Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 38: Chương 38: Nhục nhã




Trái ngược với lão phu nhân giận không kềm được, Lý Thư lại có vẻ hết sức bình tĩnh, thậm chí có chút kinh ngạc: “Mẫu thân nói là Liễu cô nương sao? Không phải nàng tới vương phủ làm khách à? Vị trí của nàng là chuyện gì?”

Trong nháy mắt đầu óc của Yến Vũ Nhi ngưng hoạt động: Lý Thư thật đúng là đủ phúc hắc, thậm chí thiếp thất của mình cũng không thừa nhận! Ngay trước mặt người ta cũng có thể trợn mắt nói dối, bội phục! Chẳng qua vị Liễu mỹ nhân này e là rất khổ sở.

Quả nhiên, ánh mắt của Liễu Tưởng Dung hồng hồng, điềm đạm đáng yêu nhìn Lý Thư: “Vương gia, mặc dù trước đó thiếp thân tới đây làm khách, nhưng sau khi xảy ra sự việc kia, lão phu nhân đã cầm khế ước bán thân của thiếp thân, thiếp thân chính là người vương phủ.”

“Ha ha, thật là buồn cười!” Lý Thư cười ha ha, “Mẫu thân cầm khế ước bán thân của ngươi thì sao? Chẳng lẽ nói mẫu thân không được nạp thiếp thất sao? Có lẽ mẫu thân nạp ngươi cho đại ca nhị ca không có tiền đồ?”

Liễu Tưởng Dung sống mười sáu năm, nhưng chưa từng chịu nỗi nhục nhã lớn như thế, nàng trưng ra khuôn mặt đẹp trắng nõn kìm nén đến đỏ bừng, chỉ vào Lý Thư, không thể tin nói: “Ngài, rõ ràng ngài đã tới viện của ta nhiều lần, nếu không phải là thiếp thất của ngài, vì sao ngài đi tới, hiện tại lại lên tiếng phủ nhận! Ta, ta không bằng chết đi cho xong!”

Nói xong, Liễu Tưởng Dung liền xông tới một cây cột đã nhìn trúng.

Lão phu nhân đã sớm vô cùng tức giận, cả người vô lực ngã ngồi ở trên ghế, trơ mắt nhìn Liễu Tưởng Dung, hai tay Lý Thư vòng ngực, một bộ dáng xem kịch vui, trên mặt còn mang theo vẻ chẳng để ý cùng vui vẻ.

Yến Vũ Nhi suy tư một chút, Liễu Tưởng Dung xinh đẹp làm thiếp cho hắn, người này vẫn không biết quý trọng, thật không biết nghĩ như thế nào.

Chúng nữ tử hoa dung thất sắc, không phải Liễu Tưởng Dung được sủng ái nhất sao, làm sao lại biến thành như vậy?

Liễu Tưởng Dung mới vừa xông tới trước cây cột, thân thể liền mềm nhũn té xỉu nằm trên mặt đất. Yến Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là nàng mong đợi Lý Thư có thể lôi kéo nàng, nhưng kế hoạch thất bại, lần giả bộ này rõ ràng là đang cho mình một bậc thang bước xuống.

Dáng dấp của Lý Thư cũng chưa từng thay đổi qua, lão phu nhân rốt cuộc trì hoãn được, cao giọng kêu: “Còn không mau gọi người tới, đỡ Liễu phu nhân xuống nghỉ ngơi, Hà Diệp, để Vu tổng quản đi mời thái y!”

Trong lúc rối loạn này, Yến Vũ Nhi hoàn toàn chưa nhận thức được ai cả, thì một vở hí kịch liền hạ màn rồi.

Trở lại viện Lục Vu, Yến Vũ Nhi ngồi trước cửa sổ, suy nghĩ tới chuyện xảy ra lúc nãy, trong lòng có chút hoảng hốt. Nàng, đã trở thành thiếp thất của người khác, chẳng lẽ cả đời này cứ sống như vậy sao? Không, nàng không muốn, nhưng hiện giờ, nàng hoàn toàn không có năng lực thay đổi tình huống này, nàng nên làm cái gì bây giờ?

“Phu nhân, Vương gia tới!” Lộng Ngọc ở bên ngoài kêu vào.

Yến Vũ Nhi vội vàng đứng lên, Lý Thư là phụ mẫu áo cơm của nàng, trừ phi bất đắc dĩ, nàng vẫn không thể đắc tội với hắn.

Một thân bạch y dần dần đến gần, Yến Vũ Nhi không tình nguyện phúc thân thi lễ, nhẹ giọng nói: “Bái kiến Vương gia!”

“Miễn lễ!” Lý Thư nhàn nhạt nói, ngồi xuống đối diện chỗ nàng vừa mới ngồi, nhìn Lộng Ngọc đun nước pha trà, bưng ly trà đặt lên bàn, chỉ thấy nước trà bên trong vẩn đục, hơi cau mày: “Không phải bổn vương dặn ngươi tới phòng kho nhận Lãnh Hương sao?”

Lộng Ngọc vội cúi đầu đáp: “Bẩm Vương gia, Vu tổng quản nói Lãnh Hương là trà cống phẩm, phần thưởng hoàng thượng mới vừa ban xuống lão phu nhân đã chia xong, còn nói dù có cũng nên hiếu kính lão phu nhân trước, không thể có lý lẽ để cho một thiếp thất dùng trước được!”

Lý Thư buông tay ra, phịch một tiếng, ly trà bể tan tành, Lộng Ngọc nơm nớp lo sợ nhặt mảnh vụn trên đất, thở cũng không dám thở mạnh.

Hai mắt Lý Thư híp lại, một tia hàn mang bắn ra, cười lạnh nói: “Ha ha, thật sự rất tốt!”

Yến Vũ Nhi nhìn thấy liền hiểu rõ, Vu tổng quản này là người của lão phu nhân, rõ ràng là đối nghịch với nàng.

039 Trao đổi điều kiện

Vốn là cuộc tranh đấu của hai mẫu tử này, Yến Vũ Nhi hoàn toàn có thể làm như không thấy, nhưng, nàng vừa mới đến, không muốn quá nổi bật, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Vương gia đừng tức giận, ta không phải là người kén chọn, trà ngon trà hỏng gì đó cũng không phân biệt được, không cần quá so đo!”

“Không được!” Lý Thư xanh mặt, cả người tản ra hàn ý lạnh lẽo, xem ra là thật sự tức giận.

Yến Vũ Nhi thấy khuyên không được, liền không khuyên nhủ nữa, chẳng qua chỉ là nhỏ giọng thầm thì: “Hừ, ai bảo ngươi nạp một phòng nữ nhân vào, đáng đời!”

Lý Thư thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng mấp máy, ánh mắt híp lại, lấn đến gần Yến Vũ Nhi: “Nói lại lần nữa xem?”

Yến Vũ Nhi làm sao còn dám nói lại, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vội vàng khoát tay che giấu nói: “Ồ, ta có nói gì sao? Không có đâu, ngươi nghe lầm đó! Ha ha!”

“Hừ, đó là tốt nhất, nếu không…” Lý Thư nhìn chằm chằm vào mặt Yến Vũ Nhi, ánh mắt vô cùng nguy hiểm, để cho trái tim của nàng rất kinh hoảng.

Chẳng lẽ, hắn nhìn ra vấn đề gì sao?

Trong lòng nàng đang gõ trống nhỏ, nhìn khuôn mặt tuấn tú liền rời xa hơn tấc, Yến Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nói rồi, những vết sưng đỏ trên mặt đó là nàng vắt óc suy tính làm ra, dù cho có một vài thái y tới tra cũng chưa chắc nhìn ra được sơ hở.

Lý Thư rốt cuộc cách nàng một khoảng cách an toàn, tầm mắt nhìn thấy Lộng Ngọc vẫn đang quét mảnh sứ vỡ vụn, phất tay nói: “Đi xuống đi!”

Lộng Ngọc vội vàng nhân cơ hội chạy ra ngoài, nàng hầu hạ vị gia này cũng không ít thời gian, mỗi lần thấy hắn vẫn kinh hồn bạt vía.

Sau khi Lộng Ngọc rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, tầm mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm Yến Vũ Nhi khiến cả người nàng không được tự nhiên, ánh mắt tránh né, cuối cùng thật sự không nhịn được, chống lại con ngươi theo sát không tha của hắn, hít sâu một hơi nói: “Dụ Vương, chúng ta không quen, làm sao ngươi có thể nhìn chằm chằm vào một nữ tử xa lạ chứ, thật không có quy củ!”

Con ngươi Lý Thư chợt lóe, mày kiếm hơi nhíu: “Nếu như bổn vương nhớ không lầm, hình như hiện giờ ngươi là nữ nhân của ta đúng không?”

Cái gì gọi là nữ nhân của hắn? Trong lòng Yến Vũ Nhi dâng lên một cơn ác hàn, mặt đỏ lên tranh cãi: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi cưỡng từ đoạt lý!”

Không biết xấu hổ, nàng là phái nữ thời đại mới, mới không phải là nữ nhân của người nào đó, nàng vô cùng không thích cái xưng hô này.

“Ta cho ngươi biết, mặc dù trên danh nghĩa ta là tiểu thiếp của ngươi, thế nhưng, con người của ta cũng có ranh giới cuối cùng! Ngươi đã là Vương gia tôn quý, cũng không thể cưỡng ép người khác chứ!” Yến Vũ Nhi thử phân rõ phải trái với hắn.

“Nói nghe một chút!” Lý Thư móc móc lỗ tai, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.

“Được! Ranh giới cuối cùng của bản cô nương chính là, ta mắc bệnh khiết phích*, không thích đôi giày rách người khác đã từng đi qua, ngươi chính là đôi giày rách kia, nghe hiểu không? Cho nên, sau này ngươi không được phép ra vào cái phòng này! Đây chính là ranh giới cuối cùng của ta!”

*khiết phích: thích sạch sẽ

Ánh mắt của nàng khẽ khép lại, bật thốt ra những lời thiếu suy nghĩ. Trong lòng có chút sợ sệt, nhưng mà, thoáng cái nói ra hết, trong lòng liền nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì tranh thủ giành lấy quyền lợi của mình, bất cứ giá nào, nàng cũng không muốn làm chuyện thân mật với một người xa lạ hoàn toàn không có cảm tình.

“Nàng cảm thấy, bổn vương có thể đáp ứng điều kiện hoang đường vô lý như vậy sao?” Lý Thư nhẹ nhàng thoải mái phản bác lại lời nói của nàng.

“Tốt thôi, ta biết ngươi sẽ không đáp ứng, chẳng qua nếu ta có thể giúp ngươi, ngươi có thể đáp ứng không?” Yến Vũ Nhi thần bí cười cười, mặt mày cong cong lộ ra dáng vẻ giảo hoạt như tiểu hồ ly.

Lý Thư nhìn nàng còn có thể trao đổi điều kiện với mình, có hứng thú để sát lỗ tai vào, Yến Vũ Nhi ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một câu, lại thấy Lý Thư khẽ gật đầu: “Tốt, bổn vương trái lại muốn xem một chút, rốt cuộc ngươi có bản lãnh gì mà làm được. Nếu không thì ngươi liền ngoan ngoãn làm nữ nhân của bổn vương đi!”

Ánh mắt của hắn quét khắp người nàng một lần, bởi vì Yến Vũ Nhi đang hưng phấn nên không có cảm thấy được, nàng cười sáng lạn, đưa bàn tay phải ra vỗ tay lập thệ, “Được, một lời đã định!”

Lý Thư chỉ sững sờ trong chốc lát, cũng bắt chước nàng vươn tay ra, vỗ nhẹ một cái vào bàn tay của nàng, cười ý vị thâm trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.