Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 64: Chương 64: Hợp tác vui vẻ




Edit + Beta: Preiya

Mặc dù không tình nguyện đủ kiểu, Yến Vũ Nhi vẫn là không thể không di chuyển bước chân, đi theo Hà Diệp đi về phía trước.

Đi tới chính sảnh, đã sớm nghe được một trận tiếng cười nói sảng lãng, là một nam tử!

Yến Vũ Nhi nghĩ không ra, vì sao phải phái nàng tới hầu hạ, nói thế nào nàng cũng là thiếp thất của Lý Thư, mặc dù thân phận hiện giờ là hạ nhân, nhưng đã sớm dán lên con dấu của Dụ Vương, hay là Ngô thị thay đổi biện pháp nhục nhã nàng? Nhất định phải là nàng tới hầu hạ!

Hà Diệp bước nhanh vào đại sảnh, thanh thúy bẩm báo nói: “Bẩm lão phu nhân, Yến cơ đã hồi phủ, đang chờ ở bên ngoài.”

Ngô thị đang nói chuyện với người ta, nụ cười trên mặt liền ngầm lui đi một chút: “Còn không gọi nàng tiến vào đi, để cho Mộ Dung công tử đợi lâu như vậy!”

Yến Vũ Nhi nghe được tiếng nói bên trong, trong lòng giật mình một cái, không ngờ khách quý bên trong lại là Mộ Dung Hoài, Tề Vân Sơn Trang tiền tài quyền thế đến thăm bọn họ, quả thật được cho là khách quý trong khách quý rồi.

“Yến cơ, xin mời!” Hà Diệp nở nụ cười xinh đẹp nhìn về phía nàng, trong mắt lại hàm chứa vẻ lãnh lệ, “Mộ Dung công tử cũng khen ngợi Yến cơ đó, quả nhiên xem ra ngươi khác biệt với người phàm!”

Nàng ta cầm khăn lên che miệng cười khanh khách.

Yến Vũ Nhi vén màn tiến vào phòng, trừ Ngô thị ở trong phòng ra, quả nhiên người ngồi bên kia là Mộ Dung Hoài, thấy nàng đi vào liền vẫn nhìn nàng cười cười, một bộ dáng ôn hòa khiêm tốn.

Ngồi phía dưới hắn là Hạ Luân, không hề tràn đầy địch ý giống như trước đây nữa, xem ra là có liên quan tới canh ngũ sắc lần trước đi.

Yến Vũ Nhi nhìn ba người đang ngồi, trong lòng âm thầm đánh trống. Ngày đó là lần đầu tiên nàng dùng thân phận hạ nhân dâng trà, trúng chiêu cũng bao gồm ba người này, hôm nay chỉ không có Dụ Vương ở đây, không phải là ba người bọn họ tới tính sổ đó chứ!

Mặc dù trong lòng có chút chột dạ, nhưng nàng lại không biểu hiện ra một chút nào, nhẹ nhàng lặng lẽ đi tới trước mặt chủ vị, nhẹ nhàng hạ bái: “Tiểu nữ tử bái kiến lão phu nhân, Mộ Dung công tử, Nhị gia!”

“Ừ, hôm nay đi chơi rất vui vẻ đúng không?” Ngô thị nhàn nhạt hỏi một tiếng, “Làm sao ngươi lại không trở về cùng với Thiên Nhi hả?”

“Bẩm lão phu nhân, Ngô đại tiểu thư cảm thấy hơi mệt nên trực tiếp hồi phủ trước.”

“Được rồi, ai, hôm nay Mộ Dung công tử mang tới rất nhiều đồ tốt, còn muốn để cho Thiên Nhi mang một chút trở về phủ, xem ra là vô duyên rồi.” Ngô thị vừa nói xong, vừa liếc nhìn dò xét Mộ Dung Hoài, thấy vẻ mặt hắn cũng không có khác thường gì, trên mặt câu lên một nụ mỉm cười.

Yến Vũ Nhi nhìn thấy rất rõ ràng, chẳng lẽ Ngô thị muốn để chất nữ của mình kết duyên với Mộ Dung Hoài sao?

Suy nghĩ một chút điều này cũng có thể, trong phủ đại phòng không có nữ nhi, chỉ có nhị phòng và tam phòng ở Tây viện có hai cô nương còn chưa cập kê, hiển nhiên Ngô thị chính là muốn bám víu lấy Mộ Dung Hoài, đương nhiên liên hôn là sách lược tốt nhất.

Mà từ nhỏ Ngô Thiên Thiên đã thân cận với bà ta, gả nàng cho Mộ Dung Hoài, vậy thì chẳng khác nào là nắm tụ bảo bồn* của Tề Quốc trong lòng bàn tay.

*tụ bảo bồn ~ tụ tập rất nhiều tiền bạc, châu báu

Yến Vũ Nhi không thể không bội phục, khẩu vị của Ngô thị này thật đúng là không nhỏ!

Tiến lên phía trước, “Lão phu nhân thứ tội, ta cũng không biết Mộ Dung công tử quá bộ đến đây, nếu không sẽ để Ngô đại tiểu thư vào phủ ngồi một chút, thật ra thì vừa nãy là nàng đưa ta hồi phủ rồi mới rời đi.”

Yến Vũ Nhi liếc nhìn Hà Diệp ở một bên, nhẹ nhàng bâng quơ đánh vào một chỗ trống nho nhỏ của nàng ta.

“Cái gì? Không phải là ta lệnh cho Hà Diệp chờ ở cửa sao? Làm sao nàng ta không có nói chứ?” Ngô thị nổi giận, Hà Diệp này thật quá không hiểu chuyện, thế nhưng phá hư đại sự của bà ta.

Cũng coi như Hà Diệp nghe ra được ý tứ của Ngô thị, nhớ tới lời Lão phu nhân phân phó trước đó là: “Đi xem một chút Thiên Nhi và Yến cơ đã về chưa, Mộ Dung công tử nói công phu pha trà của Yến cơ là nhất tuyệt, đợi các nàng trở lại thì lập tức liền mời các nàng tới đây.”

Đều do nàng ta đần độn, thế nhưng không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của bà ta là mời Ngô Thiên Thiên tới, nàng ta cũng buồn bực, làm sao Lão phu nhân lại phái nàng ta tự mình đi chờ một cái Yến cơ chứ, thì ra là nghĩ tới một vụ này đó.

Mà nàng ta còn ngại ánh mặt trời quá lớn ngoài cửa, liền lười biếng trốn ở cửa thùy hoa phía sau chờ đợi, kết quả là Ngô Thiên Thiên căn bản không có đi vào, sao nàng ta lại ngu như vậy chứ?

“Lão phu nhân, đều là nô tỳ không tốt, nô tỳ thấy Yến cơ kì kèo mè nheo liền chỉ chú ý thúc giục nàng, cũng quên mất hỏi chuyện của biểu tiểu thư.”

Hà Diệp nghĩ thầm, lần này cũng có thể hung hăng đạp Yến Vũ Nhi một cước đi.

“Yến cơ, Hà Diệp nói là sự thật?” Trong mắt Ngô thị mang theo hàn quang, chuẩn bị muốn phát tác.

Yến Vũ Nhi còn chưa kịp mở miệng nói, thế nhưng Mộ Dung Hoài lại lên tiếng trước: “Thì ra là Yến cơ xuất môn à, Lão phu nhân thật là khoan dung, nghĩ đến Dụ vương phủ hòa thuận như thế cũng là công lao của Lão phu nhân.”

Ngô thị nghe hắn nói, không thể trách móc Yến Vũ Nhi được nữa, trên mặt treo lên nụ cười, nói, “Mộ Dung công tử quá khen, nếu Thiên Nhi không tới được thì ngày khác lão thân tự mình đi một chuyến, Mộ Dung công tử đưa tới đồ vật nhất định là vô cùng tốt, chắc hẳn đại ca đại tẩu ta cũng sẽ thích.”

Mộ Dung Hoài từ chối cho ý kiến cười cười: “Đồ đã đưa cho Lão phu nhân thì tự nhiên do ngài xem rồi làm là được rồi, ta không có ý kiến gì.”

Ngô thị thấy Mộ Dung Hoài không có phản đối, dường như mừng đến mức mặt mày hớn hở, hoàn toàn chính là một bộ dáng nhìn chất nữ tế, cũng không làm khó Yến Vũ Nhi nữa, phân phó nói: “Yến cơ, hôm nay Mộ Dung công tử tới đây, nhưng là đặc biệt chạy tới vì trà nghệ của ngươi, còn không mau mau dâng lên?”

Yến Vũ Nhi có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc Mộ Dung Hoài có ý gì đây? Chẳng lẽ là phát hiện nàng động tay động chân, đây là cố ý sao?

Đã có nha hoàn đưa trà cụ tới, đặt từng cái một lên trên bàn gỗ Đàn Hương dài, Yến Vũ Nhi líu lưỡi không nói nên lời, đây là muốn để cho nàng biểu diễn ở trước mặt mọi người sao? Nếu muốn hạ thủ thì sẽ không có cơ hội.

“Yến phu nhân xin mời!” Mộ Dung Hoài lễ độ khẽ mỉm cười nói với Yến Vũ Nhi, đôi mắt đào hoa thần thái sáng láng nhưng lại làm cho khóe miệng Yến Vũ Nhi giật giật.

“Vậy tiểu nữ tử liền cung kính không bằng tuân mệnh!” Yến Vũ Nhi cúi người thi lễ, thản nhiên đi tới trước cái bàn dài, nhìn một bộ trà cụ đầy đủ lớn lớn nhỏ nhỏ, liền bắt đầu biểu diễn trà nghệ.

Thật ra thì lần trước nàng chính là tùy ý pha, đương nhiên lần này phải bất đồng, trước tiên nàng bày từng ấm trà tử sa* ra, tiếp theo gạt lá trà bỏ vào trong chén trà, sau đó bỏ vào trong ấm trà, rồi lại rót sang chén trà, liền mạch lưu loát, động tác ưu nhã ung dung thong dong, nhất là lúc bỏ trà vào, trong ấm trà bốc lên từng làn sương như trăng như hoa bay trên trời, khung cảnh sương mờ, mùi hương của trà tỏa ra bốn phía, cả đại sảnh đều tràn ngập mùi hương thơm nồng.

*tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.

Yến Vũ Nhi phân chia nước trà ngon nhất vào trong từng chén trà, âm thanh trong trẻo dễ nghe giống như nước suối chảy róc rách, thị giác, thính giác và khứu giác đều cảm nhận được rất tốt. Sau khi chia xong thì liền có nha hoàn đến bưng lấy từng chén trà đưa tới trước cái bàn tại chỗ ba người.

Mộ Dung Hoài bưng chén trà lên, nhắm mắt lại hít thở sâu ba lần, khen ngợi nói: “Công phu pha trà của Yến phu nhân thật đúng là nhất tuyệt, tư thái ưu nhã mùi vị lại ngon. Ánh mắt của ta thật là không có nhìn lầm.”

Ngược lại Yến Vũ Nhi có chút ngượng ngùng, một ngoại nam như Mộ Dung Hoài lại khen ngợi nàng, đây chính là có chút không thỏa đáng, dù sao thân phận chết tiệt của nàng là người của Dụ Vương Lý Thư, hơn nữa cho dù là độc thân thì nam nữ cũng có giới hạn rất lớn.

Nàng không lên tiếng, thành thật cúi đầu xuống, dồn sức nhìn chằm chằm vào gạch đá màu xanh dưới chân mình, dường như muốn nhìn nó ra thành một đóa hoa. Có Mộ Dung Hoài ở đây, Ngô thị thật sự không có làm khó nàng nhiều, phất tay liền để cho nàng trở về viện Lục Vu.

Nàng chân trước vừa mới ra cửa, Mộ Dung Hoài liền đứng lên nói: “Lão phu nhân, hôm nay quấy rầy đã lâu, tại hạ cũng nên cáo từ!”

“Mộ Dung công tử đây là muốn đi sao?” Ngô thị có chút không bỏ được, Hạ Luân cũng đứng lên giữ lại: “Mộ Dung huynh, tại hạ với huynh vừa thấy đã thân, còn muốn tìm một chỗ ăn uống thỏa thích đó!” Hạ Luân còn chưa nói tới trọng điểm với hắn, đương nhiên không muốn hắn cứ rời đi như vậy.

Mặc dù đi theo Thái tử điện hạ tiền đồ vô lượng, nhưng Hạ Luân còn có tham vọng lớn hơn nữa, nếu như có thể có tài lực ủng hộ Thái tử điện hạ lên ngôi, đến lúc đó hắn chính là một đại công thần ủng hộ tân hoàng lên ngôi, tiền đồ lại càng thêm huy hoàng khắp chốn rồi.

Mộ Dung Hoài chắp tay ôm quyền, khách khí nói: “Hạ huynh nói quá lời, tại hạ đã quấy rầy nhiều lần, như vậy đi, lần sau ta làm chủ, mời Hạ huynh uống ly rượu nhạt thế nào?”

Hạ Luân không tiện nói gì nữa, hai mẫu tử vẫn tiễn hắn đi thật xa mới chịu thôi.

Yến Vũ Nhi vội vã đi về viện Lục Vu, Liễu Nhứ cũng có chút theo không kịp, ở phía sau vừa đuổi theo vừa kêu: “Chủ tử, chờ nô tỳ một chút!”

“Nhanh lên!” Nàng không thể không dừng bước lại, bởi vì Liễu Nhứ chạy quá vội, lại không nhìn đường cho nên ngã sấp xuống.

“Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy chứ!” Nàng cẩn thận đỡ nàng ấy dậy. Lo lắng liếc nhìn phía sau, chỉ sợ có người đuổi theo.

“Chủ tử, người nhìn cái gì vậy? Không có ai đâu!” Liễu Nhứ thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, an ủi.

“Không phải, ta thấy Mộ Dung Hoài này có vấn đề, ta lo lắng hắn tới tìm ta.” Yến Vũ Nhi vừa nghĩ tới hai cặp mắt đào hoa kia của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, càng không ngừng mãnh liệt phóng điện với mình, trong lòng của nàng liền đập bùm bùm vang dội.

Tới cùng là hắn có biết hay không? Mặc kệ, hôm nay vẫn là tránh đi một chút thì tốt hơn, nếu không hắn tìm được chứng cớ gì rồi lại vạch trần ra thì nàng cũng không có kết quả tốt gì.

Xa xa liền nhìn thấy hồ sen phía ngoài viện Lục Vu, Mộ Dung Hoài cũng không đuổi theo, Yến Vũ Nhi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi ở trên cái ghế bên cạnh hồ nhân tạo nghỉ ngơi chốc lát.

Trong hồ lá sen tầng tầng lớp lớp, nơi nơi xanh ngắt, trong hồ thỉnh thoảng có cá chép thành đàn bơi qua, một lát lại bơi từ đầu này đến đầu kia ở trong nước, miễn bàn là tự do tự tại cỡ nào.

Nếu mình cũng có thể tự do giống như bầy cá này thì tốt rồi. Thế nhưng hiện giờ nàng bị vây khốn ở trong Dụ vương phủ lớn như vậy, ngay cả những bức tường thật cao cũng không dễ dàng nhìn thấy, nàng phải làm thế nào mới được tự do đây?

Đang ngồi ngẩn ngơ, chợt phát giác ánh sáng trước mắt bị bóng đen bao phủ, trời sắp tối rồi sao? Yến Vũ Nhi buồn bực, đây không phải là sớm hơn sao?

“Có phải Yến phu nhân đang suy nghĩ lỗi lầm ở chỗ này không?” Giọng nói hài hước của Mộ Dung Hoài truyền đến, lúc này Yến Vũ Nhi mới biết rõ, không phải là trời sắp tối, mà là người nam nhân này che đi ánh sáng trước mắt.

“Mộ Dung công tử muốn đi đâu đây, chắc là đi nhầm đường rồi!” Con đường này chỉ đi thông tới viện Lục Vu, lời nàng nói thật gay gắt, ngay cả có việc cầu người cũng làm người khác phải chờ như vậy, thật sự cũng coi là một đóa kỳ ba.

“Thế nào sẽ đi nhầm chứ, ta chính là vẫn luôn theo chân ngươi đi tới. Sao hả, lo lắng người ta nói xấu à?” Hai mắt đào hoa tràn đầy mỉm cười, vẫn còn nháy mắt với Yến Vũ Nhi một cái, khóe miệng Yến Vũ Nhi giật giật một chút, “Mộ Dung công tử, mắt của ngươi bị co rút sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Hoài lấn đến gần nàng, trong mắt vẫn hàm chứa mỉm cười như cũ, chỉ là trong giọng nói đè thấp mang theo một chút mùi vị nguy hiểm, “Yến Vũ Nhi, ngươi là người đầu tiên dám càn rỡ như thế!”

“Ha ha, lời nói này của Mộ Dung công tử thật là thú vị, ta lại không bất kính với ngươi, làm sao lại chụp cho ta cái mũ lớn lên đỉnh đầu như vậy chứ?” Yến Vũ Nhi cũng không sợ hắn.

“Vậy sao? Ngươi lại dám làm bẩn thanh danh của ta, còn không thừa nhận sao?”

“Công tử cũng thật buồn cười, gia thế công tử khổng lồ, dáng dấp cũng tiêu sái tuấn tú, nếu như mắc bệnh co rút, vẫn là phải sớm ngày chữa trị mới đúng. Nếu không, chờ đến khi bảy mươi tám mươi tuổi rồi, toàn thân đều bị co rút thì làm thế nào?”

Yến Vũ Nhi miệng lưỡi bén nhọn, Mộ Dung Hoài không tìm được lời nào đáp lại nàng, chợt cười lên ha ha.

“Ta nói làm sao Tam ca lại để cho nữ nhân như ngươi ở bên người chứ, thì ra nữ nhân không chỉ có xinh đẹp là có khả năng hấp dẫn nam nhân, giống như con nhím nhỏ miệng lưỡi bén nhọn như ngươi cũng rất thú vị đó!” Hắn cố ý lại kề sát Yến Vũ Nhi, trong mắt thoáng qua một tia sáng ranh mãnh.

“Ha ha, đa tạ công tử khích lệ!” Yến Vũ Nhi không muốn tiếp tục đề tài này với hắn nữa, liền vội vàng hỏi: “Không biết Mộ Dung công tử tìm ta có chuyện gì?”

Nàng âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, chỉ cần không phải tìm nàng nói tới vấn đề nước trà lần trước là tốt rồi.

Lúc này Mộ Dung Hoài mới nhớ tới mục đích của mình, đứng thẳng người lên, nhìn Yến Vũ Nhi nói: “Tại hạ nghe nói ngươi có rất nhiều ý nghĩ kỳ lạ, không biết ngươi có hứng thú hợp tác với ta không?”

“Không hiểu! Ngươi có ý tứ gì?” Yến Vũ Nhi không muốn đùa cợt với hắn nữa, trực tiếp hỏi.

“Ha ha, ngươi thật sự là một người thẳng thắn. Được rồi, ta liền nói thật cho ngươi biết đi. Ta có một tửu lâu Vạn Khách Long ở đại môn phía Đông, gần đây buôn bán có chút ảm đạm, nghe nói ngươi làm canh ngũ sắc gì đó, muốn xin ngươi bán bài thuốc cho ta.” Mộ Dung Hoài cũng nói thẳng ra.

Yến Vũ Nhi nghe hiểu ý tứ của hắn, hóa ra là muốn lấy tiền mua độc quyền của mình, xem ra có một doanh thu không nhỏ, trong lòng nàng có một chút kích động, nhưng trên mặt lại tận lực duy trì biểu tình bình tĩnh.

“Mộ Dung công tử nâng đỡ, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích. Chỉ là, không biết công tử có bao nhiêu thành ý đây?”

“Một ngàn lượng, như thế nào?” Mộ Dung Hoài chắc chắn nàng sẽ đồng ý, tự tin nhìn nàng.

Một ngàn lượng?! Con số này là bao nhiêu? Ôi chao, để ta tính toán trước đã.

Một cái bánh bao là hai văn tiền, một lượng bạc chính là một ngàn văn tiền, có thể mua…

Không được, cái này thật sự không theo kịp, ngày hôm qua Ngô Thiên Thiên mua phấn che tì vết thì cần hai lượng bạc, một ngàn lượng có thể mua năm trăm hộp rồi.

Cái này cũng không có ý gì, nàng lại không cần cái phấn che tì vết gì đó, hãy nói tới nhà cửa trong Kinh Thành, hiện giờ giá của một đến hai tòa Tứ Hợp Viện khoảng chừng năm trăm lượng bạc, ba tòa cũng không dùng tới một ngàn lượng, xem ra sau này nàng có thể mua một vài căn nhà rồi, nếu ngày nào đó mình có thể rời khỏi vương phủ thì không phải mình cũng có chỗ ở sao?

Quyết định chủ ý, Yến Vũ Nhi nở nụ cười nhìn Mộ Dung Hoài, đây chính là Đại Kim Chủ của nàng đó, hiện giờ nàng nhìn hắn, thật sự là cảm thấy chỗ nào cũng thuận mắt.

“Mộ Dung công tử ra giá cả rất hợp lý, bất quá ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”

Mộ Dung Hoài không nghĩ tới nàng vẫn còn nói điều kiện với mình, nữ nhân này thật sự là không dễ lừa!

“Được, ngươi nói đi!” Chỉ cần mua bán thành công, nàng nói điều kiện chỉ cần không quá mức, hắn có thể đáp ứng nàng.

“Vậy thì tốt, yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là muốn ở trên thực đơn của tửu lâu các ngươi ghi tên của ta.”

“Việc này có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?” Mộ Dung Hoài không ngờ nàng sẽ đưa ra cái yêu cầu này, còn tưởng rằng nàng sẽ đưa ra điều kiện hà khắc gì chứ, cũng chỉ là như vậy.

“Được, không thành vấn đề, nhưng mà đây là dụng ý gì?”

“Ngươi nghĩ đi, dù sao canh ngũ sắc chỉ là một món ăn, nếu như khách nhân ăn nhiều cũng sẽ ngán, tửu lâu khác cũng có thể bắt chước làm theo, cho nên ta sẽ khai thác thêm một vài món ăn đẳng cấp mới cung cấp cho quý tửu lâu, hơn nữa trên đó đều phải kèm theo tên của ta, lâu ngày mọi người đều sẽ biết người này là ta, cái này gọi là 'hiệu ứng danh nhân', có hiểu không?”

Yến Vũ Nhi dồn hết sức giải thích với đồng bạn hợp tác là hắn này, Mộ Dung Hoài cuối cùng cũng nghe hiểu ý của nàng, có hứng thú nhìn hai mắt phát ra ánh sáng lập lòe của nàng, cười nói:

“Việc này có gì không thể chứ? Không nghĩ tới ngươi vẫn còn có đầu óc buôn bán.” Mộ Dung Hoài thưởng thức nhìn ánh mắt sáng lên của nàng, một chiêu 'hiệu ứng danh nhân' này của nàng không tệ, tửu lâu bọn họ cũng có thể làm một tấm bảng như thế, đến lúc đó dựa vào danh tiếng bùng nổ của Yến Vũ Nhi thì tửu lâu bọn họ cũng nhận được rất nhiều lợi ích, một công đôi việc, cớ sao mà không làm?

“Chỉ là ngươi muốn viết ba chữ Yến Vũ Nhi này lên trên thực đơn sao?” Phương pháp này tốt thì tốt, bất quá ở cái thời đại này thì hết sức coi trọng danh tiết của nữ tử, bình thường khuê danh của nữ tử không thể nói với người ngoài, nếu viết ở trên thực đơn, sợ là sẽ bị người xuyên tạc.

“Dĩ nhiên không được, ngươi hãy dùng nghệ danh 'Hỏa Sơn Phiêu Tuyết' này đi.” Nàng mới sẽ không dùng tên thật của mình đâu. Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Mộ Dung Hoài gật đầu một cái, “Phương pháp này không tệ, ngươi cũng không cần xuất đầu lộ diện. Chẳng qua ngươi nói sau này vẫn còn sẽ có món ăn đẳng cấp mới, ngươi phải đáp ứng ta, không thể bán cho những người khác.”

“Cái này, đến lúc đó so giá cả ba nhà, nếu giá cả của các ngươi hợp lý thì đương nhiên ta sẽ suy tính ưu tiên. Bất quá đến lúc đó thì không phải là một khoản tiền mua đứt như vậy, mà là phải căn cứ vào buôn bán được hay không được, phải cho ta tỷ lệ cổ phần nhất định, nếu như Mộ Dung công tử làm được điều này, ta nghĩ tới chúng ta hợp tác sẽ rất vui vẻ.” Yến Vũ Nhi lão luyện nói.

Vẻ mặt Mộ Dung Hoài khiếp sợ nhìn Yến Vũ Nhi, lần này ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, còn bị hủy dung, lẽ ra phải nên núp ở hậu viện che mặt rơi lệ, mà nàng lại có một cảm giác hoàn toàn mới mẻ làm cho người ta lúc nào cũng để mắt tới, do đó luôn không để ý đến khuyết điểm trên mặt nàng.

“Này, Mộ Dung công tử, tư sắc của bản cô nương thế nào? Có phải là khuynh quốc khuynh thành, người gặp người thích không hả?” Yến Vũ Nhi trêu đùa nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Hoài đỏ lên, điều chỉnh lại vẻ mặt, “Khụ khụ, tại hạ chỉ là tò mò sao Yến phu nhân lại có suy nghĩ kỳ diệu như vậy, tâm tư kín đáo, tại hạ thật sự là tự thẹn không bằng!”

Yến Vũ Nhi khẽ mỉm cười thắng lợi, “Công tử khen trật rồi, như vậy, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Hai người bước đầu đạt thành thỏa thuận hợp tác, Yến Vũ Nhi lại nói: “Thật ra thì cách làm canh ngũ sắc này cực kỳ đơn giản, chỉ cần chọn lựa năm rau dưa màu sắc khác nhau nấu thành, theo thứ tự là màu xanh của lá cây củ cải trắng, màu đỏ của củ cà rốt, màu vàng của lá cây Ngưu Bàng, màu trắng của củ cải trắng, màu đen của nấm hương…”

Mộ Dung Hoài càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, Yến Vũ Nhi vẫn còn đang không ngừng nói luôn mồm, vào lúc này hắn hận không thể lập tức trói nàng lại rồi đánh một trận thật đã cho hả giận. Thế nhưng tiểu nữ tử này dùng củ cải trắng và lá củ cải trắng liền lừa hắn một ngàn lượng bạc?!

Yến Vũ Nhi thấy trên mặt hắn đầy hắc tuyến, dường như tâm tình vô cùng tốt. Trên mặt nàng treo lên nụ cười sáng lạn hành đại lễ với Mộ Dung Hoài, lời nói tiếp theo có thể khiến người ta hộc máu: “Nếu Mộ Dung công tử không còn việc gì, vậy tiểu nữ tử liền cáo từ, công tử đi thong thả, hợp tác vui vẻ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.