Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 41: Chương 41: Dạ dày kêu to




Ngô thị tức giận, quát lớn: “Còn không mau mời vào!”

Hà Diệp bị dạy bảo, biết nghe lời đi ra ngoài. Trong chốc lát, một vị lão giả râu tóc bạc trắng vác theo cái hòm thuốc đi vào.

“Thái y, xin người xem xét thật kỹ cho ta, ngàn vạn lần nàng đừng xảy ra chuyện gì mới tốt!” Vẻ mặt Liễu Nhị phu nhân nôn nóng.

Lão thái y kéo nhẹ mày của Liễu Tưởng Dung lên nhìn một chút, trong mắt có chút không đồng ý, vừa bắt mạch vừa nói: “Tuổi còn trẻ, nghĩ không ra cái gì chứ?”

Liễu Tưởng Dung vừa bị nói như vậy, khóe miệng mếu mó lại muốn rơi lệ, thái y này lại nói: “Sắc mặt hồng hào, mạch cũng ôn hòa hữu lực, không chết được!”

Ngô thị nghe hắn nói xong, giống như bị dội một gáo nước lạnh, không vui nói: “Thái y, thầy thuốc có tấm lòng phụ mẫu, ngài đây là muốn gì chứ?”

Lão thái y này vuốt vuốt chòm râu dê của mình, hừ lạnh nói: “Ngụy mỗ chuyên xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương, hôm nay Vương gia lại phạm pháp mời ta tới xem bệnh cho một di nương, chờ đến lúc Hoàng hậu nương nương biết, Ngụy mỗ còn phải suy nghĩ giải thích một chút đó!”

Nghe lời nói này, sắc mặt của Ngô thị cùng Nhị phu nhân mới hòa hoãn chút, trong mắt Liễu Tưởng Dung thoáng qua một tia sáng, ngài ấy mời Ngụy thái y tới đây, có phải là chứng tỏ ngài ấy vẫn quan tâm tới mình không? Chẳng qua là, vì sao ngài ấy lại không đi vào xem mình một chút chứ?

Đến giờ thắp đèn lên, Yến Vũ Nhi mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, bụng kêu cục cục, mới nghĩ đến hôm nay bận rộn lâu như vậy, cũng chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng. Bởi vì tâm tình không tốt, nên cơm trưa chỉ ăn qua loa vài miếng, hiện tại dạ dày bắt đầu kêu to kháng nghị rồi.

“Ngoan, sau đó sẽ cho ngươi ăn no!” Nàng vỗ về sờ sờ bụng, duỗi lưng thoải mái một cái, đang muốn gọi người, chợt đụng phải một vật thể ấm áp bên cạnh, trong lòng nàng kinh hãi, vội vàng rút tay về, mới nhìn rõ một người nằm gần sát ngoài giường.

“Này, ngươi mau dậy đi!” Nàng dùng sức lắc lắc nam nhân kia, dáng dấp rất cường tráng, mất phần lớn sức lực, ngay cả động hắn cũng không động.

Yến Vũ Nhi nóng nảy, giơ tay lên niết một miếng thịt mềm trên cánh tay hắn, hung hăng nhéo một cái, liền đánh mấy cái, rốt cuộc thấy người nào đó nhíu mày một cái.

“Ta biết ngươi đã tỉnh, mau dậy đi!” Nàng tức giận nói. Người nào đó, rõ ràng nói hay lắm, hắn vậy mà tự ý bò đến trên giường của mình?

Người nào đó rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra, có chút không kiên nhẫn lầu bầu: “Làm gì vậy, bổn vương mới vừa ngủ đó!”

Yến Vũ Nhi ngước mặt lên trời nhìn, tiếp tục kéo hắn: “Van ngươi, ngươi muốn ngủ thì ngủ trong phòng của ngươi đó? Không phải chúng ta đã nói xong hết rồi sao? Nước giếng không phạm nước sông!”

“Ngươi chớ tự mình đa tình, chẳng qua chỉ là bổn vương nghe nói có người chưa ăn cơm, tới xem một chút. Vậy mà có người ngủ giống như con heo, liền nghỉ ngơi ở chỗ này một chút. Thật sự là lòng tốt không được báo đáp!”

Yến Vũ Nhi nghe hắn nói là tới đây đưa đồ ăn cho mình, vội vàng thò đầu ra nhìn một chút, quả nhiên trên bàn trước giường bày biện một hộp đựng thức ăn, trong lòng không khỏi xấu hổ.

“À, xin lỗi, cám ơn ngươi!” Nàng cúi đầu ngượng nghịu một hồi, trở mình một cái đứng lên, lướt qua Lý Thư đi xuống giường, chạy về phía cái bàn bên cạnh.

Lý Thư nhìn dáng vẻ hấp tấp của nàng, khóe miệng cong lên. Mới vừa rồi hắn hoàn toàn không có ngủ, chẳng qua chỉ muốn nhìn một chút nàng sẽ làm cái gì đáp lại, không nghĩ tới nàng giống như một con mèo hoang nhỏ vừa đánh vừa bấm hắn, thật là có chút đặc biệt!

Quét sạch cơm cùng đồ ăn, Yến Vũ Nhi khoa trương vuốt ve bụng, quay đầu lại nhìn thấy một tầm mắt nóng rực, chợt nghĩ đến một vấn đề mấu chốt. Cười hì hì, đi từ từ đến trước cửa sổ, lấy lòng nói:

“Vương gia, ta nghĩ chúng ta đề ra ước pháp tam chương*, ngươi cảm thấy thế nào?”

*ước pháp tam chương: ba điều quy định

Hàn mâu Lý Thư đảo qua, Yến Vũ Nhi run lên, sợ hãi lui về phía sau nửa bước, lại nghe hắn chậm rãi nói: “Nói thử nghe một chút!”

045 Ước pháp tam chương

Yến Vũ Nhi thấy hắn không có dấu hiệu tức giận, đánh bạo nói: “Trước đó ta đã nói qua, ta có ranh giới cuối cùng của ta, ngươi không thể ăn trong chén lại nhìn trong nồi, mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại chọn ta, nhưng trong hậu viện của ngươi có nhiều mỹ nhân nhất đẳng như vậy, ngươi cũng không có hứng thú gì với ta, cho nên, chúng ta chỉ cần duy trì quan hệ trên danh nghĩa là được, ngươi đi dương quan đạo* của ngươi, ta đi cầu độc mộc** của ta, nước giếng không phạm nước sông, như thế nào?”

*dương quan đạo: ý chỉ con đường làm quan rộng mở ~ ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang.

**cầu độc mộc: ví với con đường gian nan hiểm trở

Nàng một hơi nói xong, cẩn thận mở mắt ra quan sát phản ứng của hắn, chỉ thấy Lý Thư nhìn nàng thật sâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Yến Vũ Nhi cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ hắn sẽ nói ra lời phản đối, dù sao, lời nói đó ở thời đại này là cỡ nào kinh khủng lại đi ngược với tư tưởng, nàng vẫn là rất hiểu. Nam nhân có thể sống trong nhung lụa gấm hoa rất thoải mái, nữ tử lại chỉ có thể theo một… mà… Cuối cùng, nàng hoàn toàn không nắm chắc có thể nói cho hắn thông suốt.

Chẳng qua, bất cứ giá nào, bất kể như thế nào, nàng đều phải cho hắn biết ý nghĩ của nàng, nàng cũng không muốn mơ hồ không rõ làm tiểu lão bà của người khác, ban ngày nàng còn lời thề son sắt vỗ ngực theo Ngô Thiên Thiên đó!

Lý Thư cứ ngồi ở chỗ đó như vậy, cũng không chớp mắt một cái, hai mắt nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn nói huyên thuyên trước mặt, cho đến khi nàng dừng lại, có một chút tính toán nhỏ nhìn nàng, mới rốt cục hơi đổi tư thế.

Yến Vũ Nhi chờ đến mức không nhịn được, đang muốn kêu hắn, lại nghe môi mỏng của hắn hé mở: “Được, ta đáp ứng ngươi!”

Trong giọng nói của hắn không có một tia phập phồng, nói xong đứng lên liền muốn rời khỏi.

“Đợi một chút, nói cũng là nói suông, viết giấy làm bằng chứng!” Yến Vũ Nhi gan lớn, vội vàng gọi hắn lại, phân phó Lộng Ngọc lấy văn phòng tứ bảo* tới, kéo hắn tới bàn bên cạnh ngồi xuống, mong đợi nhìn hắn.

*văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên

Sắc mặt Lý Thư biến thành có chút không vui, trong mắt mang theo lạnh lẽo, hừ lạnh nói: “Bổn vương há là người nuốt lời? Huống chi, ngươi cũng không đẹp đến mức làm bổn vương bá vương ngạnh thượng cung!”

Trên mặt Yến Vũ Nhi ửng đỏ, nàng vô cùng tin tưởng hôm nay chính mình đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng đó là từ nay về sau, ai cũng không thể nói rõ ràng. Nàng kiên trì nói: “Tuy nói như thế, nhưng sau này ai muốn tới gây sự với ta, mới có chút sức lực phản kháng lại đúng không? Dụ Vương gia ngài nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ ngay cả một chút độ lượng này cũng không có sao?”

Lý Thư rốt cuộc không nhịn được, đoạt lấy bút lông trong tay nàng, Yến Vũ Nhi vội vàng giúp hắn trải mảnh lụa ra, chà chà chà, rồng bay phượng múa, hành văn liền mạch lưu loát, mặt hắn đen lại nhìn về phía nàng.

“Xem một chút còn thiếu cái gì không, dứt khoát viết xong một lần đi, quá hạn không tính!”

Yến Vũ Nhi cười ngọt ngào đến gần, gật gù đắc ý đọc lên: “Ước pháp tam chương: một, Yến Vũ Nhi chỉ là thiếp thất trên danh nghĩa của bổn vương, không phải đùa mà thành thật, không được cưỡng bách đối phương; hai, Yến Vũ Nhi được tự do hành động ở vương phủ, không cần trói buộc bởi cấp bậc lễ nghĩa của thiếp thất; ba, bổn vương cam kết, nếu thật sự muốn cùng Yến Vũ Nhi tiến triển, nhất định phải đối đãi toàn tâm toàn ý, không được có bất kỳ dính dấp nào với những nữ nhân khác.”

Nụ cười của nàng dần dần mở rộng, Dụ Vương này còn rất giữ lời đó, vì sao cảm giác nhìn hắn lúc trước chính là bộ dáng băng lãnh, không nghĩ tới lại thấu tình đạt lý như thế.

“Cảm ơn!” Nàng hăng hái bừng bừng nói cám ơn.

“...” Lý Thư nghiêm mặt, nhấc chân rời đi.

“Hừ, cái gì a? Béo phục phịch giống như hai năm tám vạn cân, bản cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ là ngươi không có phúc hưởng thụ thôi!” Tâm tình nàng rất tốt, vẫn khe khẽ hát điệu hát dân gian.

“Dân thường chúng ta, hôm nay thật cao hứng…”

Lộng Ngọc đi vào, vừa lúc nghe được giọng hát khe khẽ của Yến Vũ Nhi, kỳ quái nói: “Phu nhân hát cái gì vậy?”

Trong nháy mắt Yến Vũ Nhi như bị sét đánh, lúc này mới nhớ tới thân mình đang ở hoàn cảnh nào, nàng đắc ý vênh váo, thậm chí ngay cả bài hát hiện đại yêu thích nhất cũng hát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.