Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 102: Chương 102: Uy lực của kinh nguyệt (1)




Edit: kimphuong172839

“Đúng vậy, ngày hôm qua anh ta cũng đã đến công ty của gia tộc bọn họ đón nhận vị trí tổng giám đốc rồi, anh ta không có nói cho em biết sao?” Mục Giai Thu như có điều suy nghĩ nói: “Quan hệ giữa em và anh ta phai nhạt? Như vậy cũng tốt, dù sao em cũng đã lập gia đình, sau này vẫn nên giữ khoảng cách với người khác phái thì tốt hơn.”

Mục Giai Âm nắm tay thành quyền, trên mặt cũng mang theo vẻ lúng túng và nụ cười khiêm tốn nói: “Em biết rồi chị, em đã rất ít liên lạc với Chân Phó Dương rồi, cho nên nghe được tin tức này vẫn còn có chút bất ngờ.”

“Anh ta quen đi khắp nơi chơi, lần này cũng không biết là bị cái gì kích thích, lại quyết định trở về đón chịu chuyện của gia tộc.” Mục Giai Thu nhàn nhạt nói một câu mới đứng lên: “Hôm nay chị chỉ là tới thăm em một chút, xem cuộc sống của em cũng không tệ lắm, vậy chị cũng an tâm.”

Vẻ mặt Mục Giai Âm vẫn mang theo vẻ kinh ngạc và mê mang, thấy Mục Giai Thu phải đi Mục Giai Âm không có ý muốn đưa tiễn. Chỉ hơi hơi cười cười nói: “Chị hai, hẹn gặp lại.”

Ra cửa tâm tình Mục Giai Thu thật tốt giương lên khóe môi.

Chân Phó Dương từ chức thật là vừa đúng lúc.

Mục Giai Âm ngồi ở trên ghế hồi lâu, tay nắm thành quyền vừa buông ra, lại nắm thành quyền và buông ra nhiều lần.

Cuối cùng, Mục Giai Âm gọi điện thoại đến Chân Tư Hân.

Giọng nói ngọt ngào của Chân Tư Hân từ trong ống nghe truyền tới: “Chị Giai Âm, gần đây chị như thế nào rồi? Ba mẹ của em nói Quyền thiếu từ chứ rồi, chị Giai Âm, có phải gần đây chị rất đau lòng hay không?”

“Chị rất tốt.” Mục Giai Âm dịu dàng an ủi Chân Tư Hân: “Quyền Thiệu Viêm anh ấy cũng đã sớm muốn nghỉ ngơi một chút, thật ra chuyện từ chức đối với chị không ảnh hưởng nhiều lắm. Tư Hân, chị nghe nói anh em đến tập đoàn của gia tộc em làm ổng giám đốc rồi hả?”

“Đúng vậy, rốt cuộc anh ấy cũng chịu ở lại thành phố A, thật tốt! Sau này thì có người dẫn em đi chơi rồi.” Chân Tư Hân vui mừng nói xong mới giựt mình sợ hãi, luống cuống che miệng nói: “Xong đời, anh hai không cho em nói cho chị biết chuyện anh làm tổng giám đốc, em lỡ nói rồi làm sao bây giờ?”

Không đợi Mục Giai Âm mở miệng, Chân Tư Hân liền vội vội vàng vàng nói: “Chị Giai Âm, nhất định là anh hai em muốn cho chị một bất ngờ. Đến lúc đó, anh tự mình đến nói cho chị, nhất định chị phải làm ra vẻ vui mừng, ngàn vạn lần không được để anh ấy nhìn ra sơ hở nha.”

Là thật.

Tại sao anh ấy không tiếp tục ở lại tổ hành động đặc biệt?

Mục Giai Âm mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, cô nhớ trước đây thật lâu, Chân Phó Dương đã từng nói cho cô biết lý tưởng của anh đó là có thể làm tổ trưởng tổ hành động đặc biệt.

Cô biết bởi vì cái chân què kia của Chân Phó Dương nên cho dù tư lịch của anh đủ rồi, nhưng hết lần này tới lần khác anh ấy cũng chỉ thoáng chạm tới cái ghế tổ trưởng kia mà thôi. Thế nhưng có một lần, lúc đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, Chân Phó Dương đã nói với cô, chỉ cần nhiệm vụ lần này hoàn thành thuận lợi, như vậy anh nhất định có thể thăng chức làm tổ trưởng.

Đó là theo đuổi trọn đời của Chân Phó Dương, nhưng tại sao bây giờ anh ấy lại bỏ qua? Mục Giai Âm chợt lắc đầu, có chút hoảng hốt trò chuyện với Chân Tư Hân.

Là vì cô sao?

Mục Giai Âm cảm thấy rất đau đầu.

Cúp điện thoại, Mục Giai Âm nằm sấp trên bàn một hồi lâu mới trở lại bình thường. Nhưng trong đầu Mục Giai Âm vẫn là một mảnh hỗn loạn như cũ.

Mục Giai Âm cầm điện thoại di động đi tới bên ngoài, bấm một cái mã số. Rất nhanh liền có một người mặc tây trang mang giày da, ánh mắt rét lạnh xuất hiện ở bên cạnh cô.

“Phu nhân, xin hỏi ngài có phân phó gì?” Thái độ người nọ đối với Mục Giai Âm là một mực cung kính.

“Đi giúp tôi kiểm tra một chút, trong phòng có phải có thiết bị nghe lén hay không?” Mục Giai Âm chỉ chỉ trong nhà.

Vẻ mặt người nọ lạnh lẽo, mở cửa đi vào cẩn thận kiểm tra.

Cuối cùng, người nọ ở văn phòng tìm được ba thiết bị nghe lén, một cái ở bên trong giá sách, một cái ở trong điện thoại và một cái ở dưới ghế sa lon.

“Cần xử lý chứ?” Người kia hỏi.

“Không cần.” Mục Giai Âm nhìn gian phòng này rồi nói với người kia: “Cám ơn anh, anh đi trước đi.”

“Dạ, phu nhân.” Người kia nói xong, liền nhanh chóng rời đi.

Mục Giai Thu thật đúng là bỏ ra nhiều công sức, một lần lại để tới ba thiết bị nghe lén ở trong phòng của cô, đây cũng coi là thỏ khôn có ba hang rồi.

Mục Giai Âm cũng không ngồi được lâu ở trong phòng làm việc, tâm tình phiền não đi đi lại lại trong phòng làm việc vô số lần, Mục Giai Âm còn cầm lên điện thoại di động gọi cho Chân Phó Dương.

“Giai Âm.” Chân Phó Dương vừa nhận được điện thoại liền đoán được lí do Mục Giai Âm gọi cho anh: “Em biết chuyện anh từ chức rồi hả? Là ai nói? Tư Hân?”

“Không phải Tư Hân, là em từ nơi khác biết được.” Mục Giai Âm lắc đầu một cái, giọng nói có chút gấp rút: “Chân Phó Dương, tại sao muốn từ chức, đó không phải là lý tưởng của anh sao? Chẳng lẽ là Quyền Thiệu Viêm gây áp lực với anh?”

Nhưng loại chuyện gây áp lực như vậy không phải phong cách của Quyền Thiệu Viêm. Cô tin tưởng Quyền Thiệu Viêm sẽ không giấu cô đi làm những chuyện này.

Chân Phó Dương ở bên kia đầu điện thoại hơi hoảng hốt. Thật ra thì anh rất muốn lừa gạt Mục Giai Âm đây chính là do Quyền Thiệu Viêm gây áp lực, Chân Phó Dương chỉ cười khổ mà lắc lắc đầu nói: “Không phải, Giai Âm, anh có chút mệt mỏi, cho nên muốn từ chức. Lần này chuyện anh thăng chức lại xảy ra biến cố, vốn dĩ anh và cấp trên đã thoả thuận khi trở lại thì cho anh thăng chức, nhưng chờ anh trở lại, bọn họ lại muốn đem chức vị để lại cho một người khác có tư lịch không bằng anh.”

Mặt mày Chân Phó Dương nhẹ nhàng phủ lên một tầng sương, có chút nhàn nhạt sầu lo: “Giai Âm, thật ra thì chuyện lần này anh còn phải cám ơn Quyền thiếu, bởi vì có Quyền thiếu giúp, vốn dĩ chức vị đã cách xa anh cũng sắp thuộc về anh.”

Mục Giai Âm nắm ống nghe, gắt gao cắn môi dưới: “Vậy anh liền tiếp nhận đi, tại sao lại không chấp nhận?”

“Bởi vì để cho anh được thăng chức vị mà Quyền thiếu còn đắc tội những người khác, anh không thể nhận phần ân tình này, Giai Âm, anh không muốn lợi dụng em, mặc kệ là gián tiếp hay là trực tiếp.” Trong giọng nói của Chân Phó Dương mang theo mấy phần nhẹ nhõm: “Giai Âm, em cũng biết, mỗi ngày ở tổ hành động đặc biệt đều là những ngày liếm máu trên lưỡi dao, ngày tháng bình yên như bây giờ thật không tồi. Hơn nữa, đây cũng luôn là hi vọng của cha mẹ anh.”

Mục Giai Âm dựa lưng vào hành lang trên tường, trong mắt lại có nước mắt rớt xuống.

Từng chút từng chút, rốt cuộc hợp thành màn mưa.

“Giai Âm, không nên đau lòng.” Chân Phó Dương cảm thấy Mục Giai Âm khác thường: “Chuyện lần này toàn bộ đều là ý nguyện của chính anh, còn nữa, Giai Âm, em giúp anh cám ơn Quyền thiếu. Nếu như lần này Quyền thiếu từ chức cũng là do bị chuyện của anh liên luỵ vậy thì em giúp anh nói với anh ta một tiếng xin lỗi. Nhiều năm qua anh đều làm công việc nội gián, chân chính ở trong quan trường người biết anh thật sự là không nhiều lắm, chỉ sợ không giúp được Quyền thiếu rồi.”

“Chân Phó Dương, anh thật là quá đáng.” Mục Giai Âm lau nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt kia giống như là không thể lau khô. Trong giọng nói của Mục Giai Âm có mấy phần cắn răng nghiến lợi: “Quyền Thiệu Viêm an bài tốt chức vị cho anh rồi, tại sao anh không chấp nhận? Tại sao muốn buông tha giấc mộng của anh? Anh không biết như vậy em sẽ rất áy náy sao?”

“Xin lỗi, Giai Âm.” Trên mặt Chân Phó Dương có mấy phần khổ sở, giọng nói êm ái, mang theo vài tia an ủi và áy náy.

“Lúc nào cũng nói xin lỗi để làm gì?” Mục Giai Âm chậm rãi ngồi chồm hổm xuống dọc theo vách tường, trên mặt tràn đầy khó chịu.

Chân Phó Dương không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói: “Giai Âm, giống như lần trước ở trong bệnh viện em đã nói vậy, chúng ta nên ít liên lạc đi, đây là điều kiện duy nhất để Quyền thiếu chịu giúp anh. Anh nói xin lỗi là bởi vì anh muốn để cho em có mâu thuẫn với Quyền thiếu, xin lỗi Giai Âm, anh không phải cố ý.”

Nói xong, Chân Phó Dương liền thật nhanh cúp điện thoại. Anh không phải cố ý, chỉ là. . . . . . Anh không bỏ được Mục Giai Âm, anh muốn xuất hiện ở trong cuộc sống của Mục Giai Âm mà thôi.

Mục Giai Âm chống đầu, có chút suy sụp ngồi ở cuối hành lang, trên mặt treo nước mắt chưa khô.

Cái gì mà công việc làm rất mệt mỏi, cái gì mà không muốn lợi dụng cô, toàn bộ đều là giả! Quyền Thiệu Viêm sắp xếp công việc cho anh tiếp nhận là được rồi, tại sao lại sinh lòng tự ái đây? Chân Phó Dương cảm thấy năng lực của chính anh không chiếm được công việc này, nhưng Quyền Thiệu Viêm lại cho anh làm công việc này, cho nên anh cảm thấy mình kém Quyền Thiệu Viêm một đoạn.

Vì lòng tự ái quấy phá, ngay cả công việc anh yêu thích nhất cũng không chịu đón nhận sao?

Mục Giai Âm tựa vào trên tường không biết mình nên có vẻ mặt gì.

Từ rất lâu trước kia, lúc cô mới biết Chân Phó Dương đang làm chuyện nguy hiểm như vậy, cô vẫn hi vọng Chân Phó Dương có thể từ chức đi tiếp nhận sự nghiệp gia tộc của anh. Người trong nhà Chân Phó Dương không biết chuyện này, cũng chỉ hi vọng con trai từ bỏ ý định rong chơi, có thể ngoan ngoãn đón lấy sự nghiệp gia tộc.

Nhưng khi thật sự biết Chân Phó Dương cứ dễ dàng như vậy bỏ xuống công việc anh vẫn luôn thích, trong nháy mắt trong lòng cô liền bị phiền não lấp đầy.

Ngày hôm nay tất cả nhân viên của Ngẫu Ngộ đều ném ánh mắt quỷ dị về phía phòng làm việc vẫn còn sáng đèn của cô.

Một nhóm người tâm lý hoạt động là: quản lý thật là mất ăn mất ngủ, xong đời, về sau nói không chừng muốn thường thường làm thêm giờ.

Trong lòng nhóm người này chính là: nhất định là quản lý đang mượn việc làm thêm giờ không muốn về nhà, chẳng lẽ là ở nhà bị đánh? Chắc vậy, nhìn Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng nghiêm túc như vậy, còn xuất thân từ trong quân đội, xem chừng có sở thích bạo lực.

Đợi thật lâu không thấy Mục Giai Âm về nhà, ngay cả điện thoại Mục Giai Âm cũng không gọi được. Quyền Thiệu Viêm vẫn còn có chút lo lắng đến Ngẫu Ngộ tìm Mục Giai Âm, vị trí của Mục Giai Âm rất dễ xác định, trong Ngẫu Ngộ cũng chỉ còn một ngọn đèn đang sáng.

Cửa phòng làm việc của quản lí không có khóa, Quyền Thiệu Viêm liền trực tiếp đẩy cửa vào, bên trong cửa, Mục Giai Âm đang chui đầu vào tài liệu, nhìn bộ dáng của Mục Giai Âm không giống như là đang phê duyệt tài liệu mà giống như là đang ngủ.

Quyền Thiệu Viêm nhíu mày một cái, Lăng Khải Hoa này cũng quá phận rồi, dám để cho Mục Giai Âm nhiệm vụ nặng như vậy.

Quyền Thiệu Viêm tiến lên nhẹ nhàng lắc lắc Mục Giai Âm nói: “Giai Âm, chúng ta về nhà ngủ.”

Khí tức ấm áp quen thuộc này không hiểu sao lại khiến trong lòng Mục Giai Âm hơi tức giận, Mục Giai Âm xoay người, chính là không muốn để ý tới Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm cũng nhìn thấy Mục Giai Âm kỳ lạ, Quyền Thiệu Viêm chỉ coi Mục Giai Âm là bởi vì chuyện ngày hôm qua anh muốn quá nhiều lần nên tức giận, Quyền Thiệu Viêm đỡ Mục Giai Âm dậy, cầm quần áo khoác lên trên người của Mục Giai Âm nói: “Giai Âm, không nên giận dỗi, nơi này quá lạnh, chúng ta về nhà.”

Chờ Quyền Thiệu Viêm đỡ Mục Giai Âm dậy mới nhìn thấy hai hàng nước mắt chưa khô ở trên mặt Mục Giai Âm.

“Ai khi dễ em?” Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm rất nghiêm túc, khí thế trên người bén nhọn.

Mục Giai Âm cắn răng, không nghĩ để ý Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm cũng rất cố chấp.

Mục Giai Âm đẩy Quyền Thiệu Viêm một cái, hít hít mũi nói: “Chân Phó Dương từ chức, chẳng lẽ anh không biết sao?”

“Anh ta từ chức?” Quyền Thiệu Viêm có mấy phần kinh ngạc. Gần đây anh căn bản là không có đi để ý chuyện của Chân Phó Dương.

Mục Giai Âm nhìn ra Quyền Thiệu Viêm thật sự chính là cái gì cũng không biết.

Nghĩ đến là Quyền Thiệu Viêm gián tiếp thúc đẩy Chân Phó Dương từ chức, Mục Giai Âm tức giận chạy lên não, mím môi không để ý Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm xem nước mắt trên mặt Mục Giai Âm, ngẫm lại vẻ mặt lạnh nhạt này của Mục Giai Âm.

Rốt cuộc trên mặt Quyền Thiệu Viêm hiện ra nhàn nhạt giễu cợt: “Anh nói em sao muộn thế này còn không về nhà, ở công ty làm cái gì? Thì ra là lại đang vì một người đàn ông khác mà tức giận với anh, hả? Mục Giai Âm?”

Cô thì không thể tức giận?

Cô thì không thể khó chịu?

Quyền Thiệu Viêm nắm cằm Mục Giai Âm, ép buộc cô nhìn anh, Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn Quyền Thiệu Viêm, nhưng nước mắt lại càng ngày càng nhiều. Quyền Thiệu Viêm biết rõ nước mắt của Mục Giai Âm tuyệt đối không phải là vì anh mà chảy.

Chân Phó Dương. . . . . . Trong mắt Quyền Thiệu Viêm chợt lóe lên sự tàn khốc, Mục Giai Âm cho là anh buộc chân Phó Dương từ chức sao? Mục Giai Âm nghĩ về anh thực tốt.

Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Giai Âm một hồi lâu, mới buông tay, sải bước đi ra ngoài.

Mục Giai Âm ngồi tại đó, không nhúc nhích, chỉ có nước mắt trên mặt rơi vào trên sàn nhà, tiếng nước mắt vỡ tan tành có thể nghe rõ.

Không lâu sau, Quyền Thiệu Viêm lại trở về, lần này Quyền Thiệu Viêm không để Mục Giai Âm phản kháng, mà một tay bế Mục Giai Âm lên, đi ra ngoài phòng.

Mục Giai Âm không có phản kháng, giống như búp bê bằng vải rách không có ý thức, mặc cho Quyền Thiệu Viêm ôm.

Tối về, ở thiết bị nghe lén nghe được đối thoại giữa Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm, trong lòng Mục Giai Thu rất vui vẻ, nghe giọng nói lạnh lẽo này của Quyền Thiệu Viêm, rất rõ ràng chính là chán ghét mà vứt bỏ Mục Giai Âm.

Thật tốt! Mục Giai Thu dãn mày ra, cô cảm thấy cơ hội đã đến.

Dọc theo đường đi Mục Giai Âm cũng không có nói chuyện.

Quyền Thiệu Viêm nhìn bộ dáng khóc không ngừng của Mục Giai Âm, ngẫm lại những giọt nước mắt này cũng là vì một người đàn ông khác mà chảy, trong lòng không khỏi phiền não: “Mục Giai Âm, không cho khóc.”

Anh còn quản cô khóc?

Nước mắt Mục Giai Âm ở dưới một tiếng gầm này của Quyền Thiệu Viêm càng thêm mãnh liệt rơi.

“Không phải chỉ là từ chức thôi sao? Anh cũng từ chức vậy, sao lại không thấy em thay anh khóc đây?” Ý châm chọc của Quyền Thiệu Viêm càng thêm nồng đậm.

Vậy thì không giống nhau, Quyền Thiệu Viêm từ chức chỉ là tùy cơ ứng biến. Nhưng Chân Phó Dương từ chức, cũng là vĩnh viễn, Chân Phó Dương vĩnh viễn bỏ qua giấc mộng của anh.

“Mục Giai Âm, Chân Phó Dương từ chức em khóc cái gì?” Quyền Thiệu Viêm càng thêm phiền não: “Em nói chuyện cho anh.”

“Em. . . . . .” Mục Giai Âm đưa tay lau nước mắt trên mặt. Cô muốn tìm một chỗ khóc mà thôi. . . . . .

Lại nhìn một bên mặt đen lại, vẻ mặt trầm mặc hơi có chút hung ác của Quyền Thiệu Viêm: “Tại sao anh không cho em khóc? Chân Phó Dương từ chức cũng có phần của anh!”

Khó trách Mục Giai Âm ở chỗ này phát tính trẻ con với anh, Quyền Thiệu Viêm buồn bực: “Em hoài nghi là anh buộc Chân Phó Dương từ chức?”

Mục Giai Âm biết Quyền Thiệu Viêm hiểu lầm ý tứ trong lời nói của cô, nhưng bây giờ cô thật sự là mặc kệ Quyền Thiệu Viêm. Mục Giai Âm tựa đầu về phía cửa sổ xe, không nhìn tới nét mặt Quyền Thiệu Viêm.

Tay cầm lái của Quyền Thiệu Viêm giống như là muốn bóp bể tay lái.

Chân Phó Dương thật đúng là có bản lãnh, hết lần này tới lần khác đều có thể khơi lên chiến tranh giữa anh và Mục Giai Âm.

Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm ở bên cạnh cuộn tròn thân thể, phiền muộn giữa lông mày càng đậm. Ngày hôm qua còn triền miên nói yêu anh, hôm nay Mục Giai Âm lại có thể vì một người đàn ông khác khóc thành bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy.

Ở trong lòng Mục Giai Âm, rốt cuộc anh có mấy phần quan trọng?

Cái vấn đề này, lần nữa thành công đốt lên lửa giận của Quyền Thiệu Viêm.

Lúc xuống xe, Mục Giai Âm liền lẳng lặng ngồi ở trong xe không nhúc nhích.

Quyền Thiệu Viêm nhíu mày: “Còn muốn để anh ôm em xuống?”

“Hay là em đang mong đợi Chân Phó Dương tới ôm em?” Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm có một chút châm chọc: “Có phải anh nên để Chân Phó Dương tới thăm em một chút, xem bộ dạng em lo lắng cho anh ta như vậy, có phải em đang mong đợi anh thối lui khỏi hay không, thành toàn em và Chân Phó Dương, một cặp tình nhân số khổ?”

Quyền Thiệu Viêm nói xong, lại phát hiện lửa giận trong lòng anh càng lớn hơn.

Lửa giận nồng đậm thật giống như là muốn tiêu diệt anh.

Mục Giai Âm không để ý lời nói của Quyền Thiệu Viêm, trầm mặc cởi dây an toàn. Giận dỗi đóng cửa xe lại thật mạnh.

Ngay cả nhìn Quyền Thiệu Viêm cũng chưa từng nhìn, Mục Giai Âm liền trực tiếp chạy vào thang máy.

Mặt mày Quyền Thiệu Viêm cũng xen lẫn vẻ tức giận, bắt lại Mục Giai Âm đang bước về phía trước. Trực tiếp xách cổ áo Mục Giai Âm đến trong ngực của anh, sau đó lại phủ thêm quần áo cho Mục Giai Âm, lúc này mới ôm Mục Giai Âm đi tới thang máy.

Quyền Thiệu Viêm đây là cố ý, Mục Giai Âm giãy dụa không thoát. Quyền Thiệu Viêm nhất định là cố ý chọn một tư thế khó chịu nhất để cho cô nằm ở trong lòng của anh.

Trong chung cư có người đi làm về nhà muộn nhìn thấy bộ dạng của Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm, người xung quanh hâm mộ nói: “Nhìn xem quan hệ vợ chồng người ta thật tốt nha, đi lên lầu đều muốn dính chung một chỗ, không chịu tách ra.”

Mục Giai Âm cảm thấy cô ở trong ngực Quyền Thiệu Viêm đã cực kì khó thở, ngay cả bụng cũng mơ hồ có chút cảm giác đau đớn.

Ai thích ở trong ngực Quyền Thiệu Viêm như vậy thì tới đi! Bộ dáng như vậy thật rất khó chịu! Quyền Thiệu Viêm dĩ nhiên biết, nhưng anh tuyệt đối là cố ý!

Chờ vào trong nhà, Quyền Thiệu Viêm còn lâu mới dịu dàng nhét Mục Giai Âm vào trên giường.

Lỗ mũi Mục Giai Âm va vào trên gối nằm mềm mại. . . . . . Được rồi, mặc dù không có đập đầu bị thương, nhưng trong lòng Mục Giai Âm cực kì bất mãn. Cô đều khóc thành ra như vậy rồi, Quyền Thiệu Viêm cũng không an ủi cô, còn dùng bạo lực đối với cô.

Đầu Mục Giai Âm gắt gao tựa vào trên gối nằm, quyết tâm áp dụng mặt lạnh đến cùng, hôm nay tâm tình cô không tốt, cô chính là không muốn để ý Quyền Thiệu Viêm.

Nếu Quyền Thiệu Viêm không ra tay giúp Chân Phó Dương, Chân Phó Dương căn bản cũng sẽ không từ chức, chính là lỗi của Quyền Thiệu Viêm!

Mục Giai Âm tức giận nghĩ tới, cả người cũng không nhúc nhích nằm lỳ ở trên giường.

Không lâu sau thì có một cái chăn thật dầy từ trên trời giáng xuống, bao lại cả người Mục Giai Âm. Mà gối đầu thuộc về Quyền Thiệu Viêm lại bị Quyền Thiệu Viêm ôm đi.

Mục Giai Âm khẽ nghiêng đầu nhìn Quyền Thiệu Viêm, chỉ cảm thấy bụng cô càng đau đớn hơn.

“Anh đi đâu?” Mục Giai Âm hỏi.

“Phòng khách.” Quyền Thiệu Viêm quay đầu lại nhìn Mục Giai Âm, mang trên mặt tức giận chưa tiêu, lạnh lẽo nói: “Chính em tiếp tục tức giận đi.”

Cái này gọi là cái gì lời nói!

Quyền Thiệu Viêm không có ý định an ủi cô? Mục Giai Âm cảm thấy trên mặt mình còn thiếu nước viết ba chữ cầu xin an ủi lên!

Mục Giai Âm cảm giác đỉnh đầu mình cũng chịu không nổi muốn phát nổ. Quyền Thiệu Viêm nhất định chính là khốn kiếp trong khốn kiếp! Mục Giai Âm đang suy nghĩ, lại nghe được tiếng đóng cửa cực kỳ không dịu dàng của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm càng nghĩ càng tức, nhưng sự tức giận này cũng không chỗ phát tiết. Cuối cùng Mục Giai Âm vẫn còn nhìn gối đầu trước mặt mình, Mục Giai Âm đưa ra một đôi tay trắng nõn, nắm gối đầu ở trước mặt mình, giống như là nắm Quyền Thiệu Viêm vậy, hung hăng nhéo gối đầu của mình, thật giống như là muốn cắt gối đầu thành tám khúc.

Chỉ là. . . . . . Tại sao bụng cô càng ngày càng đau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.