Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 95: Chương 95: Bạn Gái Của Tôi (3)




"Không mệt!" Trình Chi Ngôn và Dương Giai Di liếc đối phương một cái, nhiều miệng một lời trả lời.

...

Trong lúc đó Hạ Phong không biết nói gì.

“Anh người điên." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn lại nhìn Dương Giai Di, cuối cùng đi đến trước mặt Hạ Phong đưa tay kéo góc áo của anh ta.

" Ừ?" Hạ Phong cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở trước mặt mình.

“Anh cũng có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh!" Tiểu Thỏ cúi đầu, ở trong ba lô nhỏ đeo sau lưng tìm lại tìm, tìm hồi lâu cuối cùng tìm ra một đóa hoa nhỏ màu đỏ đưa tới trước mặt Hạ Phong nói: "Sinh nhật vui vẻ!"

Hạ Phong hơi ngẩn ra, nhìn đóa hoa nhỏ trước mắt.

Đóa hoa là vải màu đỏ bằng lụa, nhị hoa là vải nhung màu vàng lóe sáng, cánh hoa nhỏ tinh tế nắm ở trong tay Tiểu Thỏ, một mảnh lá cây xanh biếc đang đung đưa đón gió.

"Đây là.... Hoa hồng sao?" Hạ Phong có phần cảm động nhận hoa hồng nhỏ thấp giọng hỏi.

“Đây là hoa hướng dương! Là em làm trong tiết thủ công ở nhà trẻ!” Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn Hạ Phong giọng nói trong trẻo trả lời.

"Tiểu Thỏ!" Hạ Phong chớp chớp mắt mấy cái nhìn khuôn mặt hồng hào của Tiểu Thỏ trước mắt, nhịn không được một tay ôm lấy cô vào trong ngực nói: " Em thật sự là quá đáng yêu! Quá đi ~~~~ ~ ~!!"

Hạ Phong hôn một cái rõ tiếng lên khuôn mặt Tiểu Thỏ.

Trình Chi Ngôn đứng sau lưng Hạ Phong, cặp mắt hơi nheo lại ánh mắt nguy hiểm nhìn anh ta.

"Bốp" Một tiếng, không báo trước, Tiểu Thỏ lại vỗ một cái tát vào trán Hạ Phong.

"Không được tùy tiện hôn em!" Tiểu Thỏ che mặt trứng tròn, trừng mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Hạ Phong.

"Ha ha...Chỉ là bị đánh, hôn em một cái cũng đáng rồi!" Hạ Phong cười hì hì đứng dậy, hoàn toàn không thèm để ý mình bị Tiểu Thỏ đánh một cái.

"Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ, cho anh hôn một chút!"

Những cái nam học sinh khác cũng lập tức bắt đầu ồn ào, một đám đều nhìn trước mặt Tiểu Thỏ nói.

Tiểu Thỏ bị hoảng sợ, vội vàng chạy về phía sau Trình Chi Ngôn trốn tránh, đôi bàn tay bắt chặt lấy tay áo anh, thò ra một cái đầu la lớn: "Người nào cũng không cho phép hôn em! Chỉ có anh nước chanh mới có thể hôn em!"

"A...A...A!"

"Hôn một cái! Hôn một cái!"

"Chỉ có Trình Chi Ngôn mới có thể hôn a!"

Những cái nam sinh này ồn ào càng thêm lợi hại.

Hai má Trình Chi Ngôn ửng đỏ đứng ở nơi đó, đôi mắt trong suốt lườm những cái nam sinh này một cái.

Những người đó lập tức liền không nói gì nữa.

Thời khắc mấu chốt, uy tín lớp trưởng vẫn còn ở trong này.

"Được rồi, các cậu đừng náo loạn, mau lại đây ăn bánh ngọt đi!" Hạ Phong mau chạy ra đây, giải vây cho bọn họ.

Ở nhà Hạ Phong ăn uống no đủ lại chơi một buổi chiều, Tiểu Thỏ sờ bụng nhỏ tròn trịa của mình, vẻ mặt hạnh phúc kéo tay Trình Chi Ngôn về nhà.

Trên đường về nhà, môi hồng nhuận của Tiểu Thỏ cười đến cong thành một đường thẳng.

Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn cô, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì vui vẻ như vậy?"

"Ha ha, anh nước chanh, cuối cùng anh đồng ý cho em làm bạn gái của anh rồi!" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt tròn tròn nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn cười.

"Anh đồng ý khi nào?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.

"Lúc nãy anh cùng anh kia cãi nhau, rõ ràng có nói em là bạn gái của anh!" Tiểu Thỏ nhắc nhở anh.

“A... Đó là do anh thuận miệng nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.