Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 145: Chương 145: CHƯƠNG CUỐI: ĐẠI KẾT CỤC (4)




Chờ Hoa Khấp Tuyết nói xong tất cả, liền nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt là nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, nàng biết mình không phải là cô nhi, cha mẹ nàng không có vứt bỏ nàng, như vậy là đủ rồi!

“A, quả nhiên.” Không có kinh ngạc như những người khác, Mộ Lương nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng nhìn trước mắt bộ mặt lạnh nhạt hình người, giống như là đã sớm đoán được.

“Có phải chàng đã đoán ra từ lâu chỉ là chờ xác nhận lại thôi đúng không?” Hoa Khấp Tuyết tức giận nhìn hắn, phong ấn này cũng làm cho tiềm thức của nàng thấy thân thuộc với gia tộc Hiên Viên, nam nhân này đã đoán ra được còn không chịu nói, để cho nàng rối rắm cả nửa ngày!

“Phụ mẫu của nàng đã không muốn để cho nàng biết sớm thì ta cũng phải vì nhạc phụ và nhạc mẫu giữ bí mật đúng không?” Mộ Lương cười đến vô lại, bàn tay bá đạo ôm eo nhỏ của nàng.

“Hừ, lúc nào cũng lý lẽ!” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người hóa đá hỏi: “Còn chưa ngốc đủ sao?”

Nghe vậy, từng người một hồi hồn, xấu hổ cười cười, khôi phục lại bình thường.

“Hoàng thẩm lợi hại như vậy, thì ra là vì người thuộc gia tộc Hiên Viên a!” Mộ Lê cảm thán, trong mắt tất cả đều là sùng bái.

Hoa Trảm Lãng vỗ xuống đầu của hắn: “Ngươi thật ngu ngốc a, Mộ Lương không thuộc gia tộc Hiên Viên nhưng so với Tuyết Tuyết hắn còn mạnh mẽ hơn!”

“Hoàng thúc, người có phải cũng là đời sau của một gia tộc thần bí nào đó hay không?” Mộ Hỏa Nhân nháy nháy mắt, nói ra suy đoán.

“Các ngươi nghĩ người của Hiên Viên tộc là tùy chỗ đều có thể nhặt được sao?” Thiêu Hồng thật sự là nghe không nổi nữa, khinh thường hừ hừ: “Chủ tử nhưng là kết tinh của tất cả tinh hoa lắng đọng mấy ngàn năm nay ở tộc Hiên Viên, không phải ai ở Hiên Viên tộc cũng đều có thể lợi hại như vậy!”

“Mộ Lương thì sao?” Bạch Thánh Vũ hừ nhẹ: “Hắn so với Hoa Khấp Tuyết. . . . . . A không, phải là Hiên Viên Quyết Nguyệt còn lợi hại hơn!”

“Hắn, hắn. . . . . .” Thiêu Hồng ấp a ấp úng nói không ra một câu hoàn chỉnh, cuối cùng lại trở lại trên tóc của Hoa Khấp Tuyết.

“Thân phận của Vương gia sẽ không dọa người hơn đi?” Cảnh Duệ theo bản năng thì thầm.

“A Noãn, chúng ta đi cứu cha mẹ của nàng ra thôi.” Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn mọi người một cái, liếc nhìn thảo nguyên mịt mờ vô tận này, cau mày: “Nơi này mênh mông bát ngát đều là cỏ, làm sao để tới ngọn núi Tuyệt Nhật “.

Nụ cười Hoa Khấp Tuyết trên mặt biến mất, tùy ý mà làm cho mọi người lạnh thấu xương, một tay vung lên phía trước, màu xanh lá cây trên thảo nguyên, ẩn hiện ra một đỉnh núi cao vút trong mây, đó chính là núi Tuyệt Nhật.

Cha mẹ của nàng, chính là bị nhốt ở chỗ này! Hôm nay, nàng nhất định phải cứu họ ra!

“Đi!” Mộ Lương lạnh lùng cười một tiếng, ôm Hoa Khấp Tuyết liền hướng trên đỉnh núi phóng tới, mọi người theo sát phía sau.

Trên đỉnh Tuyệt Nhật mây trắng bao phủ, âm u không thấy ánh mặt trời, thật là xứng với tên gọi, gió ở đây thổi rất mạnh, phất lên mặt mơ hồ thấy đau.

“Vương phi, cha mẹ người bị nhốt ở đâu?” Trạch Linh giơ tay lên ngăn cản gió, hướng về phía Hoa Khấp Tuyết hô to.

Hoa Khấp Tuyết cau mày liếc mắt nhìn một cái Mộ Lương, lắc đầu: “Ta không biết vị trí cụ thể.”

Mộ Lương thản nhiên nhìn bốn phía, gió thổi mạnh làm rối tung tóc của hắn, nghe vậy nhíu nhíu mày, ngay sau đó ở đầu ngón tay vận khởi một đoàn tử quang, đặt trên khóe miệng ——

“Hiên Viên Tộc trưởng, Tộc trưởng phu nhân, ta là phu quân của Nguyệt nhi, hôm nay tới đây để cứu hai người ra ngoài, nếu các người nghe thấy, thì hãy phát ra một ít động tĩnh!”

Dứt lời, tử quang bao trùm cả đỉnh núi Tuyệt Nhật trong nháy mắt, ngay cả gió kia cũng không cách nào thổi vào bên trong lá chắn tím này.

Chóp mũi Hoa Khấp Tuyết ê ẩm, trong ánh mắt ẩn chứa cảm động, nhẹ nhàng ôm eo của hắn, Mộ Lương mỉm cười, cưng chiều nhìn nàng: “Chỉ một chút chuyện nhỏ này đã liền cảm động sao? Cứu nhạc phụ nhạc mẫu, là việc ta nên làm, thật là một đứa ngốc.”

“Huyễn thuật thật cao cường.” Bạch Thánh Vũ lẩm bẩm nói, kinh ngạc nhìn Mộ Lương ở phía trước tràn đầy khí thế bá vương, đây xem như là lần đầu tiên hắn được mở rộng tầm mắt với công phu thật sự của Mộ Lương.

“Bây giờ mới biết Vương gia cường đại a!” Trạch Linh khinh bỉ liếc nhìn hắn một cái.

Mặt Bạch Thánh Vũ tối sầm, lại không có phản bác, tập trung tinh thần nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Mộ Lương.

Hoa Trảm Lãng ôm sát Mộ Hỏa Nhân vào trong ngực, cười như không cười nhìn tất cả, Mộ Lương này có tính là yêu ai yêu cả đường đi hay không, hao tổn nhiều huyễn lực như vậy, chỉ vì muốn có thể dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được cha mẹ của Tuyết Tuyết.

Trong lúc nhất thời ai cũng im lặng, lẳng lặng nhìn Mộ Lương.

Qua thật lâu, xung quanh cũng không có động tĩnh, Mộ Lương hơi nhíu mày, đang lúc muốn tăng thêm lực lượng thì bên tai mơ hồ truyền đến một đạo giọng nam bao hàm uy nghiêm——

“Vũ nhi, Nguyệt nhi có một vị hôn phu tốt!”

“A Noãn, tìm được rồi!” Trong mắt Mộ Lương xẹt qua một tia sáng, hướng về mọi người ở phía sau híp híp mắt: “Các ngươi đi xuống phía dưới chờ chúng ta!”

Mọi người không ai phản đối, nhanh chóng đi xuống chân núi.

Mộ Lương hướng về phía Hoa Khấp Tuyết cười một tiếng, lôi kéo nữ nhân có chút kích động nhanh chóng hướng đến nơi phát ra tiếng nói.

Hai người dừng ở một vách tường có đạo hắc quang, sau vách tường, là một nam một nữ, người nam nhân mặc dù y phục xốc xếch, lại bị dây xích dài khóa ở trên núi đá, thế nhưng khuôn mặt tuấn mỹ ẩn chứa tang thương cùng với khí chất vương giả tôn quý tản ra quanh thân cũng không bởi vì bị giam cầm mà giảm bớt nửa phần, trên khuôn mặt tràn đầy bất khuất.

Còn người nữ nhân kia mặt mày thì như tranh vẽ cùng với Hoa Khấp Tuyết có mấy phần tương tự, nhưng so với Hoa Khấp Tuyết thì lại thêm mấy phần thành thục quyến rũ, một thân khí chất cao quý tự nhiên, vạn vật không thể sánh bằng, mặc dù cùng bị xích giống nam tử kia, nhưng cũng không có vẻ nhếch nhác.

Giờ phút này phụ nhân kia nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết ở bên ngoài vách tường hắc quang, trong mắt là kích động cùng thương tiếc không thể đè nén, từng giọt lớn nước mắt rơi xuống, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy, âm thanh phát ra cũng là khàn khàn, lại êm ái đến động lòng người ——

“Nguyệt nhi?”

Thời điểm Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy hai người này, trong lòng liền dâng lên một loại bi thương nồng đậm cùng với cái cảm xúc không tên, giờ phút này chính tai nghe thấy phụ nhân kia kêu nàng “Nguyệt nhi”, thì chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng xông lên hốc mắt, hun đỏ ánh mắt của nàng, máu mủ thân tình, như thế nào cũng không cắt đứt được.

“Người là, mẫu thân?”

Mặc dù là lạnh lùng như nàng cũng không thể tiếp tục bình tĩnh khi nhìn thấy người thân đã chia lìa hơn mười năm, âm thanh run rẩy, mang theo cẩn thận, chỉ sợ, tất cả chỉ là một giấc mộng.

“Nguyệt nhi! Phải, là mẫu thân,. . . . .” Phụ nhân kia kích động hô to, lại đột nhiên mất đi âm thanh, mơ hồ muốn ngất đi.

Còn nam nhân ở bên cạnh, cũng chính là Hiên Viên Phỉ Cẩm, lúc nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết hốc mắt cũng đỏ lên, bộ mặt không ngừng run rẩy, cũng đủ để thấy hắn kích động cỡ nào nhưng vừa nhìn thấy phụ nhân bên cạnh mình sắp té xỉu, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

“Vũ nhi, nàng cố chống đỡ! Không cho phép ngất đi!” Hiên Viên Phỉ Cẩm gầm nhẹ, trong âm thanh trầm thấp đều là lo lắng cùng khổ sở, Phinh Vũ là nữ nhân mà đời này hắn yêu thương nhất, lại bởi vì sự bất lực của hắn mà phải chịu sự hành hạ này, hỏi sao hắn không đau lòng cho được?

“A Noãn, cứu người trước!” Mộ Lương thấy vậy, hai mắt tối sầm lại, ôm Hoa Khấp Tuyết tay nắm thật chặt, nhắc nhở nàng hiện tại chuyện nên làm nhất chính là cái gì.

Hoa Khấp Tuyết đột nhiên tỉnh táo lại, đối với Mộ Lương cảm kích cười một tiếng, về sau kiên định nói với cha mẹ nàng: “Cha mẹ, nữ nhi tới cứu hai người.”

Chủ tử, dùng ta!

Chủ tử, dùng ta!

Thiêu Hồng và Liệp Tử cùng nhau lên tiếng.

Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương liếc mắt nhìn nhau, gọi ra thần khí, thân hình nhấc cao một trượng, vận đủ lực lượng hướng hắc quang kia đánh tới, chỉ nghe “Rắc rắc” một tiếng, vách tường hắc quang kia đã vỡ vụn, sau đó thì biến mất không thấy gì nữa.

“Nguyệt nhi, hủy đi tất cả xiềng xích trên người chúng ta!” Hiên Viên Phỉ Cẩm nãy giờ vẫn chưa lên tiếng đột nhiên trầm giọng nói.

Mộ Lương hơi híp mắt, lôi kéo Hoa Khấp Tuyết bay đến trước mặt hai người.

“A Noãn, nàng hủy trên người nhạc mẫu, ta hủy trên người nhạc phụ.” Mộ Lương nhìn nàng thật sâu, tựa như đang khích lệ.

Hoa Khấp Tuyết cười với hắn, ngay sau đó vuốt ve mặt của Phinh Vũ, thấy người suy yếu cười với nàng nhưng lại không thể phát ra nửa điểm âm thanh, trong lòng vừa hận, vừa đau lòng, đôi tay hung hăng chụp vào xiềng xích trên người của mẫu thân, bạch quang trong nháy mắt từ hai tay xông ra, bọc xích sắt lại, phát ra âm thanh va chạm.

Mộ Lương hướng về phía người nam nhân uy nghiêm vẫn luôn quan sát mình cười nhạt, hung hăng vỗ về phía xích sắt trên người Hiên Viên Phỉ Cẩm, tử quang chói mắt vây xích sắt lại.

“RẮC...A...Ặ..!!!” Hai tiếng, xích sắt trói buộc hai người theo tiếng đó mở ra, đột nhiên phát ra một cỗ kim quang cường đại.

Vẻ mặt Mộ Lương biến đổi, nhanh chóng kéo Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực, bày một phòng hộ tráo kiên cố, lúc này mới không có bị kim quang kia làm thương tổn.

“Ha ha ha ha, cái tên tiểu tử này, thật là giỏi ứng biến!” Một đạo giọng nói trầm thấp uy nghiêm truyền đến, âm thanh trầm thấp cười cười, đủ để chứng minh hắn đối với Mộ Lương có bao nhiêu hài lòng.

Mộ Lương chỉ là cười nhạt, che ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết trả lời: “Nhạc phụ khen trật rồi.”

Lại thấy kim quang đại thịnh, hắn và Hoa Khấp Tuyết đột nhiên nhanh chóng rơi xuống, mà hai đạo kim quang cũng theo bọn họ bay xuống chân núi, không lâu sau, bốn người rơi xuống đất.

“Bùm!” Một tiếng vang thật lớn, kim quang biến mất, lúc này Mộ Lương mới để cho người trong ngực ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.

Hiên Viên Phỉ Cẩm và Phinh Vũ đã không còn dáng vẻ chật vật giống như lúc nãy ở đỉnh núi nữa, trên người hai người là bộ Kim Y cũng không biết là làm sao mà làm ra được, biến thành một bộ dạng hoàn toàn mới, mà khí thế toàn thân càng không che giấu cứ thế mà phát ra.

Vành mắt Phinh Vũ mắt đỏ lên, nghẹn ngào nhìn Hoa Khấp Tuyết, cất bước liền muốn xông lên, lại bị nam nhân bên cạnh ngăn cản, không khỏi hận hận trừng mắt liếc hắn một cái, lại không muốn làm trái với ý tứ của hắn.

Hiên Viên Phỉ Cẩm uy nghiêm mà nhìn chằm chằm vào Mộ Lương, khí phách trên người bộc lộ không chút che dấu, nếu như là người bình thường đứng ở chỗ này, sợ rằng đã bị hù dọa đến chân mềm nhũn, dù sao hắn cũng là Tộc trưởng của Hiên Viên tộc, cái loại khí thế Vương giả mạnh mẽ đó không phải người thường có thể thừa nhận được.

Trong lòng Mộ Lương biết rõ đây là nhạc phụ muốn khảo nghiệm mình, tinh quang trong mắt chớp lóe, ngay sau đó cười nhạt một tiếng, không hoảng hốt không loạn mà là đối mắt với Hiên Viên Phỉ Cẩm, chống lại uy áp cường đại của ông, không có một chút e ngại, ngược lại dùng một loại khí thế không thua kém gì để đối kháng với ông.

“Nhạc phụ.” Mộ Lương dịu dàng cười một tiếng, ba phần chững chạc, bảy phần kính trọng.

“Không tệ.” Đột nhiên Hiên Viên không phải là gấm giương lên khóe môi, tán thưởng nhìn Mộ Lương, ngay sau đó buông tay ngăn Phinh Vũ ra, nhìn nàng xông tới bên cạnh khuê nữ, mắt mình cũng đỏ lên nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.

“Nguyệt nhi, nhiều năm như vậy, đã khổ cho con, đều là do mẫu thân không có bản lĩnh, mới có thể để cho con từ nhỏ đã phải rời khỏi chúng ta.” Phinh Vũ rơi nước mắt, ôm Hoa Khấp Tuyết thật chặt vào trong lòng, sau đó dịu dàng vuốt ve gương mặt của nàng, vừa trìu mến vừa áy náy mà nhìn nàng.

“Nguyệt nhi.” Hiên Viên Phỉ Cẩm cũng tiến đến, uy nghiêm trên mặt cũng mất đi, khóe mắt có ánh nước trong suốt.

“Phụ thân, mẫu thân.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười, đưa tay ôm hai người, cố ngăn dòng lệ trực trào rơi xuống: “Không trách hai người, bởi vì có sự hiện hữu của hai người, cho nên con mới biết mình không phải là đứa trẻ bị vứt bỏ.”

Âm thanh của nàng trời sanh lạnh lùng nhưng lúc này, đã bắt đầu run rẩy, cái loại run rẩy đó, khiến cho Mộ Lương ở một bên đau lòng không thôi.

“Nguyệt nhi!” Đã từng là phụ nhân cao quý nhưng lúc này đây ở trong lòng của Hoa Khấp Tuyết lại khóc không thành tiếng.

“Nguyệt nhi, thai nhi của con tại sao lại không có sinh khí vậy?” Hiên Viên Phỉ Cẩm cũng bị không khí này ảnh hưởng, chóp mũi chua xót ê ẩm, đột nhiên ánh mắt của ông nhìn về phía bụng của Hoa Khấp Tuyết, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh.

Phinh Vũ nghe vậy, sắc mặt hoảng hốt, vội vàng sờ lên bụng Hoa Khấp Tuyết, nghi hoặc.

“Phụ thân, mẫu thân, chuyện là như vầy. . . . . .” Mộ Lương đúng lúc đi lên không nhịn được mà kéo nữ nhân đang muốn khóc vào trong ngực, mày chau lại giải thích.

Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Phinh Vũ nghe xong lời nói của Mộ Lương, sắc mặt liền nặng nề, hướng không trung tạo ra một vệt kim quang, liền nhìn thấy vết rách kia bốc lên khói đen.

“Tập hợp hết những người đi chung đến đây đi, rồi nói sau.” Hiên Viên Phỉ Cẩm uy nghiêm lên tiếng, chứng kiến ánh mắt Hoa Khấp Tuyết lại khôi phục lạnh nhạt thì trên mặt thoáng qua đau lòng.

“Vương gia! Vương phi!”

“Mộ Lương! Tuyết Tuyết!”

“Hoàng thúc! Hoàng thẩm!”

“Vương gia! Tiểu thư!”

Một đám người cùng lên tiếng, ngay lúc đó nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ không thua gì Mộ Lương, một nữ tử mỹ lệ không thua gì Hoa Khấp Tuyết, khi biết đó là Hiên Viên Phỉ Cẩm và Phinh Vũ thì ngẩn người, quả nhiên cha mẹ dáng dấp đẹp thì nữ nhi cũng sẽ không kém nha.

“Phụ thân, mẫu thân của Hoàng thẩm tốt!” Mộ Lê và Mộ Hỏa Nhân cười híp mắt tiến lên chào hỏi.

Hiên Viên Phỉ Cẩm gật đầu một cái, ngay sau đó nheo lại mắt: “Hoàng thẩm?”

“Phụ thân, Mộ Lê cùng Hỏa Nhân là Hoàng đế và công chúa của Mộ Quốc, Mộ Lương là hoàng thúc của bọn họ.” Hoa Khấp Tuyết cười nhạt.

Hiên Viên Phỉ Cẩm sáng tỏ, Phinh Vũ thì ngược lại cười đến gương mặt từ ái, tiến lên kéo tay của hai người, thân thiết nhớ tới: “Ta với phụ thân của Nguyệt nhi không thể chăm sóc cho đứa con này, trong khoảng thời gian đó nhờ có các ngươi chăm sóc cho nó, theo như bối phận, các ngươi có thể gọi ta là Vũ nãi nãi.”

Khóe miệng Mộ Lương giật giật, Nãi nãi (bà). . . . . . đúng thật là bối phận làm cho người ta xem nhẹ tuổi tác.

“Hắc hắc, Vũ nãi nãi, ngài nói như vậy cũng không đúng lắm, hoàng thẩm từ nhỏ chính là cùng nhau lớn lên với hoàng thúc và sư huynh của người!” Mộ Hỏa Nhân cười híp mắt nói, mẫu thân của hoàng thẩm rất dễ thân cận nha, chỉ là phụ thân của người thì lại rất uy nghiêm.

Phinh Vũ gật đầu cười, quay đầu nhìn về phía Mộ Lương cười một tiếng, ở trong lòng thật là yêu thích người con rể này có diện mạo tốt, khí chất tốt, lại còn có năng lực, Nguyệt nhi thật đúng là có phúc.

“Tên tiểu tử này, ngươi là?” Phinh Vũ nhìn thấy một nam tử kéo Mộ Hỏa Nhân ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi.

“Vũ di, ta là sư huynh của Tuyết Tuyết. . . . . . A không, là sư huynh của Hiên Viên Quyết Nguyệt.” Hoa Trảm Lãng lên tiếng giới thiệu.

Phinh Vũ cảm kích nhìn hắn, đây chính là đứa bé cùng lớn lên với nữ nhi của mình a.

Sau khi từng người một giới thiệu bản thân xong, lúc này mọi người mới tìm một tảng đá ngồi xuống.

“Nguyệt nhi, mười tám năm trước, phụ thân đưa con ra khỏi đảo, là bởi vì trong Hiên Viên tộc của chúng ta, xuất hiện người làm phản.” Nét mặt Hiên Viên Phỉ Cẩm trở nên nghiêm túc, nhìn Hoa Khấp Tuyết trong mắt lại mang theo áy náy.

Trăm ngàn năm qua Hiên Viên tộc đều ở trên Thần đảo này, không có cùng với ngoại giới trao đổi, Hiên Viên tộc có được thần lực từ thời Thượng Cổ lưu truyền lại tới nay, mặc dù không nhiều, nhưng ở Vân Huyễn Đại lục này, cũng đủ để xưng bá thiên hạ, chỉ là tất cả người trên thần đảo này cho tới bây giờ đều chung sống rất hòa bình, cũng không ai có dã tâm lớn, nhưng là, vào hai mươi năm trước, Thập Đại Trưởng Lão trên đảo lại dã tâm bừng bừng muốn làm phản.

“Bọn họ không phải là muốn thiên hạ.” Mộ Lương lạnh nhạt nói.

Hiên Viên Phỉ Cẩm tán thưởng liếc nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Không sai, bọn họ không phải muốn thiên hạ họ làm như vậy chỉ là để được trường sinh.” Nói đến chỗ này, trong mắt của ông lộ ra ý lạnh.

Phinh Vũ trìu mến khẽ vuốt tóc Hoa Khấp Tuyết, đúng lúc tiếp lời, trong mắt là phẫn hận cùng đau lòng không kìm chế được: “Thập Đại Trưởng Lão này vốn chính là những người mà chúng ta tin tưởng nhất, lại ở sau lưng của chúng ta tìm xem cổ tịch của Hiên Viên tộc, bên trong đó có ghi chép phương pháp để Trường Sinh, đó chính là trở thành thần.”

“Hừ, bọn hắn mà cũng muốn thành thần sao? Sách mà các ngươi nói là sách gì, làm sao lại có thể có người biến thành thần!” Thiêu Hồng không nhịn được, bay ra ngoài, hồng quang chợt lóe, tức giận quát.

“Ngươi gấp cái gì?” Mộ Lương nguy hiểm híp lại mắt.

“Ta làm sao không được gấp, cái trưởng lão gì kia căn bản là đang vũ nhục thần, ta cùng với Liệp Tử ở tại thần giới, cũng được coi là số một số hai!” Thiêu Hồng vội la lên.

“Nhưng mà hiện tại lực lượng của các ngươi vẫn chưa có khôi phục.” Mộ Lương hừ nhẹ, một tay tóm Thiêu Hồng lại, ngay sau đó hướng về phía Phinh Vũ ôn hòa cười một tiếng: “Phụ mẫu, không cần để ý đến nó, xin cứ tiếp tục.”

Hiên Viên Phỉ Cẩm cũng không để ý Mộ Lương khi dễ Thiêu Hồng, chỉ lo khiếp sợ nhìn Thiêu Hồng, âm thanh run rẩy: “Các ngươi chính là Thủ Hộ Giả của Vân Huyễn đại lục sao? Chính là Thủ Hộ Giả duy trì lực lượng thăng bằng cho Vân Huyễn Đại Lục?”

“Thủ Hộ Giả?” Mộ Lương cười như không cười tung tung Thiêu Hồng trong tay.

Hoa Khấp Tuyết cũng không nhịn được cười cười, thì ra Thủ Hộ Giả là như thế này. . . . . . Hấp tấp, cáu kỉnh a.

Thiêu Hồng đương nhiên biết trong lòng Hoa Khấp Tuyết đang nghĩ cái gì, giận đến hừ một tiếng, bay lên trên tóc Hoa Khấp Tuyết.

“Nguyệt nhi, Mộ Lương, các ngươi là chủ nhân của Thủ Hộ Giả sao?” Hiên Viên Phỉ Cẩm thấy Thủ Hộ Giả một bộ dạng ngoan ngoãn ở trong tay Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết, khuôn mặt khiếp sợ, ngay sau đó sáng tỏ cười to: “Cũng khó trách, ai bảo các ngươi có lực lượng cứu thế đây? Ha ha ha ha. . . . . .”

“Phỉ Cẩm, đừng cười nữa, nói chính sự đi!” Phinh Vũ nhìn thấy dáng vẻ vừa kinh ngạc lại tự hào kia, trong bụng buồn cười, Hiên Viên Phỉ Cẩm nghe vậy, lúng túng ho khan một tiếng, trên mặt lại có chút quẫn bách.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, thì ra phụ thân nghiêm túc cũng sợ nương tử, theo bản năng nhìn tới Mộ Lương, lại thấy hắn nhìn mình cười trêu chọc, lỗ tai ửng hồng.

Phinh Vũ làm sao lại không phát hiện hành động mờ ám của nữ nhi, trong bụng buồn cười nhưng cũng vì tình cảm thắm thiết của bọn họ mà cảm thấy vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.