Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 4: Chương 4: Mặc Ngưng Sơ






Bánh xe vận mệnh luôn luôn chuyển động cấp tốc.

Mùng mười năm năm trước Mặc Ngưng Sơ trọng sinh tại phủ Tể tướng, nàng giữ lại được toàn bộ trí nhớ của kiếp trước, mà sau khi trọng sinh đánh chết nàng cũng không dám làm lộ ra chính mình thiên phú thông minh hơn người, thề phải làm một tiểu thư chân chính vô công rỗi nghề hết ăn lại nằm, không để ý chuyện bên ngoài, không đụng chạm nữ công, không đụng chạm bút mực , chuyên tâm đặc biệt hưởng thụ cuộc sống. Lười biếng từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mỹ mạo không có điểm nào có thể chê bai xứng là người khiến Mặc gia có thể kiêu ngạo.

Ba ca ca đều là nhân trung long phượng, một đệ đệ cũng nối tiếp, may mắn là trên dưới Mặc gia dương thịnh âm suy, nàng là nữ nhân duy nhất, lâu lâu giở trò khôn vặt, sắm tốt vai Tiểu Miên tri kỷ, vốn dĩ diện mạo đáng yêu, trời sinh bản lĩnh làm người khác yêu thích, lại càng biết cách khiến người khác vui vẻ và yêu thương.

Cho đến khi thiên kim của Thượng thư hộ bộ thị lang ở cách vách mười một tuổi đã tinh thông cầm kỳ thi thi họa, Tể tướng phụ thân rốt cuộc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc nàng tám tuổi liền tống nàng đến quê nhà xa xôi Lê Thành, muốn "tôi luyện tâm trí nàng, để nàng phát triển hoàn thiện", chuyện này đối với thiên tài Mặc Ngưng Sơ mà nói, rời xa gia quy trói buộc, không ai quản như vậy mới là đệ nhất tiêu dao.

Cầm kỳ thi họa?

Nhớ rõ lúc năm bảy tuổi, công tử Tịch Du tài nghệ nổi tiếng kinh thành, lưu lại mấy tháng, tướng phủ liền mời đến dạy nàng học. Bởi vì đủ các loại nguyên nhân, nàng không cẩn thận bị khơi lòng hiếu chiến, dùng ba ngày học tất cả âm luật hoàng triều, nặc danh phối một thủ khúc đem so sánh với chế tác đắc ý U Liên Phú của công tử Tịch.

Không ngờ kết quả tạo nên một khúc si triền, công tử Tịch đối với ca khúc này nhớ mãi không quên, nếu là nữ tử muốn cưới làm vợ, nếu là nam tử muốn kết bái huynh đệ, Mặc Ngưng Sơ cơ hồ chạy mất dép, ở trong phủ Tể tướng cáo ốm một tháng không dám xuất môn, rồi sau đó nghe nói công tử Tịch từ biệt để tôi luyện, mới dám ngao du trên đường phố.

Về sau, nàng cũng không dám làm lộ nửa điểm tài năng của chính mình, mà Lê Thành hưng thịnh hơn so với tưởng tượng, kênh đào chằng chịt, nếu quản lý thích đáng, sớm muộn nơi này cũng trở thành địa phương phồn hoa nhất.

Nàng mang theo tiểu tỳ nữ du ngoạn sơn thủy, rất ư là tự do tự tại.

Nhưng những ngày tiêu dao này không lâu đã bị tuyên cáo kết thúc.

Nữ tử Xuyên Hạ mười lăm tuổi cập kê, nàng mới vừa qua ba ngày, đế đô liền cho bồ câu đưa tin đến triệu nàng tức tốc về kinh, mà lý do lại là muốn đem nàng đưa vào hoàng cung làm phi tử.

Mặc Ngưng Sơ tận lực tránh toàn bộ những gì liên quan đến chính sự, kể cả tên hoàng triều với niên hiệu nàng cũng chưa từng chân chính quan tâm chứ đừng nói chi đến danh tính, tuổi tác của hoàng đế, nàng như bị ngũ lôi oach tạc,chỉ cần nghĩ đến chữ hoàng đế nàng liền có thể tưởng tượng ra một cái cây cao lương bỉ ổi ngồi giữ hậu cung ba nghìn, vô số nữ nhân như thiêu thân lao đầu vào lửa để tranh thánh sủng, cảnh ngươi sống ta chết, mà bây giờ chính mình lại sắp trở thành một con bươm bướm hoa lệ trong số đó, nàng nhanh chóng đã đưa ra quyết định --

Nàng muốn đào hôn !!

************************ ta là đường phân cách nhỏ*********************

Cửa phòng hảo hạng vừa mở đã bị khép lại.

Mặc Ngưng Sơ vừa mới được buông ra, liền nhảy ra xa ba bước chạy đến bên giường gắt gao ôm cột, hai mắt đen lúng liếng to như nai con, trừng mắt cảnh giác "Ngươi, ngươi đừng qua đây."

Nam tử môi cười như không cười ngoắc ngoắc, mi tâm giữa trán lóe ra mùi nguy hiểm.

Dường như hắn rất tức giận, nhưng Mặc Ngưng Sơ không biết tại sao hắn lại tức giận như vậy.

Khí thế của hắn cường đại lại bức nhân, Mặc Ngưng Sơ tự nhận đánh không lại, bất an nhỏ giọng nói "Cái kia…người ta muốn mướn không phải ngươi mà..."

Hơi thở của nam tử trong tức khắc lại trầm xuống, hắn đi qua, thoải mái tách năm ngón tay của nàng như bánh quai chèo (mình cũng không biết cái bánh này là bánh gì), cúi người, vừa dùng lực liền đem toàn bộ Mặc Ngưng Sơ đặt trên bàn.

"Không cần ta?" Thanh âm hắn vang lên, hai tay chống ở hai bên Mặc Ngưng Sơ, khuôn mặc tuấn tú cúi xuống nhìn chằm chằm tiểu bạch thỏ đang sợ hãi, khí chất như lan: "Ngươi nói nghe một chút, tại sao không cần ta?"

"........" Mặc Ngưng Sơ rưng rưng, cầm thú,cái tư thế này còn hơn cả cầm thú!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.