Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 797: Chương 797: Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 6.




Chương 799: Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 6.

Editor: May

Tiểu Thỏ liền vội vã lắc lắc đầu, một đôi bàn tay lại càng dùng sức nắm lấy cổ áo Trình Chi Ngôn.

“Đừng khẩn trương...” Trình Chi Ngôn ghé vào bên lỗ tai cô, cố ý đè thấp giọng, chậm rãi nói: “Lại không phải là... lần đầu tiên ...”

Lời này vừa nói ra miệng, Tiểu Thỏ không chỉ là khuôn mặt, đến liền lỗ tai vaf cổ đều hồng ...

Trình Chi Ngôn tựa hồ hết sức hài lòng với kiệt tác của mình, cúi đầu khẽ hôn một cái ở trên gương mặt nóng hổi của cô, sau đó ôm cô tiến vào thang máy.

“Đinh” một tiếng, thang máy rất nhanh đến chỗ tầng Trình Chi Ngôn thuê.

Đứng ở bên cạnh cửa chính, Trình Chi Ngôn trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng nói với Tiểu Thỏ: “Em... có thể đứng vững không? ? Anh muốn lấy chìa khóa mở cửa.”

“...” Tiểu Thỏ nghe được câu này, vội vàng giãy giụa nhảy xuống đất từ trong lòng Trình Chi Ngôn, cúi đầu đỏ mặt nói: “Anh... Anh mở đi.”

“Ừ.” Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, tay trái ôm vòng eo mảnh mai của cô, tay phải từ trong túi tiền lấy ra một cái chìa khóa, sau khi mở cửa, lại một phen bế cô lên, đi vào.

“Ầm” một tiếng, kèm theo cửa lớn bị đóng kín, cánh môi ấm áp mà mềm mại của anh cũng không ngoài dự liệu rơi ở trên cánh môi đã hơi có chút sưng đỏ của cô.

Hai cánh tay mảnh mai của Tiểu Thỏ sít sao ôm cổ Trình Chi Ngôn, mặc cho anh ôm chính mình đá văng cửa phòng ngủ ra.

Không có đụng vào xúc cảm mềm mại của nệm, cô lại lọt vào trong ngực bền chắc.

Đã có gần một tháng không có chạm vào cô, Trình Chi Ngôn liền muốn cô muốn đến đặc biệt hung ác.

Ngay từ đầu Tiểu Thỏ vẫn chỉ là kêu y y nha nha, đến về sau, gần như chính là khóc xin anh dừng lại.

Trong thân thể một luồng sóng run rẩy, làm cho da thịt trắng nõn mịn màn của cô đều trở nên phấn hồng, Tiểu Thỏ thực sự chịu không nổi nữa, liền nảy sinh ác độc một ngụm cắn lên cánh tay Trình Chi Ngôn.

Một hồi lâu sau, chỉ để lại một vòng dấu răng chỉnh tề, nhưng người nào đó lại không có một tia ý tứ muốn dừng lại.

Thật vất vả đến nửa đêm, Trình Chi Ngôn cuối cùng ăn no thoả mãn, Tiểu Thỏ đã mệt mỏi sắp ngủ mất.

“Tiểu Thỏ...” Trình Chi Ngôn áp vào bên tai cô, cúi đầu gọi tên cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.