Tiếu Xuân Phong – Giản Giới

Chương 5: Chương 5




Thảo trường oanh phi, điểu ngữ hoa hương. Mộ Dung Tả Ý nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa, từ từ mà đi. Tuy rằng trên mặt hắn như trước mang theo vẻ tươi cười ấm áp, thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong ánh mắt trong suốt của hắn mơ hồ có một tia phiền não.

(‘thảo trường oanh phi, điểu ngữ hương hoa’ có thể dịch là cỏ mọc yến bay, tiếng chim hương hoa, nhưng không cần thiết nhỉ:”>, chỉ là câu văn ước lệ về cảnh-đẹp thôi, cũng k phải là tả gì chi tiết.)

Mộ Dung Tả Ý đi nửa ngày, nghĩ thấy hơi nóng, liền xuống ngựa, đi vào một quán trà ven đường. Trong quán có không ít người đang ngồi nghỉ chân uống nước. Mộ Dung Tả Ý đi vào, lấy một bàn trống ngồi xuống. Thấy Mộ Dung Tả Ý ung dung tiêu sái, biết không phải là người thường, tiểu nhị không đợi gọi tới, nhanh chóng đưa trà lên.

Trà cũng chỉ là loại bình thường nhất rẻ nhất mà thôi, nhưng Mộ Dung Tả Ý không ngại, nhấc lên uống một ngụm. Hắn vừa buông chén trà, chỉ thấy khách nhân trong quán trà đột nhiên đều đứng lên, như thể gặp phải quỷ vội vàng ly khai, trong thời gian chốc lát đã trống trơn, chỉ còn lại duy nhất Mộ Dung Tả Ý.

Mộ Dung Tả Ý nhịn không được thầm thở dài. Không cần quay đầu lại hắn cũng biết nguyên nhân là gì. Dọa được mọi ngươi như thế hiển nhiên là tuyệt sắc nam tử vừa đi theo mình vào kia. ( =)))))))))))

Sáng sớm nay, Tư Diệc Hành đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, không xa không gần theo sát hắn. Tuy rằng không quấy rối hắn, thế nhưng Mộ Dung Tả Ý căn bản là không cách nào lờ đi cái ánh mắt trước sau vẫn ngưng chú trên người mình khát thiết mà thâm tình.

Tư Diệc Hành đi theo hắn, những người xung quanh hắn cơ bản là biến mất như khói. Cũng chẳng có cách nào, tuy Tư Diệc hành dung mạo tú lệ dễ coi, thế nhưng từ trên người mơ hồ tản mát ra khí thế sắc bén cùng vẻ mặt băng lãnh đối với những người khác tạo thành một áp lực lớn lao, hiển nhiên là khiến người ta tránh xa.

Cách theo đuổi của Tư Diệc Hành là đi theo hắn? Đây là cái phương pháp gì vậy?

Mộ Dung Tả Ý phiền muộn cực kỳ, thực sự muốn quay đầu lại nói cho cái nam nhân kia, theo đuổi không phải là ‘theo đuổi’ như thế. Thế nhưng vừa nghĩ chỉ cần mình mở miệng, có khi làm cho Tư Diệc Hành lại càng thêm dây dưa mơ hồ, đành phải là hạ quyết tâm không thèm nhìn.

Hắn vì sao lại chọc phải cái phiền phức này? Mộ Dung Tả Ý phi thường buồn bực. Có Kinh Diễm hồ ly tinh chuyển thế xinh đẹp như hoa lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt làm ca ca, hắn lại không nhiễm tình ái khiến phụ mẫu quả thực nghĩ hắn như thể thánh nhân. Mộ Dung Tả Ý cũng thấy rất kì quái, hay là hết thảy kích tình đều bị Kinh Diễm chiếm hết, đến phiên hắn, trái tim thanh niên trầm tĩnh như cái giếng cổ (o.O), chưa bao giờ gợn sóng. Hắn từng gặp qua rất nhiều mỹ nữ giai nhân, nhưng lại không biết vì một người mà động tâm có tư vị thế nào, yêu một người có cảm giác ra sao.

Có lẽ tính tình ôn nhu chính là để che giấu bản tính vô tình, vậy nên cho dù không hề ghét Tư Diệc Hành, cho dù đối với Tư Diệc Hành có hảo cảm, thế nhưng đối mặt với thâm tình của Tư Diệc hành, Mộ Dung Tả Ý chỉ nghĩ có chút mê hoặc có chút cảm động, nhưng vẫn như cũ không hề có cảm giác động tâm.

Mộ Dung Tả Ý quay đầu lại phiền não nhìn thoáng qua nam tử tú lệ đang đứng ở cửa, thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Có cái đuôi Tư Diệc Hành, trên đường đi cũng thanh tịnh đi không ít. Sắc trời tối dần, hắn tùy tiện tìm một quán trọ để ở, hạ quyết tâm không để ý tới người phía sau, mau chóng làm cho Tư Diệc Hành hết hy vọng mà ly khai.

Buổi sáng không khí vô cùng tươi mát. Mộ Dung Tả Ý thần thái sáng láng bước ra khỏi quán trọ, ngoài ý muốn phát hiện ra Tư Diệc Hành lại đứng ở cửa. Mộ Dung Tả Ý nghi hoặc nhìn Tư Diệc Hành, rất là kỳ quái. Hình dạng Tư Diệc Hành như thể một đêm không ngủ, trong mắt đầy vằn đỏ, thần tình cũng phi thường uể oải. Hơn nữa trên y phục hắn dính đầy bụi, đến con ngựa bên cạnh cũng vô tình cúi đầu, dáng vẻ gục đầu ủ rũ.

Mộ Dung Tả Ý phán đoán, chỉ sợ rằng Tư Diệc Hành đã ở ngoài cửa quán trọ chờ cả một đêm.

Không phải là Tư Diệc Hành sợ hắn chạy đấy chứ? Thế nhưng đến trông phạm nhân cũng không phải như thế, đem bản thân biến thành thảm hại thế này.

“Sao ngươi đứng ở đây không vào trong nghỉ ngơi?” Mộ Dung Tả Ý thực sự quá mức nghi hoặc không giải thích được, quả thật chưa từng thấy qua dáng vẻ Tư Diệc Hành chật vật đến thế, tạm thời quên mất quyết định là kiên quyết không được nhìn hắn của mình, đi tới trước mặt hắn mở miệng hỏi.

“Ta… ta không mang theo tiền, vậy nên…” Tư Diệc Hành ấp a ấp úng, trên mặt hiện ra hồng sắc rất khả nghi.

“Đừng nói cho ta ngươi cả ngày hôm qua cũng không ăn gì?” Mộ Dung Tả Ý kinh ngạc hỏi.

Tư Diệc Hành cúi đầu không nói, căn bản là cam chịu.

Trời ạ, Mộ Dung Tả Ý thật là muốn ngất xỉu cho xong, sao lại phát sinh loại sự tình hoang đường thế này?

“Vậy Tùng Kinh bọn họ cũng không nhắc ngươi mang theo sao?” Dù là Tư Diệc Hành không biết chiếu cố bản thân, hai người kia dù sao cũng phải biết chứ.

“Ta điểm huyệt đạo của bọn họ, len lén chuồn đi. Bọn họ mà biết, nhất định kiên trì theo ta, đông người như vậy ngươi nhất định sẽ mất hứng.”

Tư Diệc Hành có chút lúng túng, vệt đỏ trên mặt lại càng đậm.

Nhìn dáng vẻ Tư Diệc Hành uể oải, lại nhìn sang hình dạng đáng thương của con ngựa bên cạnh, Mộ Dung Tả Ý phi thường vô lực suy sụp nhún vai, hóa ra Tư Diệc Hành căn bản không biết tự chăm sóc bản thân như thế nào. Đừng thấy hắn võ công tuyệt đỉnh, thân phận tôn quý, thế nhưng về mặt phải sống một mình, căn bản là một đê năng nhi (trẻ kém phát triển =))). Không vậy thì sao hắn mới ly khai thủ hạ có một đêm đã có thể khiến cho bản thân thành ra nhếch nhác kinh khủng thế này, chỉ thương cảm con ngựa phải chịu đói theo hắn. Nếu không phải mình phát hiện sớm, chỉ sợ Tư Diệc Hành hôm nay sẽ đói đến ngất xỉu. Đường đường là cung chủ Xích vân cung lại xỉu vì đói, truyền ra quả thực sẽ thành truyện cười lớn nhất võ lâm.

Rốt cuộc hắn ra quyết định.

Lúc Tư Diệc Hành cường ngạnh bá đạo, Mộ Dung Tả Ý còn có thể bảo chứng sẽ thực hiện quyết định không-thèm-nhìn của hắn. Thế nhưng hiện tại Tư Diệc Hành cũng giống như lúc vừa mới gặp hắn, không có một thân võ công, căn bản là không có năng lực tự chăm sóc bản thân. Dưới loại tình huống này, Mộ Dung Tả Ý căn bản không cách nào quyết không để ý đến hắn được.

Chẳng phải mình và Tư DIệc Hành trong lúc này không nên tiếp tục dây dưa nữa? Ai~, tương lai là chuyện của tương lại, hiện tại đã định trước hắn phải tiếp tục chiếu cố Tư Diệc Hành, chỉ có thể chờ mong Tùng Kinh và Di Hòa mau chóng đuổi theo, cho hắn có thể đem cái trách nhiệm với Tư Diệc Hành trả cho bọn họ.

Mộ Dung Tả Ý trong lòng nặng nề thở dài một cái, đưa tay kéo Tư Diệc Hành quay đầu vào quán trọ. Trước tiên hắn bảo tiểu nhị mang cháo cùng bữa sáng lên, lại phân phó đem ngựa đi cho uống nước và ăn cỏ, sau đó mới ngồi vào đối diện với Tư Diệc Hành, nói “Ngươi ăn một chút thức ăn trước đi, sau đó ngủ một giấc.”

“Không cần, ta không buồn ngủ.” Tư Diệc Hành vừa ăn vừa trả lời.

“Yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại đâu.” Mộ Dung Tả Ý cũng không phải ngốc, tự nhiên là biết nguyên nhân vì sao Tư Diệc Hành không chịu đi nghỉ, than thở đảm bảo.

Tư Diệc Hành ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Tả Ý, bên môi hơi trắc trở lộ ra một nụ cười.

(aaaaaaaaaaaaaa *fangirling*)

Đây là lần thứ hai Mộ Dung Tả Ý thấy Tư Diệc Hành cười. Lần đầu tiên là do hắn bị miễn cưỡng, còn có vẻ có chút cứng ngắc; lần này là Tư Diệc Hành cười thật tình, nụ cười khiến hắn bỏ đi khí tức băng lãnh, cả người đều cởi mở hơn, càng phát ra vẻ tú lệ xinh đẹp.

Mộ Dung Tả Ý không nhịn được cũng cười lại với Tư Diệc Hành một cái.

Tư Diệc Hành ngủ đến tận sau giờ ngọ, Mộ Dung Tả Ý vốn là tùy ý du ngoạn, cũng không vội vàng, liền quyết định ở thêm một đêm nữa, ngày thứ hai mới đi. Thấy buổi chiều không có việc gì, hắn dứt khoát kéo Tư Diệc Hành ra đường đi dạo. Trên đường náo nhiệt, cửa hàng hai bên người lui tới ra ra vào vào không ngừng, đến hai bên lề đường cũng có tiểu thương bán hàng rong tốp năm tốp ba.

Tư Diệc Hành thấy có chút mới lạ, nhịn không được nhìn khắp xung quanh. Hắn tuy rằng bình thường cũng đi lại nhiều nơi, thế nhưng không hề đi dạo qua chợ. Hai người nhàn nhã tản bộ, Tư Diệc Hành bỗng dưng ngừng bước trước một sạp bán thư họa.

Nói là sạp, thực tế thì là một bức tường bên trên treo khoảng hơn mười bức thư họa mà thôi. Treo ở trên chính là một bức đạm mặc sơn thủy, chỉ vài nét bút phác họa nhàn nhạt, sau đó ở chỗ trống đề hai câu: bát mặc đại tả ý, lưu bạch tiểu đề thi.

(có lẽ tạm dịch là: vẩy mức viết thoải mái, lưu lại câu thơ nhỏ)

Chữ có lẽ phỏng theo bút thể của Nhan Chân Khanh (link ), mặc dù có vài phần hiệu quả, nhưng cũng chỉ thường thường mà thôi. Tư Diệc Hành căn bản không hiểu cái gì gọi là thư họa, hắn lưu ý, có lẽ chỉ là hai câu thơ đề có mang tên Mộ Dung Tả Ý, nhất thời động tâm, đã nghĩ muốn mua.

“Ta muốn bức này ” Chỉ chỉ bức họa kia, Tư Diệc Hành hướng tới người thư sinh bán tranh dáng vẻ rất là nghèo túng nói.

“Rất xin lỗi, bức họa đó không bán. Liệu ngài có thể xem bức khác không?” Người nọ đứng lên trả lời.

“Ngươi treo lên sao lại không bán?” Tư Diệc Hành rất không vui

“Bức họa đó là bức ta thích nhất, treo lên bất quá là vì cầu tri âm, bán tuyệt đối sẽ không bán.”

Người nọ áy náy cười, chỉ một bức tranh khác “Công tử xem cái khác xem có thích không, ta…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Tư Diệc Hành lạnh lùng ngắt lời.

“Ta muốn cái này, ngươi ra giá đi.”

“Công tử, bức họa đó là vật yêu dấu của ta, quả thực không bán, xin công tử thứ lỗi.”

“Không bán đúng không?” Tư Diệc Hành lạnh lùng cười, tay bắn ra một cái, chỉ phong lướt qua, đã cắt đứt sợi dây treo tranh, bức tranh liền rớt xuống, Tư Diệc Hành đưa tay đón lấy, đem bức tranh nắm ở trong tay.

“Ngươi… ngươi…. ngươi… sao ngươi lại có thể cưỡng đoạt đồ của người khác?” Người nọ nóng nảy, với tay muốn đoạt lại cuộn tranh, lại bị Tư Diệc Hành tránh, chân hắn thu lại không kịp, thoáng cái té lăn trên mặt đất.

Mộ Dung Tả Ý vốn đang ở một sạp hàng khác xem xét, nghe tiếng ồn ào, quay đầu lại thấy là Tư Diệc Hành đang làm loạn, nhanh chóng ném thứ trong tay đi chạy tới.

“Ngươi không sao chứ? Đây là có chuyện gì?” Mộ Dung Tả Ý trước tiên nâng dậy thư sinh kia rồi mới quay đầu lại hỏi Tư Diệc Hành.

“Hắn đoạt bức họa của ta…”

“Ai đoạt? Ta đâu có nói là sẽ không trả ngươi tiền.”

“Ta nói rồi bức đó không bán…”

“Ngươi đã treo lên thì phải bán.”

Vừa nói vài câu Mộ Dung Tả Ý đã hiểu được đại khái sự tình. Cười khổ lắc đầu, hắn nói với Tư Diệc Hành “Mau đưa bức tranh trả lại cho người ta đi. Người ta không bán là quyền của người ta, sao ngươi cứ kiên quyết muốn đọat.”

“Ta không đoạt gì của hắn cả, ta có thể cho hắn vài cái giá, để hắn nói một cái giá xem.” Tư Diệc Hành hất hàm, không chịu đáp ứng.

“Ngươi trả bao nhiêu ta cũng không bán…” Người nọ lớn tiếng hét.

“Ngươi xem, ngươi có ra giá cao tới đâu, người ta căn bản cũng không cần, ngươi làm sao bây giờ? Nếu ngươi cứ muốn lấy, có phải là thành cố đoạt không? Tư Diệc Hành, ngươi phải hiểu rằng ngươi thích thứ gì, không hẳn là sẽ có được tất cả. Trừ phi ngươi không từ thủ đoạn mà lừa gạt, bằng không, rất nhiều thứ không phải cứ ngươi muốn là có thể có được, ngươi phải học cách buông tha. Không thể bức bách người khác, càng không thể ép buộc…”

Mộ Dung Tả Ý ôn nhu khuyên bảo Tư Diệc Hành.

Tư Diệc Hành nhìn Mộ Dung Tả Ý, thùy hạ lông mi nghĩ ngợi, giơ tay lên, đem cuộn tranh vứt trả lại cho người nọ. Mộ Dung Tả Ý thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cười cười xin lỗi người kia rồi lôi Tư Diệc Hành bỏ đi.

Đi một lát, Mộ Dung Tả Ý thấy Tư Diệc Hành vẫn trầm mặc không nói, thần sắc rất là ngưng trọng, cho rằng hắn còn vì chuyện vừa rồi mà không vui, đang định nói thì Tư Diệc Hành đã mở miệng trước.

“Ta sẽ không buông ngươi ra.”

“Hử?”

Mộ Dung Tả Ý ngây cả người, nhất thời không hiểu Tư Diệc Hành vì sao đột nhiên lại nói ra câu đó, nhịn không được có phần nghi hoặc nhìn hắn.

“Ngươi vừa nói, ta không thể có được tất cả những gì mình thích. Có một số thứ đã định trước là không chiếm được, phải biết mà từ bỏ… Ngươi nói có lẽ đúng, có điều, cái khác ta có thể từ bỏ, thế nhưng chỉ có ngươi, là ta tuyệt đối sẽ không buông tay… Ngươi nói gì cũng vô dụng thôi, ngươi không cần mượn cớ để khuyên ta nữa.” Tư Diệc Hành mím môi, thần sắc rất kiên quyết.

“……….” Mộ Dung Tả Ý nghẹn họng nhìn trân trối. Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy chỉ là mong có thể thay đổi một ít cảm quan nhận thức lệch lạc của Tư Diệc Hành mà thôi, sao Tư Diệc Hành lại nghĩ nhiều như vậy? Còn cho rằng hắn muốn ám chỉ bảo hắn buông tay? Tuy rằng rất muốn khuyên Tư Diệc Hành từ bỏ việc theo đuổi hắn, có điều, với sự ngoan cố của Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả Ý không nghĩ việc mình khuyên bảo sẽ có tác dụng, vậy nên tư tưởng đó sớm đã biến mất. Mộ Dung Tả Ý chỉ hy vọng trong lúc hắn và Tư Diệc Hành cách biệt, thời gian có thể làm giảm bớt nhiệt tình của Tư Diệc Hành, để người đó có thể thất vọng mà chịu thua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.