Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 20: Chương 20: Chương 20: Muốn cùng đi học (5)




Editor: Thiên Linh Hoa

Beta: Linh Ngọc

Mặc dù Trình Chi Ngôn đứng trước cửa vào phòng học, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Tiểu Thỏ, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt Tiểu Thỏ và giáo viên thay nhau nhìn trên người mình, trong lòng nhất thời nổi lên một dự cảm không tốt.

Chần chờ hai giây, anh vẫn bước đến bên Tiểu Thỏ.

“Anh nước chanh!” Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn tới đây thì nhanh chóng chạy nhào qua, nhét tay mềm mại của mình vào trong tay Trình Chi Ngôn, sau đó kề vai cùng anh đứng trước mặt giáo viên.

Ừ... Nam sinh đẹp trai và nữ sinh nhỏ trắng noãn đáng yêu.

Giáo viên nhìn hai người trước mắt đang cầm tay nhau này, hai đứa bé xinh đẹp giống như búp bê trong tranh Tết vậy, trong lòng nhất thời lệ rơi đầy mặt, bé gái ba tuổi đã có bạn trai, mà cô là cô gái hai mươi ba tuổi, hình dáng bạn trai tương lai của mình còn chưa thấy qua.

“Cô giáo..... Cô giáo....” Tiểu Thỏ gọi giáo viên liên tục mấy câu mới đưa giáo viên từ trong suy nghĩ trở về.

“A?”

“ Con có thể về nhà chưa?”

“ A ... Ha ha .... Có thể, có thể....” Giáo viên gật đầu liên tục, đứng dậy đỡ sau lưng Tiểu Thỏ đưa cô ra ngoài phòng học nói: “Đi về đi, trên đường nhớ chú ý an toàn, nắm tay bạn trai con cho tốt.”

“Tạm biệt cô giáo!” Tiểu Thỏ quay đầu vẫy tay với giáo viên, sau đó kéo Trình Chi Ngôn nhanh nhẹn rời đi.

Trên đường trở về, Trình Chi Ngôn dắt Tiểu Thỏ đi một lúc, yếu ớt mở miệng nói: “Vừa rồi em nói gì với cô giáo vậy hả?”

“ A?” Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn bên cạnh, cười hì hì nói: “Em nói anh là bạn trai của em.”

“ ...... Không phải anh nói anh còn đang suy xét sao?” Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, nhìn Tiểu Thỏ thản nhiên nói.

“Ừ, anh từ từ suy xét.” Tiểu Thỏ gật đầu, chớp đôi mắt to trong suốt, cười tít mắt nói: “Bác gái Chu nói kết quả anh suy xét không quan trọng, quan trọng là ...... Chỉ cần bác gái đồng ý cho em làm bạn gái của anh là được rồi!”

“....”

“Bác ấy còn nói, chỉ có thể nhận em làm con dâu!!” Tiểu Thỏ vô cùng vui sướng nói với Trình Chi Ngôn.

“Anh nước chanh, khi nào thì em mới có thể mới có thể lớn lên? Chừng nào mới có thể kết hôn với anh?”

“....”

“ Có phải thật sự giống như anh nói hay không, sau khi kết hôn em có thể mỗi ngày ngủ cùng với anh?”

“... Tạm biệt.”

Trình Chi Ngôn buông tay Tiểu Thỏ ra, lập tức xoay người đi tới cửa lớn nhà mình.

“A... anh nước chanh, anh đợi em với..... tại sao anh không nói gì, anh đi nhanh như vậy làm gì, em đuổi theo không kịp...” Hai tay Tiểu Thỏ cầm lấy quai đeo túi sách của mình, bước hai chân ngắn, ra sức đuổi theo phía sau Trình Chi Ngôn.

Năm ngày sau đó là ngày một tháng chín, Trình Chi Ngôn chính thức nhập học.

Trình Chi Ngôn thuận lợi trở thành học sinh tiểu học năm thứ tư, mỗi ngày buổi sáng trước tám giờ anh nhất định phải tới trường học, mà nhà trẻ Tiểu Thỏ buổi sáng mỗi ngày tám giờ rưỡi mới vào học, kể từ đó, anh không thể đưa Tiểu Thỏ đi học được rồi.

Trừ cái đó ra, thời gian tan học của Trình Chi Ngôn là bốn giờ rưỡi chiều, nhưng mà Tiểu Thỏ tan học lúc bốn giờ chiều, như vậy anh cũng không thể đón Tiểu Thỏ tan học được.

Không có Trình Chi Ngôn đưa đón Tiểu Thỏ đi học, mỗi ngày Tiểu Thỏ đến nhà trẻ lại càng khóc đến tê tâm liệt phế, kinh thiên động địa, thiếu chút nữa làm cho giáo viên nhà trẻ cho rằng cô chính là bị thất tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.