Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 1: Chương 1: Duyên định ngàn năm




Editor: Tinh Linh Tuyết

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhưng ở cái thành phố Thượng Hải này, nhiệt độ ở đây vẫn có chút ấm áp hơn những nơi khác. Lạc Tử Mộng cầm túi xách lấm la lấm lét từ cửa công ty chuồn êm ra ngoài. Hành động này thật sự là khác biệt rất lớn với khí chất thục nữ tỏa ra từ trên người cô, nhưng mà đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi.

Kể từ khi tới đây thực tập, mỗi khi tới thứ sáu thì lại có rất nhiều ong bướm người trước vừa đi người sau đã tới muốn hẹn cô đi ăn. Cô chỉ là lớn lên có tư chất nổi trội một chút, có vóc người yểu điệu một chút, tính tình hơi tinh quái kỳ lạ một chút mà thôi, nhưng không nghĩ tới những đặc điểm này lại khiến cho người ta thèm thuồng như vậy. Cô thật sự không biết là mình có nên cảm ơn ba mẹ đã nuôi mình thành người xinh đẹp như hoa như ngọc khiến cho ai cũng muốn hút mật thế này không?

Nhưng mà hôm nay khiến cho cô cảm thấy đây chính là một ngày xui xẻo nhất từ trước tới giờ, từng chuyện xui xẻo cứ liên tục thay nhau kéo đến. Lúc trước

còn có Hô Diên Phong giúp cô chống đỡ với những người đó, nhưng vừa vặn hôm nay lúc Hô Diên Phong ra khỏi nhà, muốn lái xe ra ngoài, thì kết quả lại phát hiện xe đã đứt thắng!

Bất đắc dĩ cô đành phải chuồn êm từ cánh cửa nhỏ khác trong công ty. Vì muốn an toàn trốn đi, cô chỉ có thể lựa chọn một con đường vắng vẻ, vắng vẻ đến nỗi ngay cả xe taxi cũng không đi vào được con đường nhỏ này.

Dọc theo đường đi từng đợt gió lạnh đập thẳng vào gáy cô, khiến cô có một loại cảm giác hoảng sợ khó hiểu. Không nhịn được khẽ nheo mắt len lét quét mắt lướt qua lùm cây hai bên đường, dư quang nơi khóe mắt dường như nhìn thấy một cái bóng màu trắng, cô không nhịn được rùng mình một cái.

"Mộng Nhi..."

Là cô nghe nhầm sao? Tiếng gọi buồn nôn như vậy là đang gọi cô sao? Nơi này bốn bề đều vắng lặng, chẳng lẽ hôm nay xui tám đời gặp quỷ sao? Nhưng mà âm thanh kia lại khiến cho tim cô thắt lại một cách khó hiểu, không thể phân biệt rõ rốt cuộc là sợ hay là đau lòng?

Lòng hiếu kỳ của Lạc Tử Mộng luôn cực mạnh, cho dù đang sợ hãi cũng không chống cự nổi sự tò mò trong lòng. Cô lại nhìn về phía lùm cây ở bên cạnh một lần nữa, hai chân lại không nghe theo sự điều khiển của não cứ thế đi về phía cái bóng màu trắng.

Lúc đến gần cái bóng màu trắng này, bóng lưng quen thuộc từ từ hiện rõ. Lạc Tử Mộng vươn tay ra muốn hỏi thăm, đúng lúc này cái bóng màu trắng lập tức xoay người lại trong tích tăc, cái bóng màu trắng đột nhiên biến thành một lực hút cực mạnh, hút cả người cô vào trong đó cho đến khi cả người cô đều biến mất trong đêm trăng...

Nước Hàn Vũ.

Hiện nay vốn là thời buổi rối loạn,nhưng nhờ nhiều vị trướng lĩnh trong triều đông dẹp tây quét, nam chinh bắc chiến, cho nên cuối cùng nước Hàn Vũ cũng được bình ổn giữa cuộc phản loạn xung quanh. Trong đó nổi trội hơn hết là nhị hoàng tử Hàn Hạo Thần liên tiếp đoạt được mười hai tòa thành trì khiến cho các nước nhỏ xung quanh nước Hàn Vũ phải xưng thần gọi vua.

Ở trong mắt mọi người, Hàn Hạo Thần mới đúng là người xứng đáng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, cũng bởi vì nước Hàn Vũ không có tổ chế trưởng tử lên ngôi. Nhưng mà trong tiếng nghị luận của chúng thần, tiên hoàng lại truyền ngôi vị của mình cho trưởng hoàng tử nhìn có vẻ hòa hoa phong nhã.

Đối với chuyện này, rất nhiều đại thần cũng nghị luận ầm ĩ, nhưng duy chỉ có người trong cuộc là Hàn Hạo Thần lại chưa bao giờ đề cập tới một chữ, thậm chí ngay cả bất kỳ một vẻ mặt căm hận hoặc không cam lòng gì đó cũng chưa từng xuất hiện qua. Bởi vì chỉ có Hàn Hạo Thần mới hiểu rõ, vì sao tiên hoàng lại để cho Hàn Hạo Hữu đăng cơ làm Hoàng đế.

Từ trước tới giờ chàng luôn là một người không để lộ vui buồn, cho dù lúc nhỏ phải chịu những uất ức lớn hơn nữa, chàng cũng không thốt lên một tiếng, cho nên tiên hoàng trước sau đều cảm thấy tâm cơ của chàng quá nặng, sợ chàng sau khi đăng cơ làm Hoàng Đế sẽ có hành động bất lợi đối với những hoàng tử khác, thậm chí sẽ đuổi tận giết tuyệt họ.

Thế nhưng đó cũng chỉ là một trong các nguyên nhân, nguyên nhân chân chính vẫn là ở trên người của Hàn Hạ Hữu...

Hôm nay là ngày Hàn Hạo Hữu lên ngôi, Hàn Hạo Thần mang theo thị vệ cận thân Thiệu Tần, sắc mặt lạnh lùng đi vào trong hoàng cung, mày rậm nhíu chặt, môi mỏng khẽ nhếch lên, cả người đều tản mát ra khí phách làm cho người ta nhìn thấy mà sợ. Chủ yếu chính là, tất cả mọi người đều cho là Hàn Hạo Thần cực kỳ bất mãn đối với chuyện lên ngôi ngày hôm nay của đại hoàng tử Hàn Hạo Hữu,cho dù chàng muốn thừa cơ mưu phản, nhưng không ngờ chàng lại bình tĩnh hơn so với bất luận kẻ nào.

"Nhị hoàng tử!"

Đột nhiên một tiếng gọi nhanh nhẹn thoải mái vang lên, khiến cho các đại thần đang đi về phía điện Kim Loan đều rối rít quay đầu nhìn lại, mà khi Hàn Hạo Thần xoay người nhìn, thì lại phát hiện đó chính là Phiêu Kỵ đại tướng quân Hoa Thiên Sóc đang chạy chậm đến gần chàng. Khi hắn đi tới trước mặt Hàn Hạo Thần, thì liền vươn tay choàng qua bả vai của chàng, bộ dáng giống hệt hai huynh đệ.

Đối với hành động này chúng thần đều hít vào một ngụm khí lạnh, trong khắp nước Hàn Vũ này, sợ rằng chỉ có Hoa Thiên Sóc mới dám kề vai sát cánh đồng hành với nhị hoàng tử như vậy.

"Tâm tình của Phiêu Kỵ đại tướng quân có vẻ rất tốt!" Hàn Hạo Thần khẽ nhếch môi nhàn nhạt mở miệng.

Hoa Thiên Sóc buông cánh tay đang khoác trên vai chàng xuống, có vẻ hơi thất vọng, nói: "Aiz, còn tưởng rằng lâu như vậy rồi huynh không thấy ta thì sẽ vui mừng khi gặp lại ta chứ, không ngờ huynh vẫn giữ cái bộ dạng lạnh lẽo này, nếu như huynh cưới vương phi, thế nào cũng sẽ dọa cho nàng ấy không thể không bỏ đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.