Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 82: Chương 82




Chương 82. Luôn luôn cõng em (2)

Editor: Quỳnh Nguyễn

“ Anh nước chanh chính là cha mẹ em!” Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, hướng giáo viên sắp xếp đường chạy lớn tiếng nói: “ Người xưa nói rằng, anh cả chính là cha!”

“A!” Giáo viên sắp xếp đường chạy lúc nghe thấy câu nói kia, lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Mà Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cả người nháy mắt liền ngổn ngang trong gió.

Thấy giáo viên vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, Trình Chi Ngôn có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, trên gương mặt trắng nõn như ngọc hiện lên một chút đỏ ửng, giọng nói trầm thấp sửa đúng cho Tiểu Thỏ nói: “Là anh cả như cha....”

“ Đúng! Cao hơn ngực, đều là ba ba!” Tiểu Thỏ gật đầu dùng sức khẳng định nói.

“ Nhưng mà....” Lúc giáo viên sắp xếp đường chạy còn muốn nói tiếp chút gì, chủ nhiệm lớp Tiểu Thỏ đã vội vàng đi tới, cô ấy hướng vị giáo viên kia vẫy vẫy tay, sau đó ghé tai nói thầm cái gì đó, vị giáo viên kia lập tức liền không lại quấn quýt, nhưng mà ánh mắt bà ấy nhìn Tiểu Thỏ nháy mắt biến thành đồng tình.

“ Đến đến, phía dưới là cha mẹ đường chạy thứ bốn....” Vị giáo viên kia nhìn Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn một cái, đi đến đường chạy kế tiếp, bắt đầu tiếp tục sắp xếp.

Tiểu Thỏ có chút không hiểu ra sao nhìn Trình Chi Ngôn một cái, không rõ vì sao giáo viên chỉ nói một nửa liền đi rồi.

Mà lông mi Trình Chi Ngôn nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vị giáo viên kia rất lâu.

Sắp xếp đường chạy xong, tất cả cha mẹ đều chờ xuất phát.

Mặc dù Trình Chi Ngôn đã lên sơ trung, ở trong lớp bọn họ coi như là cao, nhưng mà một đứa bé mười ba tuổi, vóc dáng cao tới đâu cũng chỉ hơn một mét sáu mươi một chút, đứng ở giữa một đám người trung niên đã phát tướng (mập), vẫn là có vẻ có chút gầy yếu.

Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên lưng Trình Chi Ngôn, nhìn xung quanh một chút, ghé vào bên tai Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói: “ Anh nước chanh, cố lên.”

“ Uh`m.” Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, hướng Tiểu Thỏ cười cười, nhàn nhạt lên tiếng.

“ Mọi người vào chỗ-- chuẩn bị---”

“ Ầm--”

Sau khi tiếng súng vang lên, Tiểu Thỏ ôm chặt cổ Trình Chi Ngôn, chỉ nghe từng tiếng gió gào rít bên tai, hai người bọn họ nháy mắt liền xông ra ngoài..

Nhưng mà chỉ chốc lát, một đám cha mẹ kia đã bị Trình Chi Ngôn bỏ mặc ở phía sau.

“ Anh nước chanh, cố lên! Cố lên!” Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên lưng Trình Chi Ngôn, nhìn hai người bọn họ dẫn đầu cách xa, nhất thời cười đến mức vui mừng đến nở hoa.

“ Em ôm chặt, đừng để rơi xuống.” Trình Chi Ngôn vừa cõng Tiểu Thỏ chạy lên phía trước vừa nhắc nhở cô.

Hai tay Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, kê đầu xù xù mình trên bờ vai anh.

Mặt trời ấm áp mùa thu chiếu trên người Tiểu Thỏ, từng đám mây trắng nổi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, màu đỏ đường chạy trước mắt nhanh chóng lui về phía sau, Tiểu Thỏ nhìn bả vai gầy yếu Trình Chi Ngôn, trong lòng cũng tràn đầy yên tâm.

Cô thích nhất, thích nhất anh nước chanh!

Thấy điểm cuối gần ngay trước mắt, hai tay Trình Chi Ngôn đỡ Tiểu Thỏ, bước chân nhanh hơn rất nhanh vọt tới.

“ Tốt, học sinh đường chạy thứ ba của chúng ta giành được hạng nhất tổ thứ hai!” Giáo viên đứng ở điểm cuối cười tít mắt lớn tiếng tuyên bố, “ Mời đến giáo viên bên này nhận phần thưởng!”

Đạt tới điểm cuối Trình Chi Ngôn đặt Tiểu Thỏ trên đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Mồ hôi dọc theo hai má gầy yếu của anh từng giọt rơi xuống trên mặt đất, một mảnh cánh hoa choáng váng ập đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.