Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 112: Chương 112: Ngoại Truyện 1.2




Ngày Bảo Khánh và Diệu Anh từ Anh Quốc trở về là một ngày nắng vàng ấm áp. Sau chuyến bay dài, cả hai được tài xế riêng của mỗi người đón ở sân bay.

-Khi nào về tới nhà thì điện cho anh. – Bảo Khánh đưa tay bẹo má Diệu Anh, sau đó thay cô đóng cửa xe rồi mới quay lại xe của mình, bảo tài xế lái thẳng về nhà ba mẹ.

Cả khuôn viên căn biệt thự rộng cả trăm mét vuông, hoa lá quanh năm xanh tươi, lúc nào cũng có hương hoa nhè nhẹ bay trong không khí, chưa tính thảm cỏ khiến con người ta vừa nhìn vào liền có cảm giác thả lỏng và thoải mái.

Xe dừng lại trước cửa lớn, Bảo Khánh bước xuống, nhìn một vòng xung quanh. Bất chợt, mặt thứ gì đó từ xa bay tới, dường như nhắm ngay mặt anh. Bảo Khánh nhanh tay bắt được, là một quả táo. Lại nhìn theo hướng ném lúc nào, anh thoáng ngỡ ngàng.

Một người con trai dáng dấp cao ráo, hai tai đeo bông tai màu đen tuyền, gương mặt hết chính phần là giống Bảo Khánh đang nhìn anh cười hết sức rạng rỡ. Cậu ta ngồi ở chổ bàn trà đặt ở sân vườn, bên cạnh còn có ba và mẹ Bảo Khánh.

-Anh còn đứng ngờ ra đó làm gì? Đừng nói em đẹp trai đến mức anh nhìn không ra đó? – Người con trai hướng về phía Bảo Khánh nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó cầm lên một quả táo đỏ cắn răn rắc.

Sau mấy giây ngắn ngủi, Bảo Khánh liền sảy bước đi đến chỗ bàn trà, gương mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng, đấm vào ngực người con trai kia không chút nương tay rồi nói:

-Cái thằng! Còn lâu mới bì được với anh cậu đấy! – Nói xong, cả anh và ba mẹ đều cười rộ lên, trong khi Bảo Minh bị đau liền vô ý nuốt luôn táo chưa kịp nhai hết.

-Khụ… Anh đấm chết em! Đi chơi với bạn gái về rồi sức cũng tăng hả? Cả em mình mà cũng độc ác như vậy được!

Nhìn em trai lâu ngày không gặp đang vui vẻ ngồi đây cùng mình đùa cợt, tâm trạng uể oải sau một chuyến đi dài của Bảo Khánh cũng đã vơi đi quá nửa. Anh lên tiếng chào hỏi ba mẹ rồi cầm quả táo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

-Sao đây, về cũng không báo cho anh đây một tiếng là thế nào hả? – Bảo Khánh đặt quả táo xuống rồi rót cho mình một ly trà, khẽ nhấp.

-Còn nói, di động anh có gọi được đâu! Em mới về tối hôm qua, lệch múi giờ khó chịu chết đi được. – Bảo Minh nói.

-Anh tưởng hết học kỳ sau em mới về.

-Là ba gọi em con về. Tháng sau là sinh nhật của hai đứa rồi. – Lê Gia Thiên ngồi bên cạnh từ tốn nói.

-Còn nữa, mẹ nghĩ là Bảo Khánh đến lúc phải công khai bạn gái với gia đình rồi chứ, cứ trốn đi chơi mãi như vậy sao ? - Trịnh Bảo Nghi, người phụ nữ mang nét đẹp đặc thù của các diễn viên thập niên chín mươi, cong cong ánh mắt nhìn Bảo Khánh.

-Anh có bạn gái ? Trời ạ, thế em bị bỏ lại rồi à ? Thật đáng thương mà. – Bảo Minh nghe mẹ nói vậy liền bật người thốt lên.

-Thì anh đã bảo em còn lâu mới bì được với anh còn gì ?!

-Mau mau, kể em nghe, hai ba tuần qua anh đã làm gì người ta rồi ?

-Cái thằng, có tin là anh…

Trong không khí vui vẻ của một ngày đoàn tụ các thành viên trong gia đình, ánh nắng trên đỉnh đầu dường như cũng ấm áp hơn rất nhiều.

[…]

Hai ngày kể từ khi từ Anh Quốc trở về, Bảo Khánh lẫn Diệu Anh đều không tài nào liên lạc được cho bọn người của Nam Phong và Yến Nguyên. Từ phía ông nội của Nam Phong thì biết được tin anh trở về Canada, về phần Yến Nguyên thì lại đi cùng Nam Phong. Nhưng nếu chỉ là đơn giản như vậy thì làm gì cả di động hay mail cũng không hồi đáp chứ ? Còn chưa kể Yến Vy, cứ như vậy cũng mất hút. Thật là chẳng hiểu nổi mà.

Chiều thứ bảy, Bảo Khánh láy xe đến chung cư của Diệu Anh đón cô đi đến đến cửa hàng trang sức chọn vật đính ước như đã hẹn. Lúc đầu cả hai quyết định sẽ chọn nhẫn, nhưng loay hoay mãi cũng không tìm được kiểu nào vừa ý.

-Hay là hôm khác mình quay lại nha ? – Sau một hồi, dường như đã chon đến hoa mắt chóng mặt, Diệu Anh liền kéo tay Bảo Khánh.

-Hmm… Vậy chọn cái khác được không ? Chọn ngày khác biết đâu lại không may mắn. – Bảo Khánh kéo tay cô đi lần lượt qua các tủ kính, chăm chú xem xét rồi nói.

-Anh muốn nhẫn mà, chọn cái gì khác đây ?

-Dây chuyền. – Lúc trả lời, ánh mắt Bảo Khánh không ngừng tìm kiếm.

-Giúp tôi lấy sợi này. – Bảo Khánh chỉ vào tủ kính, nói với một nam và một nữ nhân viên đeo găng tay đứng cạnh đó, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Diệu Anh vào nó.

Sợi dây chuyền mà Bảo Khánh nhìn được là hàng thiết kế thủ công của nhà thiết kế người Ba Lan. Sợi dây trông rất đơn giản nhưng lại dễ ghi điểm ở phần sang trọng, còn mặt dây chuyền là một ngôi sao có viền bạch kim, bên trong đính kinh cương xanh, Khi nghiêng nhẹ về bên trái sẽ thấy hiện lên màu xanh lá cây, nhưng khi nghiêng về bên phải sẽ tháy màu xanh nước biển.

-Thưa quý khách, sợi dây chuyền này tên là « Trọn đời trọn kiếp » ạ ! – Nhân viên nữ vừa lấy nó ra khỏi hộp vừa nói.

-Lấy cái này đi. – Bảo Khánh nhìn Diệu Anh đang hưng phấn ngắm sợi dây, nói khẽ với nhân viên.

-Đây, anh đeo cho em. – Sau khi thanh toán xong xuôi, Bảo Khánh đi vòng qua sau lưng Diệu Anh, nhẹ nhàng đeo sợi dây lên chiếc cổ trắng nõn kiêu sa của cô.

-Em vẫn chưa chọn được gì cho anh. – Trên đường trở về, Diệu Anh nói, giọng hơi thất vọng

Mặc dù sợi dây chuyền rất hợp ý của cả hai nhưng Diệu Anh vẫn chưa tặng được gì cho Bảo Khánh để ghép thành một cặp với mình. Tâm trạng nôn nao lúc nói đi tìm vật đính ước cũng giảm đi không ít.

-Không vui cái gì, quan trọng anh tặng cho em là được rồi. – Một tay Bảo Khánh cầm lấy vô lăng, tay còn lại nắm tay Diệu Anh, cất giọng diệu dàng an ủi.

-Anh không để ý thật à ? – Diệu Anh nghiêng đầu hỏi Bảo Khánh.

-Việc gì phải để ý, đâu có ai quy định vật đính ước cả hai đều phải tặng cho đối phương. Trừ khi em không tin tưởng anh ?

-Anh đừng có đùa như vậy. Lúc nãy em đã đặt lịch hẹn với nhà thiết kế bên công ty của Y&N rồi, em nhất định cũng phải tặng anh, nếu không anh sẽ cảm thấy thiệt thòi thì sao ? Còn nữa, như vậy sẽ tránh cho người ta để ý đến anh rồi lại loạn cả lên.

-Em còn sợ anh chạy à ? – Bảo Khánh cười cười.

-Em biết là em trói được anh rồi. – Diệu Anh nói, giọng chắc nịt.

-Phải, em trói được rồi. Anh nhất định sẽ cưới em về làm vợ.

-Ha, ai nói em sẽ lấy anh ? Em còn chưa tốt nghiệp cấp ba. Hơn nữa em phải đi du lịch vòng quanh thế giới, em phải tận hưởng hết quãng đời độc thân, tại sao phải lấy anh ?

Em không lấy anh cũng không sao, anh lấy em là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.