Tiểu Trợ Lý | Trợ Lý Nhỏ

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 8

“Có một loại rung động gọi là… tình yêu.”

12.

Trương Cẩn Ngôn nửa người nằm sấp, một chân đặt trên mặt bàn, vải quần chất liệu vừa mềm lại mỏng ôm chặt hai cánh mông căng tròn, gần như có thể thấy được mép quần lót bên trong, hình như là loại quần tam giác nhỏ.

Trương Dư Xuyên ôm ngực đứng một bên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cái mông căng vểnh ấy.

Dường như đang suy nghĩ xem phải dùng cớ để có thể sờ thử vào một cái.

Trương Cẩn Ngôn cảnh giác quay lại nhìn Trương Dư Xuyên một cái, phát hiện ánh mắt chăm chú của hắn đang dừng lại trên bờ mông mình, cậu đỏ mặt tía tai quay đầu đi.

Đúng lúc này, Trương Dư Xuyên nhanh tay đi đến vỗ mông Trương Cẩn Ngôn một cái, đánh cho bờ mông căng tròn nộn thịt kia đau đến run rẩy, lạnh lùng nói: “Mông không được vểnh cao như thế, trọng tâm không đúng.”

“Tôi… tôi không có vểnh mông mà Trương tổng.” Mới nãy vừa bổ não ra một đoạn GV làm nhiệt huyết của Trương Cẩn Ngôn dâng trào rồi động tình. Giờ lại bị một bàn tay mờ ám vỗ mông, phía trước lại ở trên mặt bàn vô tình cọ cọ ma sát qua lại, Trương Cẩn Ngôn suýt nữa thì bắn ra…

Trương Dư Xuyên ra vẻ nghiêm nghị lại vỗ thêm một cái: “Không có sao”

Trương Cẩn Ngôn suýt nữa thì bật khóc: …

Mông vểnh thì có gì lạ sao!

Đây chính là quấy rối đó, nam thứ!

Luống cuống đánh một gậy, tất nhiên bi không thể vào lỗ, Trương Cẩn Ngôn như được đại xá, ngay lập tức thả chân xuống, vòng qua bên kia bàn, cách Trương Dư Xuyên thật xa.

Đờ mờ, chỉ là đánh bi-a thôi mà.

Có cần phải giống như đang “làm” một pháo vậy không (editor: làm một pháo = chịch một trận)

Không hiểu sao Trương Dư Xuyên lại cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nghiên cứu hai bi còn lại trên bàn.

Trương Cẩn Ngôn rút điện thoại trong túi quần ra, muốn tìm chút việc để xao nhãng chính mình khỏi mấy suy nghĩ kia.

QQ của công ty hai ngày nay vẫn luôn trong tình trạng náo loạn.

Mấy người may mắn được tham gia kì nghỉ phép này mỗi ngày đều không biết xấu hổ mà khoe khoang sự sung sướng, nhàn nhã của mình. Bộ dạng bất chấp tất cả mà không sợ đến khi quay lại sẽ bị đám ở nhà kia loạn quyền đánh chết.

Mà các đồng nghiệp đang khổ cực công tác ở nhà thì nóng người bày tỏ, yên tâm, chờ mấy người trở về, bọn này sẽ đánh chết cả lũ, đánh cho không còn manh giáp luôn.

Đây chính là Lâm thị.

Mỗi ngày đều phi thường phấn khởi như vậy, ý chí chiến đấu lúc nào cũng sục sôi như vậy.

Ba phút trước có một đồng nghiệp bên phòng sale đăng lên nhóm một bức hình chụp trộm Lâm Phục cùng Tô Cùng nắm tay nhau cho chim ăn, trong hình Lâm Phục anh tuấn tiêu sái, Tô Cùng trong sáng đáng yêu. Tô Cùng mở tay chìa thức ăn cho chim ăn, mắt mở to lấp lánh rất vui vẻ, Lâm Phục thì dịu dàng nhìn cậu, mắt đầy ý cười, gạt đi một sợi tóc rối bời vương trên mặt người yêu.

Hai người một bộ muốn chói mù mắt toàn bộ Lâm thị.

Đồng nghiệp: “Lâm tổng cùng phu nhân lại phát thức ăn cho cẩu FA rồi!”

Cả một đám lập tức bùng nổ, phần thức ăn này, mọi người cứ gặm trước đi rồi nói sau.

Mà Trương Cẩn Ngôn, thân là trợ lý thân cận của Lâm Phục, mỗi ngày đều được phát cho hơn ba cân thức ăn cho cẩu này đã sớm quen với việc bị phu phu Lâm tổng hai người ngược tâm, cho nên lúc này cũng cực kì bình tĩnh.

Trương Cẩn Ngôn nhìn bức ảnh, nhớ tới ngày hôm qua lúc vừa đến sơn trang cũng đã xem qua sổ tay giới thiệu, hình như có nói đến, gần đây có một nơi gọi là Đảo Chim, đến đó có thể gần gũi với rất nhiều loài chim khác nhau.

Nào là thiên nga, hoàng yến, anh vũ, bồ câu, sơn ca, chim quyên,… loại nào cũng có, khách đến chơi còn có thể mua thức ăn cho chim ăn.

“Khụ, Trương tổng.” Trương Cẩn Ngôn lắc lắc điện thoại, cố ý thăm dò, “Đồng nghiệp tôi qua Đảo Chim chơi, Tô tiên sinh cũng đang ở đó.”

Nam thứ đến bây giờ còn chưa chạm được vào một cọng tóc của Tiểu Bạch Hoa nha…

Vậy mà đã rờ mó hết một thân trên dưới của diễn viên quần chúng rồi!

Cứ bỡn cợt như này mãi thì làm sao mà diễn tiếp được đây, hử

Trương Dư Xuyên “Ừ” một tiếng, đánh bi cuối cùng vào lỗ xong liền đứng thẳng dậy, nhìn Trương Cẩn Ngôn, dùng một loại ngữ khí cực kì vi diệu khó đoán mà nói: “Cậu không đi xem chim”

Bị đùa giỡn đến mức đại não cũng trở nên bất bình thường, Trương Cẩn Ngôn trầm mặc một chút, vạn phần cẩn thận đáp: “… Tôi cũng muốn xem mấy loài lông vũ này một chút.”

Tính tình thật tốt. Phiền cho nam thứ nhà anh rồi, anh nghĩ tôi sẽ cho anh cơ hội “lột quần khoe chim” sao Mơ đi.

“Được.” Trương Dư Xuyên ý vị sâu xa chăm chú nhìn cậu, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, trong giọng nói lạnh lẽo bỗng xuất hiện một chút dịu dàng: “Tôi sắp có một cuộc họp, chiều sẽ đi cùng cậu.”

Trương Cẩn Ngôn: ….

Đờ cờ mờ! Sau lại biến thành buổi chiều một mình anh theo tôi đi chơi rồi

Nam thứ, anh có biết là anh càng ngày càng đi chệch quỹ đạo của tình tiết truyện rồi không

Trương Cẩn Ngôn nỗ lực từ chối: “Tôi đi một mình được rồi, sao có thể làm phiền Trương tổng được.”

Trương Dư Xuyên thả gậy bi-a xuống, trên môi xuất hiện một nụ cười rất nhạt, hoàn toàn không để ý đến: “Không phiền, đợi tôi.”

“…” Trương Cẩn Ngôn nhất thời có ảo giác như thể cậu và Trương Dư Xuyên đang nói chuyện yêu đương.

Mà trong đó cậu là kiểu tình nhân tùy hứng…

Cố tình náo loạn ông xã còn đang bận trăm công nghìn việc, bắt hắn theo mình đi ngắm chim…

Chiều hôm đó, lúc mặt trời sắp lặn, Trương Cẩn Ngôn đành bất lực cùng Trương Dư Xuyên đến vườn sinh thái của sơn trang xem chim.

Chim là tự cậu nhắc đến, có đau khổ mấy cũng phải đến ngắm thôi.

Vườn sinh thái có rất nhiều loại chim, hai người cùng nhau đi bộ dọc theo đường dành cho khách thăm quan, Trương Dư Xuyên cầm một túi thức ăn cho chim thật to, quăng lung tung hai bên ven đường, một đám chim đủ màu cứ thể ríu ra ríu rít đáp xuống mổ thức ăn. Phía chân trời, mặt trời dần lặn xuống, nắng chiều xuyên qua những tầng mây, in bóng hai dáng người trên mặt đất.

Trương Cẩn Ngôn ôm một bụng tâm sự đùa giỡn với một con đang cắm cúi mổ thức ăn, là chim khách nhỏ nha.

… Bầu không khí này có chút sai sai! Hoàn toàn sai!

“Muốn thử một chút không” Trương Dư Xuyên nói, cầm túi thức ăn muốn đổ ra cho Trương Cẩn Ngôn.

“Được rồi, cảm ơn Trương tổng.” Trương Cẩn Ngôn khách sáo cảm ơn, mở lòng bàn tay đưa lên đón lấy.

Một chú chim nhỏ có bộ lông thật diễm lệ nhảy nhảy xoay vòng trên đầu ngón tay cậu, nhẹ nhàng mổ xuống đống ngũ cốc, mỏ chim chạm nhẹ vào lòng bàn tay mang đến cảm giác rất thú vị, thành ra Trương Cẩn Ngôn kìm lòng không được mà nở một nụ cười nhẹ.

Như thể có một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, nụ cười này xé bỏ hết thảy các lớp mặt nạ của Trương Cẩn Ngôn, nâng lên hai khóe mắt, xoa mềm đôi chân mày, chạm đến hai bên gò má, rồi lan xuống tận khóe môi, cậu chuyển dời tầm mắt đi một vòng, lơ đãng thế nào lại nhìn đến Trương Dư Xuyên, bắt gặp một khuôn mặt tràn đầy ý cười thật dịu dàng.

Cậu nhìn hắn không chớp mắt, tay áo Trương Dư Xuyên khẽ lay động trong gió, ánh chiều tà vàng rực tan vào đôi mắt đen thăm thẳm kia, sắc trời hoàng hôn tím hồng hòa lẫn lên những sợi tóc mỏng manh.

Có một loại rung động gọi là… tình yêu.

Trương Cẩn Ngôn ngẩn ra, bực bội cụp mắt xuống, cậu cúi đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đống thức ăn trên tay mình: …

Tiêu rồi.

Cậu thực sự muốn cướp vai của Tiểu Bạch Hoa.

__________________

Editor: Tiểu Ngôn rung động rồi, mà rung động thì sao…thì chương sau sẽ ngược Tiểu Ngôn thật nhẹ, thật nhẹ… hí hí ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.