Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 478: Chương 478




Chương 480. Tiểu quỷ ở đâu ra 5

Editor: Quỳnh Nguyễn

“Cái kia. . .Con cùng Cảnh Thần ngoạn chơi bên anh nước chanh này, ha ha ha ha... Chúng ta trở về, lập tức liền đến!!” Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng với điện thoại, liền cúp điện thoại vội vàng túm chặt cánh tay Từ Cảnh Thần nói: “Đi, phòng của cậu dọn xong, theo tôi trở về đi xem đi.”

“A....” Từ Cảnh Thần thu hồi ánh mắt trừng lẫn nhau cùng Trình Chi Ngôn, đang chuẩn bị xoay người cùng Tiểu Thỏ đi, thanh âm Trình Chi Ngôn lành lạnh vang lên sau lưng bọn họ nói: “Tối hôm nay tiểu quỷ này ở nhà em.”

Bước chân Tiểu Thỏ đi ra ngoài lập tức liền dừng lại.

Cô phẫn nộ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn, sờ sờ cái mũi của mình nói: “Ha ha. . . Đúng vậy a. . .”

Trình Chi Ngôn hơi nhíu lông mày thanh âm không vui nói: “Tiểu quỷ, về nhà mình đi.”

“Ai cần anh lo!” Từ Cảnh Thần hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, đột nhiên đưa tay ôm cánh tay Tiểu Thỏ, đặt đầu mình trên bờ vai cô cọ xát nói:“ Ba tôi muốn kết hôn cùng mẹ Tiểu Thỏ, sau này nhà Tiểu Thỏ chính là nhà tôi, tôi muốn ở bao lâu liền ở bao lâu, anh quản được sao? ?”

“. . .”

“. . .”

Tiểu Thỏ mắt thấy vẻ mặt trên khuôn mặt thanh tú Trình Chi Ngôn từ từ trở nên khó coi, trong lòng nháy mắt lệ rơi thành sông.

“ Sau này cậu ở chỗ này? ?” Trình Chi Ngôn híp đôi mắt đẹp, thanh âm gằn từng chữ từ giữa kẽ răng bay ra.

“Đúng a.” Từ Cảnh Thần tiếp tục vẻ mặt khiêu khích nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Sau này Tiểu Thỏ trừ anh nước chanh ra còn sẽ có Cảnh Thần em trai.”

Từ Cảnh Thần vừa nói vừa quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ cười tít mắt hỏi: “Chị sau này cho dù xảy ra chuyện gì chị cũng bảo vệ em chứ?”

“Đúng a...” Tiểu Thỏ bị một tiếng “Chị” kia làm trong lòng run lên, theo bản năng gật gật đầu.

“Em nhớ rõ trước kia có một lần sau khi tan học mấy bạn học bao vây em, lúc ấy là chị đã cứu em.” Từ Cảnh Thần tiếp tục vẻ mặt vô hại tươi cười hướng tới Tiểu Thỏ nói: “Sau này chị cũng sẽ vẫn đứng phía bên em đi?Chị Tiểu Thỏ...”

“Ách. . . Cái này. . .” Tiểu Thỏ lắp bắp vậy mà không biết nên trở về thế là tốt hay không nữa.

Cô cảm thấy Từ Cảnh Thần mở miệng một tiếng “Chị” gọi mình, hình như là có cái âm mưu gì, nếu không thì lấy tính cách người này sẽ không thân thiết như vậy với cô.

“ Còn có lần em phát sốt đó, cũng là chị chiếu cố em.” Trên gương mặt tuấn tú Từ Cảnh Thần, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh phát sáng nhìn Tiểu Thỏ nói: “Sau này chị còn nguyện ý làm cơm ăn cho em không?”

“Uh`m. . . Cái này có thể....” Tiểu Thỏ quay đầu nhìn gương mặt Từ Cảnh Thần giống như thiên sứ vô hại, cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới thật cẩn thận lên tiếng lên tiếng.

Trình Chi Ngôn đứng tại chỗ, có chút buồn cười nhìn Từ Cảnh Thần vẻ mặt khoe ra, rốt cục thanh âm lành lạnh mở miệng nói: “Tiểu quỷ, chị cậu sớm muộn gì đều là phải gả cho tôi, trở thành người của tôi, cho nên, sau này cậu muốn ăn cơm nhà của chúng tôi mà nói, liền ngoan ngoãn hô một tiếng anh rể tới nghe một chút.”

Lời nói nói xong Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt.

Cái gì kêu sớm muộn gì sẽ trở thành người của anh a? ?

Anh trước mặt một cái học sinh tiểu học nói như vậy thật sự tốt sao? ?

“Anh đừng vọng tưởng, chờ chị Tiểu Thỏ hai mươi ba tuổi anh đã là Lão Nam Nhân ba mươi tuổi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.