng kia, toàn bộ thế giới giống như điên cuồng quay ngược.

Tất cả giác quan cũng nằm rạp ở phía dưới của anh ta.

“Meire, anh dẫn theo ai tới?”

Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong căn phòng trống trãi.

Lòng Lâm Khả Tụng nhất thời vỡ vụn đầy đất. . . . . . .Thật sự là Giang Thiên Phàm!

“Giang tiên sinh, lúc ở Trung Quốc, có một cô gái đã từng cỡi xe dẫn ngài đi thưởng thức thức ăn vặt, người còn nhớ rõ không?”

“Ừ.”

Vẫn một âm tiết trước sau như một trả lời.

Nếu như Giang Thiên Phàm chính là đầu bếp nấu nướng, Lâm Khả Tụng trước không nói hoài nghi mình trực tiếp dừng lại ở top 10, chính là chung đụng với Giang Thiên Phàm như vậy, đối với cô mà nói không phải là một loại hành hạ sao?

“Chính là cô gái. Cô tiến vào 《top 10 bình chọn thức ăn khó ăn nhất Rotten Tomatoes》, thay thế anh xuất chiến tranh tài ‘đại sư tú’.

Lâm Khả tụng ở trong lòng cười ha ha, cái bình chọn Rotten Tomatoes gì đó, thật không cần đặc biệt nói rõ . . . . . .

“Tôi đã nói qua với anh, tôi sẽ không tham gia cuộc thi đấu kia.” Tư thái Giang Thiên Phàm không có một tia dao động.

Lúc này Lâm Khả tụng đã tính toán rút lui.

“Nhưng là, tôi đã thay ngài đồng ý chủ bút《Chuyên gia ẩm thực》 Winston tiên sinh. Những đầu bếp cao cấp chính đều biết ngài sẽ tham gia thi đấu, nếu như bây giờ rút lui lấy lại lời nói, có lẽ bọn họ sẽ cười nhạo ngài, tiên sinh.”

“Tôi không tham gia.”

Giang Thiên Phàm trả lời chắc chắn không chút nghi ngờ nào.

Meire không thể làm gì khác hơn là thở dài nói: “Được rồi, tôi gọi điện thoại cho Winston chủ bút, nói là tôi tự chủ trương, ngài không đồng ý dự thi. Để cho ông ta tìm một đầu bếp cao cấp chính làm sư phụ của bánh bao nhỏ.”

Lâm Khả Tụng thở ra một hơi, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Mà sắc mặt Giang Thiên Phàm ngồi trên ghế sa lon bỗng lạnh như băng.

Meire đang nói chuyên với Winston, nói đến chỗ đổi người hướng dẫn cho Lâm Khả Tụng.

“Cho nên hiện tại đầu bếp chính cao cấp bao sao chỉ còn lại Hudgens thôi hả?” Meire cố ý nhìn về phía Giang Thiên Phàm, tối qua anh mới nhắc qua, mặc dù tài nấu nướng của Hudgens không tệ nhưng sẽ không nhịn được ra tay với cô gái phương Đông, “Được rồi, Hudgens thì Hudgens. . . . . . .”

Lúc này, Giang Thiên Phàm chợt chống gậy dò đường đứng lên.

Rõ ràng là anh không nhìn thấy, nhưng Lâm Khả Tụng lại có một loại ảo giác đối phương đang nhìn mình.

“Tại sao cô phải thở dài? Tôi không muốn dạy cô, cô cảm thấy rất may mắn đúng không?”

Lâm Khả Tụng choáng váng, sao anh ta biết?

Rõ ràng một câu cô cũng không nói, chỉ là giống như một bức tượng đứng lì ở đây thôi!

Meire vội vã nói tiếng “Xin lỗi” với người ở đầu dây bên kia, bày tỏ còn có chuyện phải xử lí, một chút nữa sẽ gọi lại.

“Tiên sinh, thế nào?”

Giang Thiên Phàm đi đến chỗ Lâm Khả Tụng.

Cảm giác bị áp bức nào đó xông tới, khi anh càng ngày càng đến gần, Lâm Khả Tụng theo bản năng ngửa đầu về phía sau.

“Cô cảm thấy so với những đầu bếp chính khác, tôi không đủ tư cách giúp cô lấy được quán quân 《 đại sư tú 》 sao?”

“Không. . . . . . Không phải. . . . . .”

Con mắt của anh cũng không nhìn thấy, sao có thể ở trong phòng bếp làm đông làm tây?

Chỉ là thì chú ý thức ăn gì đó, mười ngón tay cũng không đủ cho anh cắt, trong phòng bếp còn không máu chảy thành sông sao?

Coi như không cần cắt thức ăn, vậy anh không thấy thì sao biết được thức ăn chín hay chưa?

Anh biết mình cho thêm bao nhiêu gia vị?

Nói không chừng anh làm gì đó còn khó ăn hơn món canh của tôi!

Nhưng mà ở trên địa bàn của khối băng lớn, những lời này, cô cố tình không thể nói!

“Cô ở đây hoài nghi năng lực của tôi.”

Mặt Giang Thiên Phàm nghiêng về phía cô.

Ánh mắt của anh rất sâu, ảm đạm trong mắt giống như có cái gì đang lặng lẽ thiêu đốt.

Khi tóc mái theo dáng người của anh rũ xuống, tất cả đều trở nên chậm như kéo tơ.

Lâm Khả Tụng nhìn anh hé mở khóe môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.