Tiểu Nam Phong

Chương 45: Chương 45: Phiên ngoại




Chu Lạc từng cho rằng mình sẽ chết, khi cậu dõi mắt nhìn theo chiếc xe chở Nam Nhã đi xa, trái tim cậu tan nát, cậu ngã xuống, thấy núi non vẫn phủ một màu xanh biếc và bầu trời vẫn cao vời vợi.

Lúc tỉnh lại còn ngửi được mùi thuốc khử trùng, cậu biết mình đang ở trong bệnh viện, cậu mở mắt ra hi vọng có thể nhìn thấy Nam Nhã, dù chỉ là vẻ mặt tuyệt tình của cô cũng được.

Nhưng không có.

Rất nhiều người vây quanh giường bệnh, nhưng không có Nam Nhã.

Sau tám năm, cô chưa từng xuất hiện trước mặt cậu lần nào, cứ như cô chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy. Cửa tiệm sườn xám trong thị trấn Thanh Thủy cũng biến mất. Mặt bằng cửa tiệm đó nhanh chóng được một chủ cửa hàng văn phòng phẩm sang lại và thay thế.

Ông bà Chu nhờ vả họ hàng, tài xế và Trần Quân đừng để lộ chuyện Chu Lạc và Nam Nhã ra ngoài, bọn họ không thể xóa bỏ Nam Nhã đi nên rất sợ Chu Lạc bị nghi ngờ tạo chứng cứ giả.

Không ai nhẫn tâm tiếp tục làm tổn thương cậu thiếu niên ấy. Bí mật này đã được chôn vùi. Sau khi Nam Nhã biến mất, trên trấn lại nổi lên tin đồn, nói cô bỏ nhà đi theo tay đại gia nào đó, nhưng tin đồn chỉ được vài tháng thì chẳng ai còn buồn nhắc đến nữa.

Chu Lạc không quay về thị trấn Thanh Thủy, cậu không thể chịu đựng được cảm giác cô độc trong phần mộ của chính mình. Hình như cậu là một người ngoại tộc, sống trên mảnh đất thân quen, khắp nơi đều là hình bóng của cô, nhưng không còn ai nhớ đến cô, không một ai.

Chỉ có cậu. Vẫn còn canh chừng cái thị trấn nhỏ không chút đổi thay bị niêm phong tận sâu trong trí nhớ.

Cảnh còn người mất, đây là sự tàn nhẫn đến mức nào?

Tất cả mọi thứ năm đó vẫn còn, chỉ có cô là không.

Nhiều năm như vậy, cậu vẫn phòng không chiếc bóng. Cô có bao nhiêu tuyệt tình, mới một chút tin tức cũng không cho cậu biết? Cậu nhớ cô đến phát điên lên, nhớ đến mức thù hận, trong trái tim cô có lẽ cậu không hề quan trọng chút nào nên mới một đi không trở lại.

Cậu suy nghĩ rất nhiều, cớ sao cô phải đi. Cậu đã đưa ra rất nhiều lí do, phải chăng vì cậu đã vạch trần sự thật khiến cô mất đi cảm giác an toàn, hay vì Lâm Quế Hương chỉ trích khiến cô cảm thấy hổ thẹn?

Hoặc có lẽ cô không tin cậu vẫn còn yêu cô tha thiết, cô cho rằng cậu chỉ thích cô như những gì người lớn hay nói, đó là rung động nhất thời, chỉ là ảo giác mà thôi, cho nên cô mới bỏ trốn khỏi cậu, cô chỉ đang khảo nghiệm cậu mà thôi.

Nhưng cậu đã chứng minh rồi, chứng minh suốt tám năm qua, nhưng cô không một lần quay về nghiệm thu thành quả.

Cô đã quên cậu rồi sao?

Làm sao có thể như vậy chứ.

Cô đã đưa ra đề bài hóc, nhưng lại không quay về chấm điểm cho cậu, nhưng cậu vẫn chăm chỉ giải bài, vẫn ngồi ở phòng thi chờ cô trở về đấy.

Những ngày tháng không có cô, một mình cậu đã xây dựng cuộc sống tốt đẹp cho cô như những gì cậu từng hứa. Không ngày nào đêm nào cậu không chăm chỉ học tập, cố gắng rèn luyện bản thân, vừa vào đại học liền đến công ty các bậc tiền bối đi trước thực tập, năm thứ ba đại học đã tự đảm đương chức vụ, tất cả bài vở và công việc đều dốc hết sức.

Cậu lấy tốc độ nhanh nhất để biến mình từ một chàng thiếu niên thành một người đàn ông.

Tám năm, những thành tựu cậu đạt được, người khác có lẽ mất mười tám năm cũng chưa chắc đã với tới được. Cậu nghĩ, cậu bây giờ không phải là 25 tuổi. Cậu chắc đã 35 tuổi rồi. Sự từng trải và thành công của tuổi 35, tiền tài và thành thục của tuổi 35, trầm mặc và đau thương của tuổi 35.

Còn lý trí và bình tĩnh của tuổi 35. Trưởng thành, cậu đã hiểu rõ, khi đó cậu còn quá trẻ, quá non nớt, quá kích động mù quáng, ước vọng quá đơn giản. Qủa thực không phải người đáng để dựa vào. Cậu chỉ có mỗi một trái tim đầy nhiệt huyết. Khi đó, nếu tiếp tục, có lẽ chỉ dẫn đến đầu rơi máu chảy.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, cậu chẳng phải cậu thiếu niên bồng bột năm đó, thế nhưng sao cô vẫn không trở lại tìm cậu?

Sợ cậu làm cô thất vọng sao? Ngay cả hồi ức cũng tan vỡ sao?

Nhưng cậu không có.

Cậu không có nói dối, người khác sống một năm, cậu sống ba năm. Cậu đều làm xong rồi.

Nhưng cô vẫn không quay về nghiệm thu.

Nhiều đêm thống khổ, cậu thường nhìn trần nhà, tự mình lẩm nhẩm bài thờ cô đã đọc cùng cậu lúc trước:“Chuyện phiền não“.

Chuyện phiền não nhất không phải muốn đọc một quyển tiểu thuyết trinh thám chưa được dịch sang tiếng mẹ đẻ, không phải không được uống ly bia khi trời oi bức, cũng không phải ly cà phê ở nhà bạn không thơm ngon, mà là...

Không chết ở mùa hè, tất cả vẫn còn tươi đẹp sáng sủa, cái xẻng xúc đất cũng ung dung.

Vì sao lại phiền não nhất, bởi vì tất cả những điều kia là việc của con người, chỉ có điều này là ý trời.

Cho dù chúng ta làm hết phận sự của con người, cũng không thể cứu vãn được ý trời.

...

Ngày hôm sau, Chu Lạc đi dạo một vòng quanh trấn, bà con lối xóm vẫn còn nhận ra cậu, nhưng dối với những đứa bé thì cậu quá xa lạ, thấy cậu đi đến, ba mẹ chúng lại đến trước mặt cậu căn dặn cần chăm chỉ học tập giống như chú này, nhìn vẻ mặt sợ sệt và tủi thân của mấy đứa nhỏ, Chu Lạc thấy xấu hổ.

Đi ngang qua cửa tiệm sườn xám của Nam Nhã, nó lại đổi thành một tiệm bán quần áo. Cho dù đã qua tám năm, quần áo bán trong tiệm này vẫn không đẹp bằng quần áo Nam Nhã bán năm đó.

Cô ấy biết rõ thế nào là đẹp.

Chu Lạc đi vào trong ngõ nhỏ, mới được vài bước lại ngập ngừng, một giây trước muốn vào xem, một giây sau lại không dám. Cậu đi đến nhà Nam Nhã trong nỗi thấp thỏm và do dự như thế.

Căn nhà vẫn như xưa, cây phượng vĩ vẫn mọc ở đó. Cây đã già thêm tám tuổi, chạc cây lại thêm rậm rạp xum xuê, những cành hoa bị gió lung lay đung đưa xào xạc dưới nắng, cậu đưa mắt nhìn lên song cửa sổ trên lầu hai.

Đã qua tám năm, tám năm phát triển như vũ bão của xã hội, nào là điện thoại di động, máy vi tính, máy bay, tàu điện ngầm, nhà cao tầng,... Và cậu cũng tận mắt chứng kiến những tòa cao ốc đua nhau mọc lên như nấm ở Bắc Kinh.

Nhưng về tới đây, cậu như bị kéo ngược về quá khứ chỉ trong nháy mắt, cậu về thời gian kéo ngược về tám năm trước.

Cậu chôn chân đứng ở đó rất lâu. Cuối cùng cũng không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể xoay người rời đi.

Về đến nhà, Lâm Quế Hương nói cho cậu biết Trần Quân gọi điện thoại đến tìm, hẹn cậu ra ngoài gặp mặt.

Bước ra từ trong cửa hàng bách hóa và tiệm băng đĩa của Lâm Quế Hương, mặt bằng được trùng tu thành siêu thị lớn, bên trong có mười mấy người nhân viên, hiện có vài người đang làm việc, bà dường như không cần đụng tay vào thứ gì cả.

Một lát sau, Trần Quân lại gọi đến, bảo Chu Lạc đến quán café cậu ta chơi.

Chu Lạc đẩy cửa bước vào, hầu bàn chạy lại hỏi đi cùng mấy người, ngay lúc đó giọng Trần Quân truyền đến:“Bạn tôi đấy.”

Bốn mắt nhìn nhau, thấy khuôn mặt cả hai đều đã thay đổi quá nhiều, lại bật cười, cứ như quay lại ngày xưa.

Ta không tham dự vào những ngày tháng biến đổi này, nhưng ta vẫn còn nhớ như in những tháng ngày chưa đổi thay trong quá khứ.

Quán café được trang trí rất tình tứ, đoán chừng là đi đầu phong trào hàng quán ở trấn Thanh Thủy. Hiện tại không phải giờ cao điểm, quán vắng, không có khách, Trần Quân dẫn Chu Lạc đi vào trong.:“Hửm? Cái thằng này, lại cao hơn rồi đúng không? Cao hơn so với lần trước tớ đến Bắc Kinh thăm cậu.”

Chu Lạc nói:“Tớ vốn cao hơn cậu mà.”

Trần Quân nói:“Vớ vẩn, chỉ đẹp trai hơn tớ thôi. Haizzz, cái công ty to tướng cậu mở ấy, làm ăn thế nào?”

Chu Lạc đáp:“Cũng được.”

Trần Quân cười thúc cậu một cái, nói:“Lại khiêm tốn, người nào không biết mấy năm qua internet phát triển như vũ bão chứ, lên đó tra một cái là ra ngay.”

Chu Lạc nói:“Dạo này chuẩn bị mở thêm chi nhánh mới, là công ty thương mại.”

Trần Quân oa một tiếng, giơ ngón cái ra khen ngợi.

Chu Lạc nói:“Cậu có hứng thì đến đó xem thử.”

Trần Quân cười:“Hiện tại tớ không có ý định đi đâu, ba mẹ tớ mất một rồi, nếu tớ đi xa như vậy, bọn họ không chịu nổi.”

Chu Lạc gật đầu coi như đã hiểu.

Ngồi xuống, Chu Lạc hỏi:“Còn cậu, làm ăn thế nào rồi?”

Trần Quân cười:“Tốt, tớ đang định tuyển thêm vài đầu bếp.”

Chu Lạc liếc mắt nhìn thực đơn, rượu, sinh tố, món Trung, món Tây, cái gì cũng có:“Gian xảo thật, cafe quá ít.”

Trần Quân cười haha:“Mánh khóe mà, tiệm của tớ chính là nhà hàng hạng sang ngụy trang thành quán cafe. Ở đây có món cơm kho cá dân dã ngon lắm, thử nhé?”

Chu Lạc nói:“Được, à mà con trai cậu đâu?”

Trần Quân nói:“Đang ở nhà tập bò.”

Chu Lạc lại hỏi:“Mẹ nó làm gì?”

Trần Quân nói:“Cũng mở tiệm, chính là cái cửa tiệm sườn xám lúc trước ấy.”

Chu Lạc sững sờ một chút, mặt hơi biến sắc.

Trần Quân làm sao không nhận ra sự thay đổi của cậu, nhất thời không lên tiếng nữa.

Chu Lạc lấy bao thuốc lá và cái bật lửa ra, rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, cúi đầu châm lửa, giương mắt nhìn cậu bạn:“Cậu hút không?”

Trần Quân cười rộ lên:“Không kiêng kị gì cả.”

Chu Lạc hít một thật sâu, đem bao thuốc lá và bật lửa ném qua cho Trần Quân, cậu ta cũng châm một điếu.

Trần Quân nói:“Lúc gọi điện thoại tìm cậu, mẹ cậu bảo tớ đánh tiếng hỏi thử xem cậu có gặp được cô nào vừa ý hay chưa? Chuyện kết hôn cũng nên tính rồi.”

Chu Lạc đáp:“Không có.”

Trần Quân đã đoán trước được câu trả lời này rồi, do dự một lúc hỏi:“Còn nhớ Nam Nhã?”

Chu Lạc nhếch môi, hừ một tiếng, lại cười.

Trần Quân thở dài:“Cậu đấy, đúng là đồ mọt sách, đọc nhiều đến hỏng đầu rồi à? Sao lại chung tình như vậy chứ?”

Chu Lạc không hỏi gì, chỉ lắc đầu.

Không phải cậu si tình, là cậu không có lựa chọn khác. Thế giới này quá xa lạ, có rất nhiều thứ mà ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy không thể hiểu nổi. Thứ duy nhất cậu thấy quen thuộc chính là cậu thiếu niên năm đó đào mã thầy, xếp quạt gió và đọc thơ cho cô nghe.

Cậu yêu người thiếu niên đó, cậu muốn cậu thiếu niên đó trở về.

Có rất nhiều bản ngã trong một con người, nhưng chỉ có bản ngã đó là thứ cậu yêu suốt đời. Nhưng “cậu ấy” đã bị lạc mất rồi, đã bị đánh mất, như vậy đáng thương biết bao.

Trần Quân hỏi:“Cậu vẫn tìm cô ấy?”

Chu Lạc nói:“Đã hỏi thăm tất cả bạn bè rồi.”

Trần Quân nói:“Tên cô ấy rất đặc biệt, dễ tìm mà.”

Chu Lạc nói:“Cô ấy trốn tớ.”

Trần Quân trầm mặc một hồi, nói:“Còn trách mẹ cậu sao?”

Chu Lạc không nói gì, một hồi sau mới lắc đầu.

Trần Quân thở dài một hơi:“Haizzz, ai cũng vậy cả, cứ cố chấp tưởng nhớ đến thứ mình không có được.”

Chu Lạc lại lắc đầu:“Không phải, tớ và cô ấy...”

Cậu không nói hết, Trần Quân ngây ra một lúc, mới trợn to hai mắt:“Chết tiệt, Lạc! Tiểu tử nhà cậu đúng là không nhìn ra mà. Cậu so với Dương Tiểu Xuyên đỉnh hơn nhiều. Khi đó mới trung học, nó chỉ cùng bạn học làm, mà cậu... cậu lại dám ngủ với người phụ nữ đẹp nhất trấn Thanh Thủy! Cậu quá dũng mãnh!”

Chu Lạc nói:“Tớ tình nguyện từ những ngày đầu tiên đã không quen biết cô ấy.”

Trần Quân nói:“Thật hả?”

Chu Lạc nói:“Đùa thôi.”

Trần Quân nói:“Xì...”

Chu Lạc nở nụ cười.

Trần Quân lại nói:“Tốt như vậy thật sao?”

Chu Lạc hỏi:“Cái gì cơ?”

Trần Quân nói:“Nam Nhã, cô ấy tốt như vậy thật sao? Đáng để cậu nhớ mãi không quên như thế?”

Chu Lạc nhả một ngụm khói trắng, suy tư nửa khắc:“Kỳ thực cũng không có tốt như vậy. Người tốt như cô ấy, thậm chí, tốt hơn cả cô ấy, cũng có rất nhiều.”

Trần Quân bất bình:“Đã biết vậy, tại sao còn...”

Chu Lạc nói nốt nửa câu bỏ dở:“Nhưng tớ chỉ cần mình cô ấy thôi.”

Cậu nhàn nhạt nói, đặt điếu thuốc lên gạt tàn, gẩy gẩy tàn thuốc xuống.

Trần Quân nhất thời im lặng, có chút khó chịu:“Lạc, quên đi. Đừng là con trâu chỉ biết đứng một cọc, nếu cậu cứ khư khư nghĩ đến cô ấy, chỉ chặt đứt con đường khác của bản thân mà thôi. Hãy cho mình một cơ hội, thử hẹn hò cũng các cô gái khác thử xem, có lẽ sẽ tìm được người tốt đẹp hơn.”

Chu Lạc lắc đầu:“Cậu không hiểu. Rất vô vị, nếu là người khác thì không có ý nghĩa gì cả.”

Không có cô thì mọi thứ đều vô vị.

Không có sự nham hiểm của cô, không có sự hung ác của cô, không có tâm cơ của cô, không có lãnh khốc của cô, không có vẻ thần bí của cô, không có lòng thiện lương của cô, không có sự ôn nhu của cô, không có sự thuần khiết của cô, không có sự sáng suốt của cô.

Cậu chính là người hiểu rõ cô nhất, xứng với cô nhất. Nhưng cô lại bỏ qua, người con gái này... có phải là ngu ngốc lắm không?

Cậu rít hơi thuốc cuối cùng, vứt đầu thuốc vào trong gạt tàn, di mạnh xuống.

...

Chu Lạc ở thị trấn Thanh Thủy chơi vài ngày, những gì có thể hỏi đều hỏi thăm hết rồi, vẫn không có tin tức của Nam Nhã, một chút cũng không.

Chu Lạc còn phải làm việc, vì vậy, cậu quay trở về Bắc Kinh.

...

Lại đến ngày cuối cùng trong năm, Chu Lạc vẫn cắm đầu vào công việc giống như mọi khi, chỉ có bận rộn mới giúp cậu quên đi cái tết đang đến gần.

Nhưng đến lúc tan ca, thư kí trẻ tuổi lại gõ cửa phòng làm việc của cậu, cười nói:“Sếp, sắp đến giao thừa rồi, vẫn chưa nghỉ sao? Cùng chúng tôi đi đón năm mới nhé?”

Chu Lạc nói:“Mọi người đi chơi đi, tôi còn có việc.”

Một cậu thanh niên khác ló đầu vào phòng cười:“Sếp lại tăng ca, chúng em sao dám lười nhác.”

Chu Lạc nói:“Nếu thấy ngại thì tất cả ở lại tăng ca nhé?”

Mọi người biết cậu đang nói đùa nên cùng phối hợp lắc đầu than vãn.

Một cô gái trong đó lại nói:“Ai bảo sếp tăng ca? Sếp hôm nay có hẹn, định đánh lẻ đấy.”

Chu Lạc nói:“Không có ai hẹn hò với tôi cả.”

“Vậy em hẹn nhé?”

“Còn cả em!”

“Em nữa...”

Chu Lạc mặc kệ bọn họ đùa giỡn.

Trêu chọc nhau, đám người trẻ tuổi kia vui vẻ kéo nhau tan ca.

“Chúc sếp năm mới vui vẻ, sang năm lại kiếm thật nhiều tiền cho chúng em nhé!”

Cả lầu lại chìm vào yên tĩnh.

Nụ cười trên mặt Chu Lạc nhạt đi, xoay ghế sang nhìn khung cảnh trung tâm CBD phồn hoa ngoài cửa sổ, nhất thời cũng không biết bản thân muốn làm gì.

Ngồi thật lâu, điện thoại vang lên, là cậu bạn Đào Hâm cùng phòng thời đại học:“Chu Lạc, cậu mau đến đây cho tớ.”

Chu Lạc chẳng hiểu đầu đuôi:“Làm sao vậy?”

“Đừng giả bộ không biết nữa! Lần trước đã nói sẽ giới thiệu một cô em trẻ đẹp cho cậu rồi mà. Tớ đã dẫn cô ấy đến rồi, cậu mau ra đây!”

Chu Lạc sửng sốt, hình như tháng trước Đào Hâm đã nhắc đến chuyện này, lúc đó cậu đang rất bận, thuận miệng đồng ý mà thôi, cứ tưởng cậu ta nói đùa, không ngờ...

Cuộc hẹn này, là xem mắt ư?

Chu Lạc cúi đầu, đưa tay xoa trán:“Tớ quên mất, hay là cậu mời cô ấy ăn một bữa giúp tớ, tiền cơm để tớ trả.”

“Cậu không đến?”

“Phải tăng ca.”

“Ai bắt cậu tăng ca giờ này?” Đào Hâm nói:“Cậu không đến là tớ dẫn cô ấy đến nhà cậu đấy.”

Chu Lạc:“...”

Lượng xe cộ trong ngày lễ chật kín.

Chu Lạc đến muộn, lúc ngồi xuống thì lên tiếng xin lỗi, nói cậu bận họp đột xuất nhưng đối phương lại không để ý, uổng công cậu cố gắng dùng dáng vẻ hời hợt để ứng phó với cô ta, cô bé kia vừa nhìn thấy cậu, gương mặt hơi ửng đỏ, trong mắt cũng ngập ý cười, có thể nhìn thấy cô ấy rất hài lòng khi thấy Chu Lạc, thậm chí là ngạc nhiên.

Đào Hâm giới thiệu hai người với nhau, cô gái tên Giản Nghi, rất xinh xắn, lại học cùng chuyên ngành với Chu Lạc, vừa tốt nghiệp không lâu.

Giản Nghi nói:“Hồi còn đi học, em có nghe các anh chị trong trường nhắc đến anh, có điều, khi em vào học thì anh đã tốt nghiệp rồi, nên chưa có cơ hội gặp mặt.”

Đào Hâm nói:“Lúc cậu ấy còn là sinh viên cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng chưa từng đồng ý với ai, lúc nào cũng chỉ lo cho sự nghiệp.”

Giản Nghi vô cùng kinh ngạc, ánh mắt sáng lấp lánh:“Anh chưa từng yêu ai? Không thể nào?”

Chu Lạc cười cười, nói:“Đương nhiên, đã từng.”

Lần này đến lượt Đào Hâm kinh ngạc:“Lúc nào? Sao tớ không biết?”

Chu Lạc nói:“Hồi cấp ba, cậu đương nhiên không biết rồi.”

“À, thảo nào.” Đào Hâm không thèm để ý.

Giản Nghi cũng không tự chủ gặt đầu, lại nói đùa:“Yêu sớm vậy sao, rất có dũng khí.”

Chu Lạc chỉ nhếch môi cười.

Đúng là cậu phải có thật nhiều dũng khí khi yêu Nam Nhã, một chút kích động đầu đời của thiếu niên có tính là gì? Sau này lớn lên cậu mới hiểu rõ.

Bữa trưa trôi qua trong không khí lúng túng, Đào Hâm và Giản Nghi nắm quyền chủ động của cuộc trò chuyện, tuy rằng Chu Lạc có hỏi tất đáp, lịch sự đến cực điểm nhưng vẫn cảm giác được, cậu tuy không lạnh nhạt nhưng cũng không nhiệt tình.

Sau khi ăn xong, Chu Lạc đi rửa tay, Đào Hâm cũng đi theo:“Cậu thấy cô ây thế nào?”

Chu Lạc nói:“Trước mắt tớ nghĩ cậu nên tuyển dụng cô ấy vào làm việc.”

Đào Hâm trợn to mắt:“Ưu tú như vậy mà vẫn không lọt được vào mắt xanh của cậu sao?”

Chu Lạc nói:“Bốn năm đại học của chúng ta có bảy cô nữ sinh rồi phải không?”

“Cứ đùa hoài.” Đào Hâm cười ra tiếng:“Giản Nghi thật sự không tệ, dáng người đẹp, tính tình tốt, năng lực làm việc khá, rất xứng đôi với cậu. Nếu cậu không vội thì trước mắt cứ để cô ấy đến làm chỗ cậu, chung đụng lâu này, nảy sinh tình cảm nơi công sở cũng tốt...”

Còn chưa nói hết, Chu Lạc đã đóng vòi nước lại:“Đi thôi.”

Đào Hâm hỏi:“Lát nữa tớ ra sau, cậu dẫn cô ấy đi chơi một chút, hôm nay là ngày cuối năm, đừng lãng phí thời gian.”

Chu Lạc nói:“Tớ còn có công việc, không đi được.”

“Đừng kiếm cơ, đêm nay giao thừa rồi, còn có việc gì nữa? Tớ...” Đào Hâm còn muốn nói nữa, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Lạc, chứng tỏ cậu thật sự không muốn đi.

Cậu ta hiểu tính khí của Chu Lạc nên cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi:“Không đi thật à?”

Chu Lạc gật đầu.

Đào Hâm bất đắc dĩ thở dài:“Tớ không hiểu được cậu đang nghĩ gì nữa? Định xuất gia làm hòa thượng hả?”

Chu Lạc cười:“Có lẽ thế.”

Ba người đi ra khỏi nhà hàng, Chu Lạc lên tiếng tạm biệt Giản Nghi cùng Đào Hâm.

Giản Nghi hỏi:“Anh không đi đón giao thừa sao?”

Chu Lạc nói:“Có việc, hai người chơi vui vẻ.”

Giản Nghi cũng không tiện hỏi nhiều, lại đùa nói:“Anh Chu Lạc, công ty của anh đang tuyển dụng đúng không? Em muốn thử sức được chứ?”

Chu Lạc nói:“Trên website có đăng thông báo, nếu em cảm thấy hứng thú, hoan nghênh gửi lý lịch sơ lược.”

Lời nói này có vẻ rất nhiệt tình, lại không để cho đi lối tắt.

Giản Nghi cười khéo léo:“Em sẽ nộp.”

Chu Lạc không nán lại lâu, vội vã ra về.

Ngồi trên xe, Chu Lạc kéo cà vạt và cổ áo sơ mi ra.

Thật mệt mỏi.

...

Vào những ngày tết các năm trước, ông bà Chu đều đến Bắc Kinh, lần này Chu Lạc trở về thị trấn Thanh Thủy đón năm mới.

Bầu không khí năm mới trên trấn đầm ấm hơn nhiều so với các thành phố lớn, mang đậm hương vị làng quê, làm mủi lòng những kẻ tha hương.

Khi con người hoài niệm lại trở nên dễ khoan dung.

Mối quan hệ giữa Chu Lạc và ba mẹ đã hòa hoãn hơn nhiều, Lâm Quế Hương trân trọng khoảng thời gian trùng phùng bên con trai, cũng rất ít khi lên tiếng thúc giục chuyện yêu đương của cậu. Thầm nghĩ, con trai mới 25, 26 tuổi, vẫn còn rất trẻ.

Ngày tháng còn dài, một ngày nào đó cậu cũng sẽ nghĩ thông và chấp nhận chuyện trong quá khứ.

Nhưng mà từng ngày một cứ thế trôi qua, cậu vẫn giam mình trong bộ dạng ấy, chỉ có sự nghiệp là không ngừng phát triển, ngoài ra những thứ khác vẫn vậy.

Chu Lạc về thị trấn Thanh Thủy rất nhiều lần, lần nào cũng đi khắp nơi hỏi thăm, một mực tìm kiếm Nam Nhã. Tuy rằng Lâm Quế Hương rất đau đầu nhưng vẫn mặc kệ cậu.

Đến tháng năm, Chu Lạc lại trở về trấn, vẫn không tin tức như mọi khi.

Đến hôm ra sân bay rời khỏi thị trấn, bất ngờ cậu gặp được Lâm Phương Lộ cũng ở đấy.

Chu Lạc đang vội vã nên không chú ý, Lâm Phương Lộ chủ động đến bắt chuyện:“Chu Lạc?”

Chu Lạc khách khí cười:“Cảnh sát Lâm, anh đang đi...”

Lâm Phương Lộ nói:“Nghỉ phép về nhà. Tôi đã không còn công tác ở thị trấn Thanh Thủy lâu rồi, hiện đã đổi đến tỉnh khác. Còn cậu? Về thăm nhà?”

Chu Lạc đáp:“Ừ.”

Lâm Phương Lộ nói:“Đã nhiều năm rồi cậu không quay về.”

“Đúng vậy.” Chu Lạc nói, trong đầu lại đột nhiên nhớ ra, cậu trở về trấn nhiều lần nhưng chưa từng gặp qua Lâm Phương Lộ. Cậu hơi sững sờ, nói:“Tôi về quê nhiều lần, lần nào cũng vì tìm một người.”

Lâm Phương Lộ tựa hồ cũng khá bất ngờ:“Cậu vẫn tìm cô ấy sao?”

Nghe anh nói như vậy, Chu Lạc nhận ra có điều không đúng:“Anh nói Nam Nhã sao? Làm sao anh biết?”

Lâm Phương Lộ thở dài, nói:“Nam Nhã, cô ấy tự thú.”

Chu Lạc kinh ngạc:“Anh vừa nói gì?”

Lâm Phương Lộ nói:“Khi cô ấy ra tự thú có yêu cầu vài điều, phía bên đó cũng xét tình huống thực tế và đưa ra quyết định xử lý đặc biệt, cũng không dẫn cô ấy quay về đây. Lúc đó người trên trấn cũng không biết chuyện cảnh sát chúng tôi đang xử lí vụ án của cô ấy.”

Chu Lạc kinh hãi:“Chuyện xảy ra lúc nào? Cô ấy...”

Lâm Phương Lộ nói:“Đã xét xử rồi, được hưởng án treo.”

Chu Lạc hoảng sợ, nhất thời ngây ngẩn, không biết phải làm gì.

Lâm Phương Lộ nói:“Chuyện đã xảy ra khoảng sáu bảy năm trước, bản án treo được cân nhắc xem xét từ các góc độ và tình huống. Thời gian thi hành án đã hết được mấy năm rồi.”

Chu Lạc hỏi:“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Lâm Phương Lộ chần chừ một giây:“Ở cùng một nơi với cậu.”

Chu Lạc thật không thể ngờ được, người cậu tìm kiếm bấy lâu nay, lại đang sống ở cùng một thành phố với cậu.

...

Khi máy bay đáp xuống, trái tim của Chu Lạc đập rộn lên như không phải của cậu nữa.

Cậu nhớ lại những lời Lâm Phương Lộ nói:“Khi đó, tôi thường đến tìm cô ấy, sợ cô ấy một mình nuôi con sẽ vất vả. Tôi có chút tâm tư, cũng biết rõ tính cách của cô ấy, thế nhưng vẫn muốn thử một chút. Tôi cho rằng cô ấy đã cắt đứt liên lạc với cậu thì sẽ lựa chọn người đàn ông khác làm nơi nương tựa, chẳng hạn như tôi. Về sau suy xét kỹ mới nhận ra, cô ấy không cần. Từ lúc cô ấy bước ra tự thú, tôi nên thấy rõ, cô ấy lựa chọn con đường này là vì cậu. Nếu như chẳng phải nghĩ đến tương lai hoặc là muốn chọn một con đường sạch sẽ ngay thẳng để gặp cậu, thì sao cô ấy lại làm điều này chứ? Nếu cô ấy chọn bất cứ người đàn ông nào trên cõi đời này thì không cần phải làm đến mức như vậy. Vì cậu, cô ấy phải ra nhận tội. Cũng vì cậu, cô ấy mới tin tưởng và kính nể pháp luật. Chu Lạc, từ tám năm trước, là cậu đã thay đổi cô ấy. Có lẽ nên nói, là cô ấy yêu cậu, cho nên nguyện thay đổi chính mình.”

Cô ấy từng tuyệt vọng với cái thị trấn nhỏ ấy, nhưng bởi vì yêu cậu nên tìm về cho mình chút ấm áp và tình người.

Cuối cùng cô ấy chọn con đường khó đi, nhưng lại là con đường đúng đắn.

Đây là Nam Nhã.

...

Chu Lạc đi đến ngõ phố ấy, cậu tìm được một bãi đỗ xe ở gần đó, quay sang nhìn bản thân mình qua chiếc gương.

Cậu hít sâu một hơi, bước xuống xe đi ra ngoài.

Qua cầu vượt, nhìn tòa nhà cao tầng ở đối diện, cậu không tìm thấy kí hiệu mà Lâm Phương Lộ đã nói đến.

Bước xuống cầu vượt, một đám học sinh tiểu học vội vã chạy đến trạm xe bus, cô bé chạy sát bên cậu có gương mặt rất quen thuộc.

Trái tim Chu Lạc như bị siết chặt, bỗng lập tức nhớ ra, giọng nói nghẹn ngào như không còn là của mình:“Uyển Loan!”

Cô bé chừng hơn 10 tuổi kia chợt dừng lại, quay đầu nhìn cậu, mái tóc dài cột đuôi ngựa bay phất phơ trong gió.

Chu Lạc mở to mắt, ngực phập phồng. Cậu quá kinh ngạc, ngay cả chớp mắt cũng không dám, cứ thế nhìn thẳng vào khuôn mặt non nớt của cô bé. Cô bé vẫn không khác gì hồi nhỏ.

Cô bé cũng kinh ngạc nhìn cậu, kéo quai cặp sách, chớp chớp mắt, nghiêng đầu dò hỏi:“Cậu Chu Lạc?”

Đúng là cô bé rồi, Chu Lạc hỏi:“Con còn nhớ cậu sao?”

Uyển Loan khẽ lắc đầu:“Không nhớ rõ lắm, nhưng con biết cậu mà.”

Chu Lạc đang cố phỏng đoán ý tứ trong lời nói của cô bé thì phía trạm xe có tiếng gọi vọng sang:“Mau lên, xe đến rồi.”

Uyển Loan quay đầu lại liếc mắt nhìn, vội vàng nói:“Con phải đi học rồi.” Cô bé chỉ ngón tay về phía cậu nói:“Ở phía sau cậu, bên cạnh khu chợ có một toàn nhà ba tầng. Cậu Chu Lạc, tạm biệt.”

Chu Lạc đứng ngây tại chỗ nhìn xe bus lướt qua, Uyển Loan cũng đám bạn chen chúc lên xe, xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh, cô bé vui vẻ vẫy tay với cậu.

undefined

Cậu cũng đưa tay chào cô bé, nở nụ cười.

...

Vòng qua một tòa nhà cao tầng, Chu Lạc liền thấy chỗ Nam Nhã đang ở.

Tòa nhà ba tầng nằm đơn độc bên ngôi chợ hiện đại, vuông vức như một chiếc hộp, phía bên góc phải mặt tiền là biển hiệu “Nhã Nhã” màu đỏ.

Một bức tranh minh họa rất to được trải từ trên mái nhà xuống dưới, trên bức tranh là bóng lưng cô gái mặc sườn xám xinh đẹp, hoa văn cổ điển. Chớp mắt trước vẫn còn là một cô gái, chớp mắt sau lại đẹp như tiên nữ giáng trần.

“Trang phục xuân hạ Nhã Nhã.”

Hai bên còn có mấy dòng chữ nhỏ:“Sự thanh tỉnh, dịu dàng, tinh khiết không nhiễm chút bụi trần nào của anh, con đường phía trước dù khó đi, nhưng chính anh đã phác họa lên quang cảnh đẹp nhất thế gian này cho em.”

Chu Lạc run rẩy hồi lâu.

Cậu vào nhà, đi ngang qua phòng trưng bày sáng loáng và tủ quần áo ngập tràn màu sắc, lòng cậu càng hồi hộp căng thẳng.

Khi qua tủ treo các loại quần áo thì nghe thấy có mấy người đang nói chuyện:“Nhưng tôi muốn chính tay bà chủ Nam may bộ này, bộ váy cưới kiểu Tây và lễ phục kiểu Trung đều chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu mỗi bộ sườn xám.”

“Hay là cô qua bên này xem một chút...”

“Tôi đã xem rồi, rất đẹp, chỉ cần bỏ tiền ra là mua được. Nhưng cả đời chỉ kết hôn một lần, tôi muốn mặc một bộ thật đặc biệt, đẹp nhất, giá bao nhiêu cũng được.”

“Nhưng bà chủ Nam hiện giờ rất bận, cửa hàng chúng tôi còn rất nhiều thợ lành nghề khác, tay nghề của họ đều...”

“Tôi không muốn họ may, tôi muốn bà chủ Nam may, những bộ y phục kiểu tây của tôi đều do nhà thiết kế nổi tiếng Italia làm, sườn xám cũng không thể kém được.”

“Lịch đã xếp kín đến năm sau rồi, những vị khách đã đặt trước, thật khó cho chúng tôi.”

Vị khách kia không được vừa ý, quay sang trách móc vị hôn phu:“Đã nói với anh đừng tới, anh lại không tin, tại anh cả đấy.”

Vị hôn phu cũng nói xen vào:“Không thể làm gấp được sao?”

“Nếu làm gấp tất nhiên chất lượng không tốt, anh muốn một bộ ý phục như vậy sao?”

Vị khách kia chịu thua, nhưng vẫn buồn bực, chán chường nói:“Hay thôi không kết hôn nữa cho đỡ mệt.”

Vị hôn phu vội vã dỗ dành.

“Cô ơi, nếu cô thích sườn xám do bà chủ Nam làm, thì cửa hàng chúng tôi còn rất nhiều thợ may lành nghề khác, tất cả đều do đích thân bà chủ Nam đứng ra chỉ dạy, đảm bảo làm đúng yêu cầu của cô, còn có bà chủ Nam đứng ra hướng dẫn nữa. Hôm nay họ đều có mặt ở đây, cô có muốn gặp mặt thử không, biết đâu sẽ vừa lòng?”

“Vậy cũng được, tôi sẽ đi xem.”

Chu Lạc đứng im ở đấy nhìn họ, trái tim đang nhảy rộn lên, tâm trạng mất khống chế.

Một nhân viên đi tới, mỉm cười:“Anh ơi, anh cần gì?”

Chu Lạc nói:“Tôi cần gặp Nam Nhã.”

Đối phương sững sờ nói:“Anh có hẹn trước chứ?”

Chu Lạc nói:“Không có.”

Đối phương cười xin lỗi:“Thật ngại quá, bà chủ chúng tôi bận rộn nhiều việc, nếu không có hẹn trước...”

Chu Lạc nói:“Tôi là ba của Uyển Loan.”

...

Chu Lạc đứng ở bên ngoài cánh cửa gỗ rám nắng, nghe tiếng đập thình thịch của con tim mình, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mà cậu lại bất lực ngăn cản. Vừa muốn đưa tay đẩy cửa vào, thì đột nhiên cửa bị mở từ trong ra, Chu Lạc giật mình nhìn mấy người ngoại quốc bước ra.

Chu Lạc thoáng nhìn vào trong căn phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ, treo vài bộ sườn xám và vài con ma-no-canh, hơi giống cửa tiệm sườn xám năm đó.

Cửa nhanh chóng được khép lại.

Chu Lạc hít sâu một hơi, đẩy cửa vào. Ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi vào trong, cậu nhìn thấy cô, tóc búi cao, mặc sườn xám, đang nghiêng người chỉnh vải trên ma-no-canh.

Chu Lạc đóng cửa lại, đứng đó nhìn cô làm việc, xúc động mãnh liệt vừa dâng trào trong lòng bỗng lặng xuống, trái tim trong thoáng chốc lại ngủ yên, dường như sau bao nhiêu năm phiêu bạc, cuối cùng đã cập bến.

Nam Nhã nghe thấy tiếng mở cửa nói:“Cứ để lên bàn nhé, vừa rồi ai đến tìm tôi vậy?”

Chu Lạc không lên tiếng, ngắm nhìn cô.

Nam Nhã đành phải quay đầu lại, vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt cô mở to, tay vẫn còn đặt trên chiếc sườn xám, chứng tỏ rất bất ngờ, giống như năm đó cô tỉnh lại, mở cửa sổ ra, thấy cậu nằm trên chạc cây phượng vậy.

Và cũng giống như năm đó, cô chậm rãi thu tay về, nở nụ cười dịu dàng:“Chu Lạc, đã đến rồi ư?”

Nỗi giằng co trong ánh mắt ấy là tưởng niệm, là tỉnh ngộ, là khoan thai, là không muốn xa rời.

Chu Lạc chậm rãi bước lại, từng bước một đi về phía cô, cô vẫn đứng im ở đó chờ cậu.

Cô chờ cậu đi tới trước mặt cô, cô không cự tuyệt cậu đến, cũng không có đẩy thân ảnh nhuốm đầy vẻ phong trần mệt mỏi của cậu ra, cô ngước nhìn cậu, nhẹ nhàng, dịu dàng mỉm cười với cậu.

Cảm kích như vậy, yêu sâu đậm như vậy.

Mắt Chu Lạc đỏ lên, rưng rưng, cũng mỉm cười, nói:“Nhã Nhã, em xem, anh đã trưởng thành, vẫn không quên em.”

Tám năm thoáng trôi qua như mộng, cuối cùng cậu cũng đuổi kịp cô.

“Nhã Nhã, em xem, anh đã già rồi, vẫn còn yêu em say đắm. May quá, em vẫn còn trẻ, nhưng anh đã già rồi, già thật rồi.” Cậu cúi đầu, trán cụng nhẹ lên trán cô, sờ gò má cô, nhẹ giọng hỏi:“Em thấy được chứ?”

Nam Nhã khẽ run, nói không nên lời. Cuối cùng cũng tìm được giọng nói, hỏi:“Chu Lạc, anh uống trà không?”

Vẫn như năm đó.

“Ừm.” Cậu rưng rưng cười.

Cô xoay người dẫn cậu đi đến bên cạnh bàn gỗ, Chu Lạc ngồi xuống, thấy chiếc bình nhỏ bên góc bàn có cắm một chiếc chong chóng giấy đã ngả màu.

Nam Nhã đi nấu nước.

Chu Lạc nói:“Đã lâu chưa đọc thơ cho em nghe, hôm nay anh đọc một bài nhé?”

Nam Nhã nói:“Của nhà thơ nào?”

Chu Lạc nói:“Hải Tử.”

Cô nở nụ cười.

Nước sôi, Nam Nhã dọn bình trà sang, rửa trà, pha trà, ngâm trà, chầm chậm đi đến, như nước chảy mây trôi.

Cô pha trà, cậu đọc thơ.

“Kể từ ngày mai, tôi sẽ là người hạnh phúc nhất;

Cho ngựa ăn, đốn củi và ngao du khắp chốn.

Kể từ ngày mai, chỉ cần bận tâm đến những món ăn ngon và rau xanh;

Tôi có một ngôi nhà hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở.

Kể từ ngày mai, tôi viết thư gửi cho mỗi người thân yêu;

Để họ biết được niềm hạnh phúc của tôi.

Tôi sẽ đem tất cả nhưng điều tia chớp hạnh phúc nói với tôi;

Nói lại cho mọi người cùng biết.

Đặt những cái tên ấm áp cho mỗi con sông, mỗi ngọn núi;

Và tôi cũng chúc phúc cho người bạn xa lạ ấy.

Ước mong bạn có một tương lai sáng lạn;

Ước mong bạn mãi mãi vui vẻ bên người yêu thương;

Ước mong bạn tìm được hạnh phúc trên thế gian này;

Còn tôi chỉ ước hướng vể biển lớn, xuân ấm hoa nở.”

Cậu đọc xong lại đưa giấy viết thơ cho cô.

Cô lấy ra một chiếc chìa khóa, mở ngăn kéo nhỏ ra, trong đó chứa đầy những mẩu giấy viết thơ năm ấy, cô đặt tờ giấy vào trong, sau đó đóng lại.

Tất cả tựa như trở về năm ấy.

Buổi trưa hè ấy, ánh nắng rực rỡ.

Em im lặng nhìn anh cười.

Vì thế, anh đã đợi tròn một thế kỉ.

-------HẾT-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.