Tiếu Xuân Phong – Giản Giới

Chương 2: Chương 2




“Vì sao ngươi phải ngủ ở đây?” Nhìn Mộ Dung Tả Ý đang ngả ra đất trong phòng mình, Tư Diệc Hành nhớn nhác kêu lên.

Hắn không muốn cùng ngươi kia ngủ chung phòng. Vừa nhìn thấy Mộ Dung Tả Ý thì hắn thấy tâm phiền ý loạn, hận không thể đá văng ra ngoài. Thế nhưng vì sao lại như vậy thì hắn cũng không thể nói rõ ra được, chỉ là trực giác phản ứng mà thôi.

“Ta cũng không muốn a, thế nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn lại mỗi gian phòng này, ngươi chấp nhận chút nha. Ngươi yên tâm, buổi tối ta một là không ngáy hai là không nói mớ, sẽ không ầm ĩ làm phiền ngươi đâu.”

Nhanh tay nhanh chân trải cho mình một chỗ để nằm, Mộ Dung Tả Ý đi tới bên giường, không để ý tới cặp mắt Tư Diệc Hành vẫn hung hăng trừng mình, mỉm cười thay hắn đắp lại chăn. Sau đó, xoay người thổi tắt đèn, bản thân kéo hợp y nằm trên mặt đất. Không bao lâu sau hắn liền phát sinh tiếng thở đều đều nhu hòa, tựa hồ đã ngủ say.

Ai thèm để ý hắn có ngáy hay là nói mớ không cơ chứ. Tư Diệc Hành căm giận trừng mắt trong bóng tối không nhìn thấy nguời, khoảng không khiến bản thân tức đến mức muốn nổi cáu, nhưng một chút cũng không phát tiết được.

Nguyệt sắc như thuỷ, dạ sắc như mộng, không khí hơi lạnh có vẻ ngọt ngào trong mát, thoang thoảng mùi cỏ hương hoa đặc biệt có vào đầu xuân. Ban đêm mỹ lệ yên tĩnh như vậy, thích hợp nhất là ngắm trăng ngắm hoa, hoặc là cùng hai ba tri kỷ uống rượu ngâm thơ. Có điều đối với Tư Diệc Hành thì bóng đêm như vậy lại đáng ghét, ánh trăng quá sáng, bóng đêm quá tối, đến vắng vẻ cũng làm cho tâm phiền ý loạn… Nói ngắn lại một câu, tất cả đều không ổn. Mà mấy thứ này sở dĩ khiến hắn buồn phiền như vậy đều là do cái tên đang ở chung một phòng với hắn kia – Mộ Dung Tả Ý.

Tư Diệc Hành thề rằng mình ghét cái tên này nhất.

Tại Xích Vân cung, mọi người đều là thuộc hạ của hắn, bọn họ đối hắn cung kính vâng lời, đối mệnh lệnh của hắn không dám làm sai nửa điểm. Ở trên giang hồ, người hắn gặp nếu không phải hận hắn thì là sợ hắn, thế nhưng cũng không ngoại lệ tất cả đều khuất phục dưới khí thế sắc bén băng lãnh của hắn, không dám mạo phạm.

Vô luận trước mặt bất cứ kẻ nào hắn đều là cường giả (người mạnh mẽ), Tư Diệc Hành đã sớm quen với việc này. Thế nhưng, lúc gặp Mộ Dung Tả Ý, tất cả đều thay đổi. Hắn rơi vào thế hạ phong, mọi chuyện đều không thể làm chủ. Lãnh khốc và lăng lệ của hắn tại trước mặt người này hoàn toàn mất tác dụng.

Mộ Dung Tả Ý không hề sợ hắn, cũng không kính hắn như thần. Đối xử với hắn, tuy rằng ôn nhu săn sóc nhưng không hề khúm núm, không bởi vì hắn lãnh đạm vô lý mà tức giận, cũng không bị hắn khiêu khích mà để bụng.

Lòng Tư Diệc Hành cực kỳ phiền muộn. Hắn không hiểu nổi Mộ Dung Tả Ý. Cái người này, rõ ràng là tính tình ôn hòa khiêm tốn như vậy, thế nhưng trước mặt một người bình ổn nhu tĩnh như thế hắn lại có vẻ mềm yếu vô lực. Mà Mộ Dung Tả Ý thái độ lại điềm nhiên như không có, càng làm cho hắn thấy mình vô dụng.

Đều tại con rắn chết tiệt kia hại hắn hôm nay rơi vào tình cảnh quẫn bách mà khó xử này, bằng không, hắn đâu cần phải nằm ở đây cho nam nhân kia khi dễ.

Tư Diệc Hành oán hận nghĩ. Thế nhưng rốt cuộc Mộ Dung Tả Ý khi dễ hắn cái gì thì hắn căn bản không nói ra được – Mộ Dung Tả Ý không chỉ cứu hắn, thay hắn liệu độc trị thương, còn cẩn thận chăm sóc hắn tỉ mỉ chu đáo, đối với lãnh kiểm ác ngữ (mặt lạnh, ngôn ngữ hung ác) của hắn cũng chỉ cười…

Mộ Dung Tả Ý đối với hắn, có ngàn điều tốt, không có nửa điều không phải. Thế nhưng Tư Diệc Hành vẫn cảm thấy buồn bực phiền muộn, lo nghĩ bất an một cách khó hiểu.

Dù sao thì đều là Mộ Dung Tả Ý không tốt, để cho hắn thấy ghét, cho nên mới như vậy. Tư Diệc Hành không hiểu vì sao mình lại trở nên kỳ quái thế, hắn gần như tức giận cắn môi, đem tất cả quy kết lên người Mộ Dung Tả Ý.

Có chút tức giận trở mình, Tư Diệc Hành mang hết phẫn nộ nhìn chằm chằm người đang ngủ say trên mặt đất, con mắt quen dần với bóng tối có thể đại khái thấy được khuôn mặt Mộ Dung Tả Ý. Ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào, dịu dàng bao phủ lên mặt Mộ Dung Tả Ý, đem đường nét nguyên là rực rỡ trở nên nhu hòa, đường cong duyên dáng như được chạm khắc, khiến vẻ tuấn lãng dưới ánh trăng mông lung lộ ra một loại khí chất nhu tĩnh.

Vì sao lại có người như vậy nhỉ? Tư Diệc Hành mê hoặc nghĩ.

Mộ Dung Tả Ý ôn hòa nhưng tuyệt không mềm yếu. Tựa như dòng nước ôn nhu nhất, nhu hòa trữ tĩnh, thế nhưng ẩn chứa sức mạnh không gì sánh được, bất luận là kẻ nào cũng không thể thao túng. Sức mạnh này không ở ngoài mà ẩn nhẫn bên trong, biểu hiện ra ngoài chỉ có ôn nhu trầm tĩnh.

Mộ Dung Tả Ý cũng khiêm tốn, thế nhưng tuyệt không khiến người ta thấy hèn mọn. Khí độ cao quý ung dung bộc lộ một cách tự nhiên trong nhất cử nhất động của hắn, làm cho người ta sinh lòng ngưỡng mộ. Mộ Dung Tả Ý là loại người không sáng chói lóa mắt, nhưng khiến bất cứ kẻ nào trong mọi hoàn cảnh đều không thể quên sự tồn tại của hắn. Hắn hình như chưa từng có phụ diện (mặt trái – mặt xấu xa), vô luận mình đối hắn lãnh ngôn thế nào, hắn đều ôn hòa cười, không tức giận cũng không phẫn nộ.

Tư Diệc Hành chưa từng gặp, cũng chưa từng tiếp xúc với người nào như vậy. Mộ Dung Tả Ý cứ vậy mê hoặc hắn, dẫn dụ hắn tới gần, nhưng cũng khiến hắn thấy kinh hoàng không hiểu nổi.

Sự ôn nhu của người này khiến hắn không biết đối xử như thế nào, sự trong sáng của người này khiến hắn bối rối. Thái độ của người này với hắn thật hiền hòa thật tự nhiên, cứ như một huynh trưởng quá khoan dung, lại như bằng hữu thiện đãi khiến bản thân tức giận. Còn nhãn thần người này nhìn hắn, ôn nhu như vậy, tựa hồ còn có chút nuông chiều…

Tim Tư Diệc Hành đột nhiên đập mạnh, có chút cấp bách, lại có chút loạn. Hắn vô thức rời mắt đi, không biết làm thế nào để đè xuống sự hoảng loạn quái dị bỗng nhiên phát sinh trong lòng.

Tại sao hắn lại vì nam nhân này tâm tư bất ổn, tại sao một nam nhân hầu như xa lạ lại có thể tác động như vậy tới tình tự của hắn?

Tư Diệc Hành có chút nôn nóng, cảm thấy bất an đối với nguyên nhân đằng sau việc này. Lập tức hắn thấy tâm tư hỗn loạn, không muốn ngẫm nghĩ nữa. Hắn mím môi, vô thức quấn chặt chăn. Kỳ thực khí trời cũng không lạnh lắm, thế nhưng Tư Diệc Hành thấy nổi lên một cảm giác vi hàn không thuộc về thân thể.

Một lúc lâu, Tư Diệc Hành đang mơ màng ngủ thì bị một luồng hàn lãnh tuôn từ trong người ra làm cho rét cóng mà tỉnh lại.

“Lạnh quá.”

Cắn chặt răng, Tư Diệc Hành tự kiềm chế hàn ý tận xương cốt. Rõ ràng là nằm ở trên giường nhưng hắn có cảm giác như cả người trong hầm băng, từng đợt hàn khí từ trong thẩm thấu ra ngoài, lan tràn khắp cơ thể, toàn thân lạnh cóng, xương thịt đều đau đớn như bị kim châm.

Tư Diệc Hành cắn mạnh môi dưới, khắc chế bản thân phát ra âm thanh, thế nhưng hắn không cách nào khống chế cơ thể run rẩy.

“Làm sao vậy?”

Đột nhiên, một thanh âm trầm thấp mà ôn nhu vang lên, đồng thời, một bàn tay phủ lên trán hắn. Bàn tay thật ấm, Tư Diệc Hành vô thức nhích tới gần bàn tay kia, hoảng hốt ngẩng đầu thì thấy đôi mắt đầy quan tâm của Mộ Dung Tả Ý.

Nguyên lai Mộ Dung Tả Ý không biết từ lúc nào đã từ dưới đất đứng dậy, đang ở bên cạnh giường cúi xuống nhìn hắn.

“Ngươi lạnh lắm hả?”

Mộ Dung Tả Ý xoa trán Tư Diệc Hành, không ngờ chỗ chạm vào một mảng băng lãnh, mà thân thể Tư Diệc Hành còn run nhẹ. Nhíu mày một cái, Mộ Dung Tả Ý liền biết đây là di chứng của xà độc chưa tan hết tạo thành.

“Tránh ra.” Tư Diệc Hành yếu ớt nói, muốn né tránh bàn tay của Mộ Dung Tả Ý. Kiêu hãnh cùng tôn nghiêm của hắn trước mặt Mộ Dung Tả Ý vốn đã không còn sót lại chút gì. Cái người này không chỉ khiến hắn bối rối xấu hổ thành cái dạng này, bây giờ còn phải thấy dáng dấp suy yếu tới đáng thương của chính mình.

Mộ Dung Tả Ý nhíu mày, thu tay về, từ trong lòng lấy ra một quyên mạt (khăn lụa), ôn nhu lau giúp mồ hôi trên mặt và cổ Tư Diệc Hành. Chỉ lau một lần mà quyên mạt đã ướt đẫm. Mộ Dung Tả Ý nhìn Tư Diệc Hành đang cuộn tròn, lại nhìn cái khăn ướt đẫm trong tay, nghĩ sơ qua, xốc chăn của Tư Diệc Hành lên, nghiêng người nằm xuống bên cạnh.

“Ngươi làm gì vậy?” Tư Diệc Hành kinh hãi, lấy tay đẩy Mộ Dung Tả Ý ra, cánh tay hư nhuyễn một chút khí lực cũng không có, ngược lại còn để Mộ Dung Tả Ý kéo vòng qua người, sau đó cũng vòng tay quanh hắn ôm vào lòng.

Tư Diệc Hành vừa sợ vừa giận, suýt nữa ngất xỉu. Hắn từ nhỏ không cùng ai thân cận, bình thường không ai dám chạm vào hắn dù chỉ là một chút chứ đừng nói là cùng người khác kề sát một chỗ thế này. Hiện tại bị Mộ Dung Tả Ý ôm như thế, Tư Diệc Hành vừa nôn nóng vừa tức, hết lần này tới lần khác không cách nào giãy ra được, lại không dám lớn tiếng trách Mộ Dung Tả Ý. Lúc này là đêm khuya yên tĩnh, hắn nếu sảo nháo lên, chỉ sợ ầm ĩ tất cả mọi người trong nhà trọ, đến lúc đó thì khó coi chính là mình.

“Cút ngay, đừng có chạm vào ta, ta có lạnh chết cũng không cần ngươi lo, ngươi cút…”

Tư Diệc Hành hung dữ gầm nhẹ, nỗ lực muốn Mộ Dung Tả Ý buông mình ra. Thế nhưng hắn bị Mộ Dung Tả Ý ôm vào ngực, vùi đầu vào cổ người ta, tiếp tục tận lực hạ giọng không chỉ một chút khí thế cũng không có ngược lại như thể đang nũng nịu oán trách.

Tư Diệc Hành tự mắng mình vài tiếng, cũng phát hiện tình thế có chút ám muội, thành ra hậm hực trong miệng.

“Chính mình khổ sở như vậy cũng không chịu kêu một tiếng, thực sự là quật cường. Đừng nổi cáu nữa, ngoan ngoãn ngủ đi. Ta là noãn lô (lò sưởi:))) tốt nhất đấy, đảm bảo ngươi sẽ không bị lạnh.”

Tư Diệc Hành bị thanh âm đê nhu trầm ổn bên tai mê hoặc, nhất thời lại hơi hoảng hốt.

Mộ Dung Tả Ý cười nhẹ, điều chỉnh tư thế một chút, ôm cả người Tư Diệc Hành vào trong lòng, để hắn kề sát thân thể mình, sao đó nhắm mắt lại, thoáng cái hình như đã ngủ rồi.

Tư Diệc Hành thân thể cứng đờ, muốn tự dối mình quên đi nam nhân đang nằm bên cạnh này, thế nhưng hai người ôm ấp sát sạt như thế, có thể nói hầu như mọi nơi đều thân mật gần kề bất ngờ. Mỗi một sợi thần kinh của hắn đều cường liệt nhắc nhở hắn về sự tồn tại của Mộ Dung Tả Ý, khiến Tư Diệc Hành quả thực hận không thể ngất đi cho xong.

Sau một hồi, nghe tiếng thở đều của người bên cạnh, thân thể cứng đờ của Tư Diệc Hành rốt cục thả lỏng ra.

Mộ Dung Tả Ý hẳn là đã ngủ. Nghĩ vậy, sự căng thẳng của Tư Diệc Hành cũng dần dần bình tĩnh xuống. Hắn lẳng lặng dựa sát vào lòng Mộ Dung Tả Ý. Khí tức ấm áp của Mộ Dung Tả Ý bao phủ hắn, hàn lãnh tựa hồ đã rời xa.

Mộ Dung Tả Ý ôm hăn.

Chuyện này thực làm Tư Diệc Hành bối rối.

Cái ôm ôn nhu như thế, trong trí nhớ hình như chưa từng được hưởng qua.

Chưa từng có ai ôm hắn. Lúc nhỏ đã là một hài tử quá mức xuất sắc. Phụ thân tận lực đào tạo từ khi hắn còn bé, mong hắn có thể trở thành giang hồ bá chủ tương lai. Vậy nên, từ nhỏ đã không có bất cứ kẻ nào được cãi lại ý Tư Diệc Hành, cũng không có kẻ nào dám thân cận với hắn, kể cả mẫu thân, bởi vì hắn cho rằng nhu tình sẽ làm nam nhân mềm yếu.

Tư Diệc Hành không phụ lòng phụ thân mong mỏi, mười chín tuổi tiếp chưởng Xích Vân cung cho tới bây giờ. Hắn tung hoành trên giang hồ, không bao giờ thất bại, sau lại bồi dưỡng khí thế không hề uổng công. Thế nhưng, bồi dưỡng như vậy cũng khiến hắn từ lúc nhỏ lẫn khi thành thiếu niên cuộc sống chỉ có cô độc, chỉ có tịch mịch. Không ai dám tiếp cận hắn, thậm chí đến mẫu thân của hắn cũng nơm nớp lo sợ đứa trẻ này, căn bản là không dám coi nó như nhi tử của mình mà thân mật ôm ấp.

Tư Diệc Hành không biết đến hạnh phúc được phụ mẫu sủng ái, không biết cái vui sướng được làm nũng với phụ mẫu, càng không biết cảm giác được người khác ôm… thế nhưng tối nay hắn cùng với người hầu như xa lạ là Mộ Dung Tả Ý vô cùng thân thiết dựa vào nhau, ngủ chung giường, thở cùng nhịp, da thịt thân cận. Hắm thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc mà mềm dẻo của Mộ Dung Tả Ý.

Nguyên lai ôm người khác lại có thể thấy mềm mại ấm áp, mà cảm giác được người khác ôm dĩ nhiên là ngọt ngào cùng an tâm. Nhắm mắt lại, Tư Diệc Hành tạm thời quên việc mình ghét Mộ Dung Tả Ý đi, lặng lẽ dụi đầu vào ngực Mộ Dung Tả Ý.

Rõ ràng là xương cốt cứng rắn nhưng lại cho hắn cảm giác ôn nhu. Tư Diệc Hành có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của Mộ Dung Tả Ý vây quanh cánh tay mình.

Không phân biệt được cũng không muốn phân biệt cái sự vướng mắc không rõ trong lòng là tâm tình gì. Vô thức, Tư Diệc Hành chọn việc quên đi cái cảm giác nhỏ bé gần như rung động kia, chỉ ham muốn hưởng thụ cái cảm giác thư thái cùng bình yên chưa từng trải qua.

Không bao lâu sau, rốt cuộc Tư Diệc Hành nằm trong lòng ấm áp của Một Dung Tả Ý ngủ say. Sau khi rơi vào giấc ngủ, thân thể theo bản năng tìm kiếm hơi ấm và sự thoải mái khiến cả người hắn cứ vô thức tiến sát vào lòng Mộ Dung Tả Ý, đầu gối lên vai người ta, cánh tay gắt gao vòng quanh eo đối phương… Tư Diệc Hành ngủ say căn bản giống như dây leo trên đại thụ, quấn chặt lấy thân thể Mộ Dung Tả Ý.

Thực sự đúng là một người kỳ quặc. Mộ Dung Tả Ý từ nãy vẫn giả bộ ngủ giờ chậm rãi mở mắt, nhìn Tư Diệc Hành ngủ ngon trong lòng, nhịn không được lắc đầu khẽ cười.

Lúc ngủ đúng là ngoan hơn, thấy chỗ nào tương đối ấm áp thoải mái thì ngoan ngoãn ngủ tại đó luôn. Chỉ tiếc lúc tỉnh lại thích giận dỗi, vừa nhìn đã biết lúc bé hay được tâng bốc, lớn lên đến một việc nhỏ xíu cũng không chịu thỏa hiệp.

Có điều vẫn còn hơn Kinh Diễm quỷ kế đa đoan, cung chủ Xích Vân cung này kỳ thực đầu óc rất đơn thuần, thật sự là dễ đối phó hơn.

Tay bị tê, Mộ Dung Tả Ý động đậy nhích người, muốn đổi tư thế, lúc này mới phát hiện ra Tư Diệc Hành đã vững vàng quấn lấy cánh tay mình, căn bản là không thể động đậy. Nếu như hắn miễn cưỡng động, nhất định phải đẩy Tư Diệc Hành ra. Có điều chắc rằng Tư Diệc Hành sẽ tỉnh lại.

Quên đi, coi như hôm nay cả đêm làm noãn lô kiêm gối đầu là được rồi. Mộ Dung Tả Ý cẩn thận xoa nhẹ cánh tay bị tê cứng, một chút cũng không kinh động người đang an ổn ngủ trong lòng hắn.

Dù sao cũng không buồn ngủ, Mộ Dung Tả Ý nghiêng đầu, nhịn không được tỉ mỉ quan sát Tư Diệc Hành.

Tư Diệc Hành ngủ say, lông mày nhíu chặt từ sáng đến tối bây giờ mới dãn ra, dung nhan tú lệ không hề băng lãnh, như vậy có vẻ hồn nhiên. Bên dưới cái mũi duyên dáng là đôi môi mỏng, lông mi thật dài thùy hạ tại mí mắt, theo hô hấp hơi hơi rung động, giống như nhu vũ rất mảnh của chim non, làm cho xuất hiện một cảm giác yêu thương không nói nên lời.

Lúc này, ánh trăng nhàn nhạt xiên xiên, chiếu xuống gương mặt Tư Diệc Hành, dung nhan tuyệt mĩ lại càng thêm thanh càng thêm nhu, giống như đóa hoa lan thanh lệ nhất dưới ánh trăng, có chút kiêu ngạo lại có chút lạnh lùng càng làm tăng thêm sự say mê hấp dẫn động tâm, mà giữa trán lạnh lùng hòa cùng hàn lệ thành vẻ nhàn nhạt u buồn…

Thật đẹp, tuy rằng so ra kém với Kinh Diễm như thái dương giữa trời, tuyệt sắc dung quang làm cho tâm thần bay mất, nhưng cũng tuyệt diễm minh lệ, có khác ở chỗ động nhân tâm, giống nhau ở chỗ làm người ta kìm lòng không được sinh lòng yêu thích.

Không biết hắn mà cười rộ lên thì sẽ rung động lòng người đến mức nào. Mộ Dung Tả Ý nghĩ có chút tiếc, cả ngày chưa từng thấy hắn cười lần nào, luôn luôn là gương mặt bình tĩnh cau mày, thật là có lỗi với ông trời đã cho hắn gương mặt mỹ lệ như thế. Nếu như hắn cười một cái, không biết sẽ có bao nhiêu người bị nụ cười đó mê đảo.

Có điều, Mộ Dung Tả Ý nghĩ Mộ Dung Kinh Diễm thì động một tí là cười rực rỡ không gì sánh được, sau đó là tình cảnh ác mộng gặp phải vô số nợ tương tư, không khỏi lắc đầu, đột nhiên thấy Tư Diệc Hành băng lãnh như thế kỳ thực cũng tốt, chí ít sẽ không gặp phải nhiều phiền phức.

Có điều, hắn nghĩ vẫn thấy tiếc.

Mộ Dung Tả Ý cười nhẹ, có lẽ từ nhỏ đã quen nuông chiều Kinh Diễm, hắn đối với tính tình thích chiều điểm nhi hài tử của mình thật không có biện pháp. Cũng vì lí do này cho nên đối với Tư Diệc Hành, hắn so với những người khác càng thêm phần dung túng cùng thương yêu, cũng càng muốn trêu chọc đùa giỡn tâm tư Tư Diệc Hành…

Hơn nữa, từ khi gặp phải Tư Diệc Hành, hình dạng Tư Diệc Hành luôn là suy yếu như thế, tính thích cãi nhau khiến người ta muốn trêu đùa, hơn nữa hắn lại đẹp, thật sự khiến bản thân vô pháp liên hệ cái nam nhân lãnh huyết hiếu sát được đồn đại kia với hắn làm một.

Mộ Dung Tả Ý không nhịn được nhéo nhéo chóp mũi Tư Diệc Hành, bỗng nhiên nghĩ nếu Tư Diệc Hành mà tỉnh nhìn thấy động tác của hắn không biết sẽ phát tức thành thế nào nữa, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Không có biện pháp. Một Dung Tả Ý thực sự chỉ cảm thấy Tư Diệc Hành cực kỳ khả ái – nếu Tư Diệc Hành mà biết ấn tượng của Mộ Dung Tả Ý với hắn là hai chữ ‘khả ái’ dám chắc tức phát điên luôn – nghĩ tới đây Mộ Dung Tả Ý nhịn không nổi hơi nhếch khóe môi thành một nụ cười có chút ranh ma.

Buổi sáng, ánh mặt trời chần chờ lặng lẽ từ trước cửa sổ chiếu vào trong phòng. Tư Diệc Hành bị tia sáng chói làm mở mắt. Khó có được sự thư thái như thế khiến hắn lười biếng lim dim mắt, hưởng thụ cảm giác nửa thức nửa ngủ.

Bên tai truyền đến tiếng hô hấp rất nhẹ làm Tư Diệc Hành bỗng nhiên mở lớn hai mắt. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy ngay đôi mắt hàm tiếu của Mộ Dung Tả Ý.

“Sớm nhỉ.” Mộ Dung Tả Ý rất lễ độ bắt chuyện với hắn, uể oải cùng buồn ngủ do nghỉ ngơi không tốt hoàn toàn không lấn át được khí chất trong sạch, tuy rằng trong mắt có tơ máu, thần tình có chút mệt mỏi, thế nhưng nhãn thần vẫn trong suốt, thanh âm cũng trong sáng như nước, mà mỉm cười như vậy lại càng ôn nhu ấm áp.

Trong nháy mắt, Tư Diệc Hành bỗng ngẩn ngơ, thứ nhất là bởi vì hắn chưa từng sáng sớm thức dậy có người nằm bên cạnh, khó tránh khỏi không biết phải làm sao, thứ hai là bởi vì địa điểm sai mà cuộc hàn huyên trở nên quái dị, hắn nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Mộ Dung Tả Ý lại rất tự nhiên, rút ra cánh tay của mình bị Tư Diệc Hành đè ép một đêm, động tác ưu nhã ngồi dậy. Chỉ là lúc xoay người xuống giường, hắn hơi chau mày, hình như có chút không khỏe.

Cái nhíu mày này không tránh được đôi mắt của Tư Diệc Hành vẫn đang đần mặt ra nhìn. Giật mình, Tư Diệc Hành bỗng nhiên hiểu ra vì sao Mộ Dung Tả Ý lại khó ở, trên mặt không khỏi đỏ lên. Hắn hé miệng định nói gì đó, xong rồi lại chần chờ, cứ do dự như thế Mộ Dung Tả Ý đã đi ra ngoài.

Mộ Dung Tả Ý vừa ra, trong phòng dường như mất đi độ ấm, khiến Tư Diệc Hành bỗng thấy lạnh. Hắn mím chặt môi, sâu trong lòng mơ hồ thấy ảo não như mất đi thứ gì. Tư Diệc Hành không muốn thừa nhận tâm tình mình bị Mộ Dung Tả Ý dẫn dắt, thế nhưng suy nghĩ của hắn không thể tự kiềm chế cứ luẩn quẩn trên người Mộ Dung Tả Ý.

Hắn bỗng đối với người này không muốn xa rời, hắn muốn người này ở bên mình, hắn muốn từng khắc từng khắc có thẻ nhìn thấy đôi mắt trong suốt và nụ cười ôn nhu kia… Mộ Dung Tả Ý như mặt trời ấm áp mùa xuân, khiến hắn không thể kìm lòng muốn tới gần.

Tư Diệc Hành phẫn nộ đấm vào gối một chút, không rõ vì sao mình lại có cái loại tình tự đáng nhẽ không nên xuất hiện này. Hắn không nên đối với bất cứ kẻ nào cảm thấy không muốn xa rời. Hắn là Tư Diệc Hành, thứ tình cảm yếu đuối đáng buồn cười đó sao có thể xuất hiện ở hắn?

Nhất định là bởi vì thân thể suy yếu cho nên tâm tình hắn mới trở nên yếu đuối theo. Chỉ cần chờ bản thân khỏe lên thì tất cả sẽ khôi phục nguyên trạng.

Tư Diệc Hành đã tìm ra lý do để an ủi mình, hoặc có thể nói là, tự lừa dối mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.