Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 495: Chương 495: U buồn nước mắt




Người khổng lồ ngơ ngác nhìn Kim Phi Dao, sau một hồi sửng sốt thì quay ra nhìn chung quanh, vươn tay giật giật. Đột nhiên, nàng ta nhảy dựng lên, vung tay vừa cười vừa chạy mất.

Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti cứ như vậy nhìn nàng chạy mất, lại quay sang nhìn thoáng qua nhau, sự tình cứ như vậy giải quyết? Được rồi, thừa dịp nàng còn chưa kịp phản ứng lại, chúng ta nên chạy nhanh đi thôi.

Hai nàng vừa định trốn thì thấy người khổng lồ chạy trở về, bùn đất trên người không ngừng rơi xuống theo cử động của nàng. Người khổng lồ vọt tới trước mặt hai nàng, hỏi: “Các ngươi có nước không?”

“Nước? Có!” Kim Phi Dao gật đầu, không rõ người khổng lồ này không tìm người đâm mình mà lại hỏi nước làm cái gì.

Chỉ thấy người khổng lồ sờ sờ đám bùn đất khắp người, hé miệng cười nói: “Giúp ta tắm rửa đi, trên người quá bẩn, rất không thoải mái.”

“…”

Kim Phi Dao đứng trên phi thảm, nhăn nhó dùng Hoa Tiêu thuật hút nước trên cỏ lên, sau đó tưới lên người khổng lồ. Hoa Uyển Ti thì ở bên dưới, dẫn nước bẩn sang một bên, không để chúng nó lẫn vào với nước sạch.

Người khổng lồ càng được rửa sạch sẽ thì tâm tình càng tốt. Kim Phi Dao đột nhiên phát hiện sương mù đang thối lui, thái dương xuất hiện, cảm giác làm người ta muốn chết cũng dần dần biến mất. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Đợi người khổng lồ tắm sạch sẽ xong, làn nước luôn tràn đầy mặt cỏ đều lui đi, trên cỏ trở nên khô mát vô cùng. Người khổng lồ thì cười tủm tỉm với Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti: “Cám ơn các ngươi!”

Người khổng lồ trông rất xinh đẹp, lúc tươi cười phi thường ôn nhu.

Kim Phi Dao có chút ngượng ngùng nói: “Không cần cảm ơn, chỉ là nhấc tay chi lao.”

“Thật sự là quá tốt, ta còn tưởng rằng ta phải ngủ như vậy cả đời, rất đau lòng.” Mắt người khổng lồ ươn ướt, từ con mắt trên trán rơi xuống một giọt nước mắt to đến nửa trượng.

Đột nhiên, Kim Phi Dao hiểu ra, chỉ vào nàng nói: “Không phải tất cả nước nơi này đều là nước mắt của ngươi đó chứ?”

Người khổng lồ gật đầu, biểu cảm tội nghiệp nói: “Đúng vậy, ta rất muốn về nhà nhưng lại không thể động, cho nên ta thương tâm, nước mắt liền tuôn chảy, ta muốn về nhà!”

Biểu cảm của nàng trở nên u buồn thương cảm, luồng không khí làm người ta khổ sở muốn chết kia lại dâng lên. Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, trời lại bắt đầu u ám, mặt trời bị sương mù và mây đen che phủ, nơi này lại sắp khôi phục bộ dáng lúc đầu.

“Đừng khóc, không phải hiện tại ngươi đã cử động được rồi sao? Còn tắm sạch sẽ nữa, phải vui lên mới đúng.” Nàng đột nhiên muốn chứng minh một chuyện, vội vàng an ủi người khổng lồ. Sau đó, đánh mắt với Hoa Uyển Ti, bảo nàng cùng nghĩ cách.

Hoa Uyển Ti cũng chú ý tới biến hóa chung quanh, tựa hồ ánh mặt trời hay là sương mù nơi này đều chịu ảnh hưởng của cảm xúc của người khổng lồ này. Vì thế, nàng liền hỏi người khổng lồ: “Ngươi hiện tại không mặc quần áo, có muốn bộ quần áo đẹp giống như ta không?”

Người khổng lồ lập tức ngừng bi thương, nằm sấp xuống cẩn thận nhìn quần áo trên người Hoa Uyển Ti, nhất thời hưng phấn nói: “Bộ quần áo này thật là đẹp, ta cũng muốn, nhưng nó quá nhỏ, ta không mặc được.”

“Không sao hết, người kia có rất nhiều tài liệu, để nàng làm cho ngươi một bộ thật đẹp.” Hoa Uyển Ti chỉ vào Kim Phi Dao, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Kim Phi Dao đang chú ý thời tiết chung quanh, quả nhiên lúc người khổng lồ vui vẻ nhìn quần áo thì thái dương lại hiện ra, sương mù thối lui, làn không khí u buồn kia lập tức biến mất làm cho người ta thấy thoải mái. Nàng nghi hoặc, đây rốt cục là người khổng lồ gì mà có thể tự thân khống chế thời tiết và tâm tình con người chung quanh chứ.

Lúc này, đột nhiên nghe Hoa Uyển Ti nói như vậy nàng liền choáng váng. Người khổng lồ này cao như vậy, lớn như vậy, còn không tiêu hao sạch sẽ tài liệu của nàng sao? Hơn nữa, phải luyện chế thế nào? Tốn bao nhiêu thời gian chứ?

Người khổng lồ vui mừng quay đầu nhìn Kim Phi Dao, phi thường vui vẻ nói: “Các ngươi đối với ta tốt quá, tắm rửa cho ta lại còn muốn làm quần áo cho ta mặc, tốt hơn kẻ xấu đâm mắt ta.”

“Đương nhiên, chúng ta đều là người tốt, hơn nữa chúng ta cũng là bị người Nhật Nguyệt môn nhốt vào đây. Mọi người đều chịu khổ, phải quan tâm chiếu cố lẫn nhau, ta sẽ lập tức làm quần áo cho ngươi.” Kim Phi Dao vội nói.

Sau đó, nàng và Hoa Uyển Ti thương lượng, một người to lớn như vậy nếu muốn luyện ra quần áo xinh đẹp cũng quá phiền toái. Quần áo có thể biến lớn biến nhỏ cũng có nhưng cũng chỉ có mức độ, bình thường chỉ lúc sử dụng làm pháp bảo mới biến thành lớn, còn nếu làm ra một cái nhỏ rồi dùng linh lực biến nó to lên là không hiện thực.

Nhưng nếu chỉ lấy da thú khâu lại thành một khối vây quanh nàng thì sợ rằng nàng cũng không thể vừa lòng. Không biết lai lịch người khổng lồ này thế nào, chỉ riêng việc nàng ta cao hứng hay thương tâm cũng làm cho thời tiết bốn phía biến thành như vậy, nếu nàng tức giận thì không biết trên trời có giáng sét xuống đánh chết các nàng hay không.

Cuối cùng, kết quả thương lượng vẫn là phải làm cho nàng một bộ quần áo đẹp, việc này do Kim Phi Dao làm, còn Hoa Uyển Ti thì an vị trên phi thảm trò chuyện với người khổng lồ, chờ quần áo may xong.

“Ngươi tên Lam Tinh? Thật là một cái tên dễ nghe.”

“Cái gì? Ngươi đã ba ngàn bảy trăm tuổi? A… ở tộc đàn của ngươi thì ngươi chỉ vừa mới trưởng thành?”

“Thật đáng thương, hóa ra ngươi bị Nhật Nguyệt môn bắt nhốt ở đây.”

“Đừng khóc, ngươi phải tin tưởng chúng ta, nhất định chúng ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

Kim Phi Dao ngồi dưới đất, yêu khí lay động trên tay xử động đống da thú chồng chất như núi, mắt lạnh nhìn các nàng phơi nắng vui vẻ tán gẫu. Các nàng nhàn rỗi như vậy mà bản thân lại phải làm cu li.

“Hoa muội muội, vì sao nàng phải đổi thành đại cẩu vậy? Bảo sao lúc trước ta lại ngửi thấy mùi yêu khí quen thuộc trên người nàng. Nếu không có yêu vị này thì chắc chắn ta đã nghĩ các ngươi là người của Nhật Nguyệt môn mà đánh chết các ngươi rồi.” người khổng lồ ngồi ôm hai chân trên cỏ, vừa đợi quần áo vừa tò mò hỏi.

Hoa Uyển Ti liếc mắt nhìn Kim Phi Dao hóa thân thành chân thân Thao Thiết để tiện làm quần áo, lúc đầu nàng còn nhịn cười, bộ dáng hiện tại của Kim Phi Dao thật sự rất buồn cười,

Người khổng lồ thấy Hoa Uyển Ti cười vui vẻ, quay sang nhìn Kim Phi Dao, thấy nàng toàn thân lông xù, ngồi tại đó cầm đám da thú mà khoa tay múa chân, quả thật phi thường khôi hài. Bị Hoa Uyển Ti ảnh hưởng, hai người liền khoan khoái cười ha hả, tiếng cười truyền ra từng đợt, thời tiết trở nên vô cùng tốt, ánh mặt trời từ ấm áp biến thành nóng rừng rực làm cho Kim Phi Dao với một thân lông nóng không chịu nổi.

Nàng phẫn nộ ném da thú xuống đất, nhảy lên bất mãn hét lớn: “Cười cái rắm a! Còn cười nữa ta sẽ cho ngươi ôm mông trần mà ngồi.”

Văng lên hai người một đầu nước miếng, thấy hai người không cười nữa, Kim Phi Dao mới hừ lạnh một tiếng, một lần nữa ngồi xuống. Tuy nhiên, nàng vừa ngồi xuống, hai người sau lưng lại che miệng cười trộm, chẳng qua lúc này không dám lớn tiếng mà đè nén hết sức. Loại động tĩnh nhỏ bé này càng khiến người ta phiền lòng hơn.

Hoa Uyển Ti và Lam Tinh cười xong, quan hệ lại gần hơn một bước, sự tình hỏi thăm được càng nhiều, hỏi gì Lam Tinh cũng nhất nhất nói ra.

Hóa ra Lam Tinh thuộc Khoa Phụ tộc ở Tiêu Linh giới, ở Linh giới đó chỉ có một chủng tộc bọn họ, tuy to lớn nhưng nhân sổ lại rất ít. Toàn bộ tộc đàn chỉ có hai mươi mấy người, trong đó còn có bảy, tám người đã là lão niên, lúc đó nàng là người nhỏ tuổi nhất và cũng là người được sủng ái nhất. Cả tộc đàn đều hi vọng nàng lớn lên có thể làm cho tộc đàn lớn mạnh, ý là có thể sinh thêm vài người, tránh việc không cẩn thận là toàn bộ tộc bị diệt vong.

Nhưng ba ngàn năm trước nàng bị một gã tu sĩ tới Tiêu Linh giới bắt cóc, trực tiếp đưa tới Thần cấp giới. Lúc đó Thần cấp giới còn chưa bị Kính huynh che lại, ở đây còn có không ít Yêu tộc. Tên tu sĩ kia tự xưng là môn chủ Nhật Nguyệt môn, mục đích bắt Lam Tinh chỉ có một, đó là hắn muốn phía sau núi của mình có sương mù bao phủ, thoạt nhìn bí hiểm xa hoa hơn.

Vì địa điểm của Nhật Nguyệt môn không thích hợp để sinh ra sương mù cho nên nguyện vọng này của hắn vẫn không thực hiện được. Ngày ấy lúc đi ngang qua Tiêu Linh giới, thấy Lam Tinh nhỏ tuổi xinh đẹp, nhất thời tâm sinh ác ý, bắt Lam Tinh đến Thần cấp giới. Hắn để Lam Tinh ở phía sau núi, dùng cấm thuật vây khốn nàng, thỉnh thoảng còn phái người đi kích thích nàng, làm nàng nhớ tới người nhà ở Linh cấp giới.

Như hắn mong muốn, Lam Tinh vì nhớ người nhà mà cả ngày khóc nỉ non ưu thương làm cho cả phía sau núi tràn ngập sương mù. Nhưng đồng thời cũng xuất hiện hiệu quả không tốt, đó là chỉ cần đi ra phía sau núi thì tâm tình người ta liền trở nên sa sút, có vài tu sĩ còn tự sát ở đây.

Đây là điều mà môn chủ Nhật Nguyệt môn không dự đoán được, kể cả là có sương mù nhưng lại khiến người ở không thoải mái thì còn ai đồng ý ở nữa. Ngay lúc hắn định giết chết Lam Tinh, không cần sương mù nữa thì lại phát hiện một hiện tượng, do ảnh hưởng của Lam Tinh mà từ trong nước mắt và hơi thở ưu thương của nàng kết xuất ra Thương Lệ thú đặc hữu của Tiêu Linh giới.

Con thú này có thể kết xuất Thương Lệ thạch tràn đầy thủy tức khí, là vật quý giá, phi thường khó có được, vì thế hắn liền phong phía sau núi làm cấm địa, trăm năm mới mở ra một lần, vừa để rèn luyện tâm chí đệ tử làm người ta phải sống sót trong loại không khí khiến người ta muốn tự sát này, thứ hai là có thể để đệ tử giết chết Thương Lệ thú, lấy được Thương Lệ thạch bên trong.

Chuyện tốt như vậy diễn ra được bảy trăm năm thì nghênh đón sự kiện Yêu tộc bị người bày trận, mạnh mẽ đuổi ra khỏi Thần cấp giới. Không muốn nhìn Lam Tinh cứ như vậy chạy về Linh cấp giới, môn chủ Nhật Nguyệt môn liền xuất ra giới tử cảnh vực, ném Lam Tinh vào đó, nhưng vì có Cửu Trọng Linh Áp trận, Lam Tinh tiến vào giới tử cảnh vực rồi vẫn bị ảnh hưởng, trực tiếp bị đè nén xuống đất, không thể động đậy, ba ngàn năm cứ nằm tịch mịch rơi lệ như vậy.

Mà người Nhật Nguyệt môn cũng sẽ trăm năm một lần mượn lực lượng các trưởng lão mở một lối nhỏ vào giới tử cảnh vực, đưa đệ tử vào giết Thương Lệ thú trăm năm kết xuất được một con.

Lam Tinh vì nằm quá nhiều năm, trên người đầy bùn đất, dần dần bị bùn đất che phủ toàn bộ, trên người cũng mọc đầy cỏ xanh. Ngoài con mắt màu lam luôn luôn rơi lệ ra thì toàn thân đều bị chìm trong bùn đất. Sau này, các tiểu bối của Nhật Nguyệt môn cũng không biết nơi đây ngoài một con Thương Lệ thú còn có một người khổng lồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.