Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 516: Chương 516: Tin Nhầm




“Ta nói cho ngươi biết, tình cảnh hiện tại phi thường nguy hiểm, đường lui của chúng ta đã bị chặt đứt.” Kim Phi Dao cúi sát mặt vào Chu Tước, thần sắc khẩn trương nói.

Chu Tước mờ mịt nhìn Kim Phi Dao, hắn bị người bắt đi liền bị nhốt ở nơi này, tự nhiên biết bản thân gặp phải chuyện gì. Trước lúc ngất xỉu hắn cũng không ôm hy vọng gì cả, nhưng sau khi tỉnh lại lại phát hiện mình vẫn còn sống, trước mắt lại có thêm một người, lại là người quen.

Thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, Kim Phi Dao vươn tay nắm chặt mặt hắn: “Nghe thấy ta nói không? Còn sững sờ cái gì!”

“Nghe thấy, nhưng sao ngươi lại cứu ta? Trước kia không phải chúng ta là địch nhân sao?” Chu Tước gạt tay nàng, khó hiểu hỏi.

“Ngươi có bệnh à? Giờ đã là lúc nào rồi mà còn nói loại lời này. Đối phương có tu sĩ Luyện Hư kỳ, chính là người đã bắt ngươi, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách đào tẩu. Việc này sau khi ra ngoài chúng ta sẽ từ từ nói.” Kim Phi Dao liếc mắt, nhanh chóng ngắt lời hắn.

Chu Tước cũng ý thức được nguy cơ, nhưng lại không nghĩ ra cách gì, đành phải trơ mắt nhìn Kim Phi Dao: “Ta cũng không có cách nào, ngươi có không?”

“Có.” Ánh mắt như điện của Kim Phi Dao nhìn hắn chằm chằm, “Nhưng cách này cần ngươi tới hỗ trợ, bởi vì ngươi như vậy rất bắt mắt, ta không có cách nào mang ngươi đi.”

“Ý của ngươi là nếu không có ta thì ngươi có thể an toàn bỏ chạy?” Chu Tước im lặng một chút, bất khả tư nghị hỏi.

Kim Phi Dao phi thường tự tin hất tóc: “Đương nhiên, một mình ta chắc chắn có thể chạy thoát, nhưng lại không có cách nào mang ngươi đi cùng.”

Chu Tước không biết phải nói gì, lần trước gặp mặt hai người còn đánh cho gà bay chó sủa, một thân lông của hắn cũng bị nàng và người khác rút đi. Nếu không phải hắn chạy nhanh thì đã sớm bị bọn họ giết chết, hiện tại lại vì cứu hắn mà không để ý an nguy của bản thân, rốt cục phải là người đại lượng thế nào mới làm được chứ.

“Đừng thất thần, ngươi có thể biến hóa nhỏ đến mức nào?” thấy hắn trợn tròn mắt, há miệng không rên một tiếng, Kim Phi Dao coi như hắn đã hiểu.

“Ngươi muốn nhỏ bao nhiêu?” Chu Tước có chút không rõ, không phải biến càng lớn càng tốt hay sao, tại sao phải biến nhỏ?

Kim Phi Dao vươn bàn tay ra trước mặt hắn: “Lớn nhất cũng không được vượt quá một bàn tay, được không?”

Chu Tước nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đáp: “Ta thử xem, ngươi đã không chú ý tới bản thân mà cứu ta, ta còn có thể nói cái gì không được?”

“Vậy thì nhanh lên, nếu không người sẽ đến đấy.” Kim Phi Dao lúc trước đã nghe thấy ở sau cửa đá có tiếng vang, đang có người hùng hổ ném pháp thuật trong đó, xem ra là vừa đi vừa dập lửa. Nàng thật không rõ, bên trong không có gì đáng giá, còn dập lửa làm gì chứ.

Tuy nhiên, đối phương dập lửa cũng có lợi cho mình, một lát nữa xem ra chỉ có thể đi ra từ đây.

Chu Tước giãy dụa ngồi dậy, lúc này mới phát hiện chung quanh có rất nhiều yêu thú, tất cả đều bị giam trong lồng. Mà hai người bọn họ đang ở giữa đám lồng, Kim Phi Dao đang đứng sau một cái lồng, lén lút hít hít ngửi ngửi cái gì đó.

Dùng chút yêu khí cuối cùng biến thành thú thân, Chu Tước cắn răng thu nhỏ thân thể mình lại. Chưa từng biến nhỏ như vậy bao giờ, hơn nữa lại đang bị thương nặng, thần thức và yêu khí không đủ, hắn biến thân vô cùng khó khăn.

Thật vất vả mới biến được nhỏ bằng con gà mái, đành phải vô lực nói: “Không được, chỉ có thể như vậy, yêu khí của ta không đủ. Còn phải giữ chút yêu khí để chống đỡ hình thái này, ngươi xem có được không?”

Kim Phi Dao đang khẩn trương phân biệt mùi vị trong các loại mùi thối, cách ngụy trang tốt nhất trước mặt tu sĩ chính là không dùng thần thức, nếu không thì hắn dùng thần thức, ngươi cũng dùng thần thức, chỉ cần vừa chạm vào liền lập tức bị tra ra. Nghe thấy Chu Tước bảo xong rồi, nàng liền quay đầu lại nhìn, vừa thấy liền chau mày lại.

“Quá lớn… Thôi, chấp nhận tạm.”

Kim Phi Dao chạy tới, đè Chu Tước bằng con gà mái xuống đất, động thủ nhổ lông hắn.

“A!” Chu Tước nhịn không được kêu to lên: “Ngươi nhổ lông ta làm gì?”

“Kêu cái gì mà kêu, toàn thân ngươi ánh lửa tận trời, sợ người khác không biết ngươi là ai sao? Ta phải nhổ lông ngươi đi, nếu không sẽ bị người ta liếc mắt một cái liền nhận ra.” Kim Phi Dao vẻ mặt lạnh nhạt nói, còn trách cứ đầu óc Chu Tước không đủ sáng suốt, tuy rằng miệng oán hận giải thích nhưng tay nàng lại không hề dừng lại, vẫn nhổ xuống từng nắm lông.

Chu Tước vốn đã một thân bị thương, lại bị nàng ép buộc mất thêm nửa cái mạng, vội vàng hô: “Ngươi không cần làm như vậy, ta thu lửa lại là được.” Nói xong, liền thấy ánh lửa trên người hắn ảm đạm, cuối cùng chỉ còn lại chút màu đỏ loang lổ.Nhưng lúc này đã bị Kim Phi Dao cứng rắn nhổ xuống mấy nắm cho nên sau khi tắt ánh lửa, Chu Tước trông thật giống một con gà bị rụng lông, chỉ là rụng không hết, giống như bị chó cắn vậy. Kim Phi Dao cầm lông Chu Tước trên tay, trong lòng bất mãn hừ hừ, chỉ trách động tác Chu Tước quá nhanh, thu ánh lửa cái gì chứ!

Nàng bỏ hết lông Chu Tước vào túi càn khôn, sau đó vừa định giải thích thì đột nhên có một mùi lạ đánh tới, nàng đành khẽ quát: “Thu hồi yêu khí, không được động đậy, giả chết.”

Chu Tước không rõ lắm nhưng vẫn nhanh chóng ngoẹo đầu giả chết, Kim Phi Dao thì lập tức hóa thành tiểu Thao Thiết, há miệng ngoạm Chu Tước lên. Chu Tước đột nhiên hiểu ra, người này định giả dạng làm chó cắn gá, sau đó dùng dạng này để đào tẩu, như vậy có được không?

Biện pháp đào tẩu này quá mức kỳ quái khiến cho đầu óc Chu Tước không kịp suy nghĩ, nhưng hắn lại không có bất kỳ biện pháp nào. Hiện tại đừng nói giả chết, hắn cũng cách cái chết không xa lắm, liền treo ở miệng Thao Thiết, cái đầu vung tới vung lui theo từng bước chạy của nàng. Thoạt nhìn phi thường hoàn mỹ, chính là một tiểu yêu thú cắn con gà.

Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đã sớm bị thu lại. Cách chạy trốn mang theo Chu Tước này là do Kim Phi Dao lâm thời nghĩ ra, đương nhiên quan trọng nhất là muốn lông Chu Tước. Đối với kế hoạch chạy trốn này, Hoa Uyển Ti không nói được câu gì, còn Mập Mạp thì hưng phấn vỗ tay, chỉ thán kế hoạch này thật sự quá hoàn mỹ.

Nàng vừa mới biến hóa xong, luồng mùi thối kia liền nhảy ra, tiến vào trong viện. Kim Phi Dao nhanh chóng ngậm Chu Tước, trà trộn vào đám yêu thú, lẳng lặng chờ thời cơ.

Mùi thối này đúng là Khổng Vinh, hắn vọt vào thạch đạo xong liền vội vàng dập lửa, lao vào trong. Dù sao cũng đã Hóa Thần kỳ, loại lửa bình thường này còn chưa làm khó được hắn. Hắn vừa chạy vừa dập lửa, nhìn thấy đám bảo bối đều bị cháy thành than trong nhà tù, vội vàng dập lửa xong liền thương tâm muốn chết, bắt đầu kêu la.

Đây đều là tâm huyết bao nhiêu năm của hắn, không tu luyện, không ăn, không ngủ vì mấy thứ này, tuy đều là các tác phẩm thất bại nhưng lại là bảo bối của hắn. Khổng Vinh vừa mắng vừa đau lòng, mất không ít thời gian, dập hết lửa xong mới nổi giận đùng đùng chạy đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cả viện đã bị phá hoại.

Chu Tước không thấy đâu, huyết trì cũng bị phá vỡ, máu bên trong chảy ra, lúc này hắn đứng trong sân mà máu loãng đã đến tận mắt cá chân. Hắn đạp máu loãng đi tới, phát hiện sáu gã đồng tử luyện yêu đã bị giết, không kịp chú ý xem nơi này còn có thủ hạ nào còn sống không, Khổng Vinh nhằm phía sân có nhân thú mà đi.

Lúc nhìn thấy hơn năm mươi thi thể nhân thú xếp thành núi nhỏ trong sân, Khổng Vinh tức giận giống to lên: “Là ai? Rốt cục là ai làm?”

Đây là tâm huyết suốt đời của hắn, mấy năm gần đây mới bắt đầu có chút thành quả, làm ra những nhân thú có thể xem như thành phẩm này. Đây là đội quân nhân thú chuẩn bị cấp cho Hoàng Vũ Lương, là con của Khổng Vinh, là bảo bối của hắn. Hiện tại còn chưa dùng được lần nào đã bị người diệt sát toàn bộ, đây là tình cảnh bi thảm đến mức nào chứ.

Đứng trước núi thi thể, tức giận gào lên xong Khổng Vinh lại khóc. Một lão nhân điên điên khùng khùng khóc lóc như một tiểu hài tử trước núi xác nhân thú xấu xí vô cùng, thân ảnh bẩn thỉu run run, dị thường đáng thương.

Kim Phi Dao ở ngay trong sân viện chứa yêu thú, xuyên qua khe cửa nhìn thấy một màn này. Nàng không hề đồng tình với Khổng Vinh, ngược lại lặng lẽ truyền âm cho Chu Tước: “Thật tốt quá, chỉ có lão nhân Hóa Thần kỳ này tới, xử lý hắn quá đơn giản. Tuy nhiên, giết hắn thì không tiện cho nên ta muốn đổi chỗ cho ngươi.”

“Ngươi cứ tự nhiên, dù sao ta cũng không muốn ăn hắn.” Chu Tước cũng truyền âm lại, tuy rằng ăn Nguyên Anh có thể khôi phục thân thể nhưng hắn thật sự không muốn ăn lão nhân này.

Hơn nữa… hiện tại chẳng phải chạy trối chết quan trọng hơn sao? Nàng ở trong này thấy thế nào mà có thể giết người liền hưng phấn, rốt cục là ở đây để mai phục giết người hay là chạy trốn?

“Nơi này quá mức nguy hiểm, ta không thể để ngươi mạo hiểm được, gặp nạn thì ta lên, nhất định sẽ bảo vệ sự toàn của ngươi.” Kim Phi Dao đột nhiên mở miệng nuốt Chu Tước vào bung, phá cửa xông ra ngoài, lập tức hóa thành to ba trượng, xông đến chỗ Khổng Vinh.

Chu Tước rơi vào miệng Kim Phi Dao thì một trận kinh ngạc, nhưng sau khi được một đường linh khí bao vây, hắn nhìn thấy bên cạnh có một nữ nhân xinh đẹp và một con ếch, bọn họ cũng bị linh khí bao vây, thấy hắn liền cười nói: “Ngươi được vào?”

Hắn ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, bụng Thao Thiết có thể chứa vật sống. Khoan… như vậy thì vì sao lúc trước còn muốn vặt lông hắn, cứng rắn muốn hắn giả dạng làm một con gà, rõ ràng là có thể nuốt hắn vào lại còn vẽ vời thêm chuyện làm gì?

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe con ếch kia nói với nữ tử bên cạnh: “Đại tỷ, lần này ngươi nhất định phải giúp ta làm một bộ quần áo giống của ngươi, bộ này của ta quá kém, không xứng với thân phận Thần Thú kỳ của ta.”

Nàng kia quét mắt qua Chu Tước, có chút không chắc chắn nói: “Không biết được bao nhiêu lông Chu Tước, đợi đến lúc an toàn ta hỏi Kim Phi Dao xem, nếu đủ để luyện thì ta sẽ làm cho ngươi một bộ. Mà không phải ngươi cũng có thể luyện sao, sao cứ nhất định phải tìm ta?”

“Các ngươi làm thì mới vừa đẹp vừa đáng yêu, ta mặc vào sẽ càng khiến người ta yêu thích. Ta sợ tâm tính bản thân quá già, luyện ra bộ dáng quá chững chạc hoặc không đáng yêu cho nên mới phiền ngươi. Giúp ta luyện một bộ đi, nếu không đủ tài liệu, chúng ta đã cứu hắn một mạng, tìm hắn hỏi xin thêm mấy cọng hẳn là sẽ không từ chối đâu.” Mập Mạp ha ha cười nói, gật gật đầu với Chu Tước, một bộ “ngươi cũng hiểu đấy”.

Nghe xong cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Chu Tước tức giận đến chết khiếp, cái gì mà nhất định phải cứu hắn chứ, hóa ra là muốn hắn hóa thành Chu Tước để nhổ lông. Còn nói muốn nhỏ một chút, chỉ cần nhỏ lại thì mỗi lần nhổ sẽ được một bó to.

Hơn nữa, lời nói thấy chết không sờn cảm động lòng người vừa rồi kỳ thực chỉ để hắn không có lý do gì nói nàng không đúng thôi. Quá âm hiểm, Thao Thiết làm sao có thể âm hiểm như vậy chứ!

Thao Thiết chết bầm, không ngờ ta lại tin ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.