Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 477: Chương 477




Chương 479. Tiểu quỷ ở đâu ra 4

Editor: Quỳnh Nguyễn

Lão Nam Nhân. . . ? ?

Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn anh, khóe miệng giật giật, sau một lúc lâu nói không ra lời.

“Không có ý nghĩa. . .” Từ Cảnh Thần cầm quyển 《 Mao chủ tịch truyền 》 lật chuyển vài cái, liền nhét trở về trên giá sách, tiếp theo lại hướng tới bên cạnh nhìn lướt qua, tiện tay cầm lấy một quyển 《 Chu Dịch phong thuỷ học 》, lắc đầu chậc chậc nói: “Loại sách lão tiên sinh thầy tướng số xem này vậy mà anh cũng xem? ? Xấu hổ a, vừa rồi tôi nói anh là Lão Nam Nhân sai rồi, tôi hẳn là gọi ông nội a.”

“. . .”

Trình Chi Ngôn lớn như vậy có lẽ cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp người dám châm chọc anh.

Đôi mắt anh hơi hơi híp híp, trong ánh mắt tách ra một tia nguy hiểm nhìn Từ Cảnh Thần nói: “Tiểu quỷ, vừa rồi cậu nói cái gì? ?”

“Tôi nói anh là ông nội.” Từ Cảnh Thần mở to đôi mắt xinh đẹp không sợ hãi nhìn thẳng Trình Chi Ngôn, ngữ khí khiêu khích nói.

“. . .”

“. . .”

Trong phòng nhất thời một mảnh an tĩnh.

Trong lòng Tiểu Thỏ một trận bối rối.

Xong rồi, xong rồi, hai người kia sẽ không đánh nhau đi? ?

Tuy rằng Từ Cảnh Thần đã là đai đen Taekwondo, dựa theo nguyên tắc mà nói hẳn là rất lợi hại, nhưng mà dù sao anh nước chanh lớn tuổi hơn so với cậu, vóc dáng cũng cao hơn cậu, mặc dù từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy Trình Chi Ngôn đánh nhau, nhưng mà...

Ai? ? Từ từ. . .

Anh nước chanh rốt cuộc có thể đánh nhau hay không??

Ngộ nhỡ sẽ không đánh nhau mà nói, bị Từ Cảnh Thần làm bị thương, cô nên làm cái gì bây giờ??

Nhưng nếu như cô giúp đỡ Trình Chi Ngôn đánh Từ Cảnh Thần mà nói, có thể bị nói thành là lấy lớn lấn nhỏ hay không?? Hơn nữa còn là hai người đánh một người...

Nhưng cô dù sao vẫn không thể giúp đỡ Từ Cảnh Thần đánh Trình Chi Ngôn đi? ?

Trong đầu Tiểu Thỏ đủ loại giả thiết càng không ngừng thổi qua, mỗi một tình huống đều bị cô phủ định, mãi đến đầu óc của cô sắp chết suy nghĩ, cô thấy khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi ngoéo một cái, trong thanh âm mang theo một tia trêu tức hướng tới Từ Cảnh Thần nói: “Ai, cháu trai, chuyện gì? ?”

“. . .”

“. . .”

Trong phòng nháy mắt an tĩnh đáng sợ.

Từ Cảnh Thần trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ang gọi tôi cái gì? ?”

“ Cháu trai.” Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe nói: “Không phải cậu mới vừa gọi tôi ông nội sao, vậy theo bối phận tôi gọi cậu là cháu trai.”

Anh vừa nói, vừa túm cánh tay Tiểu Thỏ, cười tít mắt kéo cả người cô vào trong ngực mình, tiếp tục trêu chọc nói: “Tới, cháu trai, đây là bà nội cháu, ngoan ngoãn kêu một tiếng.”

....

Tiểu Thỏ rõ ràng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuấn tú của Từ Cảnh Thần đã tức giận đến xanh xao rồi.

Hai người kia nếu như tiếp tục ngốc trong cùng một căn phòng như vậy mà nói tuyệt đối sẽ đánh nhau!!

Tiểu Thỏ đang nghĩ ngợi nên làm sao hóa giải cái cục diện này, tiếng chuông di động của cô lại vang lên.

Thời điểm mấu chốt này chuông điện thoại di động quả thực chính là đến cứu mạng a!

Tiểu Thỏ vội vàng di động của mình từ trong túi áo ra, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên màn hình điện thoại di động biểu hiện người gọi là “Lão mẹ.”

Vì thế cô đè xuống nút nghe, điều chỉnh tốt biểu cảm, trong thanh âm mang theo một chút ý cười sung sướng hướng tới bên kia điện thoại hô một tiếng: “Mẹ, chuyện gì nha? ?”

“Con cùng Cảnh Thần chạy đi đâu? ? Mẹ thu dọn xong phòng cho Cảnh Thần, con dẫn nó đến xem, xem nó có thích hay không, nếu như còn muốn cái gì mà nói liền nói với mẹ, ngày mai mẹ đi mua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.