Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 736: Chương 736




Chương 738. Một đám bạn cùng phòng trêu đùa 3

Editor: Quỳnh Nguyễn

“Khụ khụ. . . Xấu hổ a. . .” Tiểu Thỏ đỏ mặt hướng tới cô cười cười.

“Tớ gọi là Dương Tuyết Cần, tên giống như Tào Tuyết Cần, chính là họ không giống nhau.” Nữ sinh đứng ở giường số 3 bên kia hướng tới Tiểu Thỏ cười hì hì tự giới thiệu nói.

Chờ mấy nữ sinh trong ký túc xá quen thuộc lẫn nhau, Chu Đậu Đậu hướng tới Trang Manh Manh còn có Dương Tuyết Cần vươn tay đi ra nói: “Tới tới tới, các ngươi thua, trả thù lao trả thù lao.”

Trang Manh Manh cùng Dương Tuyết Cần liếc nhìn nhau, vô cùng bất đắc dĩ mỗi người đưa ra mười đồng tiền tới, đưa cho Chu Đậu Đậu.

? ?

Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn các cô.

Chu Đậu Đậu đem hai mươi đồng tiền trong tay bọc vào trong túi, xoay người lại cười hì hì nhìn Tiểu Thỏ nói: “Ha ha, trước khi cậu tới ba người chúng ta đánh cược, chính là đoán nữ sinh tên gọi là Bạch Tiểu Thỏ có phải bộ dáng thật sự giống như Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu hay không. Xem, tớ là người thắng.”

“. . .” Hai người khác nhìn lẫn nhau không nói lời nào.

“Đúng rồi, bốn giờ chiều phải nhận lớp, chúng ta khẩn trương nhận đồ, sau đó đi phòng học đi.” Chu Đậu Đậu cười hì hì nhìn các cô, sau đó trở lại giường ngủ chính mình tiếp tục thu dọn đồ đạc.

“Được!1” Vài người khác trong ký túc xá cùng lúc nói ra một câu trả lời, liền từng người trở lại giường ngủ chính mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ngày hôm qua Tiểu Thỏ chỉ là đem hành lý chính mình thu dọn một phen, đệm giường trên giường, chăn gì gì đó còn không có trải.

Mà những người khác ký túc xá cô đại khái là buổi sáng đi theo cha mẹ cùng đi đến, đệm giường gì gì đó đều đã trải tốt rồi.

Tiểu Thỏ vội vàng kéo một đống đệm chăn lên giường chính mình, sau đó hì hục trải ra.

Đồ đạc thu dọn đều đã không sai biệt lắm, thời gian cũng sắp bốn giờ.

Bốn người nữ sinh mang theo bút cùng vở liền hướng tới phòng học thông báo trước đi qua.

Chờ các cô đi tới cửa phòng học bên trong đã ngồi rất nhiều người rồi.

Phần lớn học sinh đều đã chọn phía sau ngồi xuống, phía trước bên trong phòng học trống a, còn có thể ngồi xuống bốn người cũng chỉ còn lại vị trí xếp hàng thứ nhất chính giữa rồi.

Trang Manh Manh đứng ở cửa phòng học nhìn xung quanh một phen, sau đó bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Xem ra chúng ta chỉ có thể ngồi hàng thứ nhất rồi.”

“ Hàng thứ nhất liền hàng thứ nhất đi, cũng không phải đi học, sợ cái gì, giáo viên sẽ không đưa ra câu hỏi.” Ánh mắt Dương Tuyết Cần cũng dạo qua một vòng trong phòng học, sau đó hướng tới vài người khác nói.

“Được.” Chu Đậu Đậu cùng Tiểu Thỏ gật gật đầu, bốn người trực tiếp ngồi xuống hàng thứ nhất.

Toàn bộ người bên trong phòng học, học sinh đến từ Ngũ Hồ Tứ Hải ( khắp các miền), bởi vì từng người đều không biết, cho nên trên cơ bản đều là lấy đơn vị ký túc xá ngồi cùng một chỗ.

Cách bốn giờ còn 10 phút, cửa phòng học đi tới một người trung niên.

Ông nhìn có một chút béo phì, trên mặt trắng trẻo mập mạp có một cái kính đen, tóc trên đầu phân bố hình dạng Địa Trung Hải.

Người trung niên cười hì hì đi vào phòng học, biểu tình trên mặt hòa ái làm cho ông nhìn có chút giống phật Di Lặc bụng to.

“Mọi người đến không sai biệt lắm sao? ?” Người trung niên đi đến phía trước bục giảng, tiện tay đem sổ điểm danh để ở trên bục giảng, sau đó hướng tới học sinh đang ngồi hỏi một câu.

“Không sai biệt lắm rồi ! !” Dưới có người hô một tiếng.

“Kỳ thật chúng em cũng không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu bạn học a.” Ngay sau đó lại có người hô một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.