Tiên Tuyệt

Chương 38: Chương 38: Tinh Thần Hợp, Thần Hợp Khí, Khí Hợp Chân (Hạ)




Sau nửa canh giờ, đến khi linh khí trong thân thể sục sôi, có vẻ không thể áp chế được nữa, hắn mới đột ngột phóng thích. Linh khí nhất thời cuồng bạo hẳn lên, linh nguyên như sấm dậy, thuận lợi đột phá cảnh giới Hợp Chân.

Một đạo hào quang bảy sắc từ Thiên Linh Cái Vũ La phóng vút lên cao, rất lâu vẫn chưa tiêu tan, xung quanh đạo hào quang này có từng đạo hư ảnh thần điểu, tiên cầm, phi long, linh phượng. . . đủ loại, không ngừng bay múa hoan nghênh.

Đạo thần quang này duy trì kéo dài nửa canh giờ, mà trong nửa canh giờ này, linh khí trong cơ thể Vũ La thôi thúc linh nguyên, liên tục vận chuyển tám mươi mốt tiểu chu thiên, hoàn toàn cũng cổ căn bản cảnh giới Hợp Chân sơ cấp. Linh khí tựa như có vẻ không cam lòng, còn muốn xưng kích cảnh giới kế tiếp, nhưng rốt cục hậu lực không đủ, dần dần trầm tĩnh trở lại.

Lúc này Vũ La đã đạt tới cảnh giới Hợp Chân sơ cấp đỉnh phong, cũng chỉ còn một bước nữa là đạt tới cảnh giới Hợp Chân trung cấp.

Vũ La thở ra một hơi trọc khí, mở mắt ra. Hắn cảm thấy hài lòng với tiến độ tu luyện của mình, thu lấy mầm ngọc túy dưới đất. Sau khi ngẫm nghĩ một chút, hắn bèn chôn mầm ngọc túy xuống lòng đất bên trong Thiên Phủ Chi Quốc.

Điều kỳ diệu là mầm ngọc túy nọ cũng giống như Bồng Kinh Thần Mộc, vừa chôn xuống đất đã bắt đầu mọc rễ nẩy mầm. Tuy rằng tốc độ sinh trưởng của nó so ra còn kém Bồng Kinh Thần Mộc, nhưng cũng có thể thấy được bằng mắt thường.

Đây cũng không phải là thần thông bản thân mầm ngọc túy, mà là hiệu quả tăng thêm của Thiên Phủ Chi Quốc. Cái tên Thiên Phủ Chi Quốc (nơi giàu tài nguyên thiên nhiên) cũng không phải là hữu danh vô thực.

Chỉ trong thoáng chốc, mầm ngọc túy đã trưởng thành, trở nên một gốc bạch ngọc trúc vô cùng tinh khiết. Bên dưới ngọc trúc, bộ rễ khuếch đại, rất nhanh trên mặt đất trồi lên từng đốt mầm ngọc túy rất nhỏ. Có lẽ không bao lâu sau, có thể trở thành một rừng ngọc trúc.

Vũ La hài lòng gật gật đầu, theo thời gian, bên trong mầm ngọc túy này sẽ ẩn chứa Ngọc Duẩn Tủy Tương, đến lúc đó chuyện tu luyện của mình sẽ không cần lo lắng về linh khí nữa.

Hắn lại xem xét một chút rừng Bồng Kinh Thần Mộc của mình, bốn gốc Thần Miêu vẫn đang cạnh tranh với nhau như trước. tối thiểu trước mắt vẫn chưa phân ra thắng bại, từng tia ngân quang lóe lên, mỗi gốc Thần Miêu lôi kéo một mảng rừng Thần Mộc để trợ uy cho mình, cả cánh rừng chia ra rõ ràng thành bốn mảnh.

Tự nhiên Vũ La không cần lo tới, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ có một gốc Thụ Vương tuyệt thế xuất hiện ở Thiên Phủ Chi Quốc này, cung cấp nguồn tài liệu cuồn cuộn không ngừng cho hắn.

Vũ La xoay người bỏ đi, giữa Thiên Phủ Chi Quốc này, Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trúc vẫn sinh trưởng khỏe mạnh như trước.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục rừng trúc nọ trở nên tươi tốt hẳn lên, mỗi gốc ngọc trúc như vậy đều to bằng cánh tay, quả thật là sum suê tươi tốt.

Cũng vào lúc này, con cóc bằng đất sét kia chợt động.

Ngay sau đó, hai mắt lồi ra nhìn trời của cóc thình lình chợt động. Hai tròng mắt đảo quanh vô cùng linh hoạt, cóc khẽ xoay đầu, rốt cục hai tròng mắt trở nên ngay ngắn, tìm được mục tiêu của mình.

Nó vừa sống lại, đã nhìn chằm chằm rừng ngọc trúc nọ, chỉ nhảy hai lần đã tới cạnh rừng ngọc trúc. Nó lựa chọn một góc ngọc trúc, thình lình há to miệng, thân hình nó bất quá chỉ to bằng trứng chim, thế nhưng há miệng ra lại to bằng cái bát, lập tức cắn đứt thân ngọc trúc, kéo ngã ra đất bắt đầu nhai rau rán, có vẻ thích thú vô cùng.

Một gốc ngọc trúc to bằng cánh tay, trong thời gian tàn một nén nhang đã bị nó ăn sạch sẽ.

A. . . Cóc ăn no rồi chép miệng một cái, mí mắt bắt đầu trở nên lờ đờ nặng nề.

Nó thật sự quá lười, ăn no rồi ngủ. Lười tới mức ngồi tại chỗ nơi rừng ngọc trúc, nhắm nghiền mắt lại.

Vũ La thấy nó chuẩn bị ngủ, thình lình lại thấy nó ợ lên một cái, chợt phun ra một đồng tiền ngọc màu đỏ sẫm, nhưng nó cũng không phun ra ngoài, mà giữ lại ngậm trong miệng, sau đó hai mắt nhắm nghiền, mơ màng ngủ say.

Lần này cóc ngủ say, trở thành một pho tượng cóc bằng đất sét như trước, chỉ có đồng tiền ngọc màu đỏ sẫm nọ chớp lóe hào quang không ngừng, có vẻ hết sức bất phàm.

Vũ La ra khỏi cung điện tráp gỗ, dường như sợi xích biết hắn đã tu luyện hoàn tất, không chịu yên ổn, càng ngày càng không ngừng náo động. Vũ La tiện tay vứt sợi xích vào trong cung điện tráp gỗ, sợi xích tỏ ra hết sức bực tức, giống như vật sống nhảy nhót tại chỗ không ngừng, nhưng vào lúc này, một chiếc đoản côn điêu khắc hoa văn song long đã len lén tiến vào.

Sợi xích thấy vậy hết sức mừng rỡ, nhảy vọt lên trông như linh xà, quấn lấy đoản côn giữa không trung. Lúc nó rơi xuống, phù quang đã chớp động toàn thân, chuẩn bị đánh chén một bữa ngon lành.

Vũ La đóng cung điện trong tráp gỗ lại, hồn nhiên không biết trong Thiên Phủ Chi Quốc xảy ra biến cố, rời khỏi phòng mình, chuẩn bị đi tìm Kiều Hổ.

Tuy rằng Kiều Hổ nhân hậu, cho dù hắn không đi trực nhật cũng không hỏi tới, nhưng Vũ La cũng không thể không xem mình như ngục tốt.

Mộc Dịch Binh Lang đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn trân quý do Linh Đề thảo đan thành. Loại linh thảo này có thể giúp thanh tĩnh tinh thần, còn có hiệu quả thu nạp linh khí nhất định, vốn là bảo bối của Mộc Dịch Trạc, hiện tại vì muốn Mộc Dịch Binh Lang sớm ngày đột phá, cho nên y nhường lại cho con mình sử dụng.

Trong lúc Mộc Dịch Binh Lang đang đả tọa tới mức vong ngã, thình lình thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mở mắt.

Trong đôi mắt lạnh lẽo của gã toát ra vẻ tự tin. Ngưng Nguyên đan quả thật bất phàm, tuy rằng gã tẩu hỏa nhập ma, nhưng dưới tác dụng của Ngưng Nguyên đan, nền tảng một thân tu vi vẫn còn đó. Sau khi đả tọa một phen đã hoàn toàn củng cố cảnh giới Hợp Chân sơ cấp, kế tiếp Mộc Dịch Binh Lang có thể nắm chắc trong vòng nửa tháng đưa tu vi mình tới cảnh giới Hợp Chân sơ cấp đỉnh phong, trong vòng một tháng, chắc chắn sẽ đột phá cảnh giới Hợp Chân trung cấp.

Mộc Dịch Binh Lang nở một nụ cười lạnh lẽo, tựa như đã thấy tình cảnh Vũ La trở thành thủ hạ bại tướng của mình, vĩnh viễn quỳ dưới chân mình không thể ngóc đầu xảy ra trước mắt.

“ngươi yên tâm. Vũ La, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, chẳng những ta sẽ không giết ngươi, ta còn để cho ngươi cưới vợ sinh con, đời đời truyền xuống. Nếu ngươi sinh con trai, nó sẽ là mã phu cho ta, mỗi lần trước khi lên ngựa, ta sẽ đá nó một cước. Nếu là nữ nhi. . . Hắc hắc, ta nhất định sẽ sủng ái nó trước mặt ngươi. Tốt nhất nữ nhi của ngươi lại sinh ra nữ nhi. . . ta còn sống bao lâu, sẽ gây họa cho hậu duệ của ngươi bấy lâu. ”

Mộc Dịch Binh Lang đã cũng cổ cảnh giới, lại tưởng tượng tình cảnh khoái hoạt giữa mình và các đời hậu duệ nữ tính của Vũ La một chút, tâm trạng gã trở nên sảng khoái, ung dung đứng dậy ra cửa đi dạo một hồi.

Vũ La vừa rẽ qua một khúc ngoặt, đã nhìn thấy Mộc Dịch Binh Lang lưng chắp hai tay khoan thai chậm rãi đi tới. Dọc trên đường đi, bất kể gặp phải người nào, dù là ngục tốt hay Ban Đầu có chút thân phận, ai nấy đều nghiêng mình ân cần chào hỏi hắn.

Mộc Dịch Binh Lang kiêu căng vuốt cằm đáp lề, có người gã cũng không thèm để ý.

Gã đã nhìn thấy Vũ La, cười hăng hắc, sải bước tới đón. Bằng vào tâm lý, lịch duyệt của Vũ La, tự nhiên không có khả năng bị gã dọa lui, cũng lạnh lùng nghênh đón gã, cười khẩy hỏi:

- Ngươi sống lại rồi sao?

Câu nói đầu tiên của Vũ La đã khiến cho khí huyết trong lòng Mộc Dịch Binh Lang sục sôi bất ổn. Nhớ lại kẻ làm cho mình tẩu hỏa nhập ma chính là người trước mặt. Mộc Dịch Binh Lang lại không kìm được cơn giận của mình. Gã giận dữ trừng mắt nhìn Vũ La, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đừng quên đánh cược giữa chúng ta, hừ, tiểu tử ngươi thua rồi, đừng nghĩ tới chuyện trốn tránh, nhất định ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.

Vốn Mộc Dịch Binh Lang định ẩn giấu cảnh giới của mình. Mới hôm qua vừa giao ước đánh cược cùng Vũ La, hôm nay đã lộ ra cảnh giới Hợp Chân sơ cấp, ai ai cũng sẽ phát hiện ra hắn giở trò, nhưng thái độ Vũ La đáng ghét như vậy, khiến cho Mộc Dịch Binh Lang không nhịn được muốn dạy dỗ tên tiểu tử này một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.