Tiên Tuyệt

Chương 71: Chương 71: Thượng Cổ Thận Long, Linh Vật Tiên Thiên (Hạ)




Thận Long khác với Thiên Phủ Chi Quốc, nó không ngừng nuốt vào rất nhiều đồ vật, thế giới động thiên trong cơ thể không ngừng đạt được bổ sung, cuối cùng sẽ biến hóa thành một thế giới hoàn mỹ, giống như thế giới chân thực.

Đến lúc này, nó sẽ không cần linh thú gì ở trong cơ thể nữa, bởi vì đây gần như là thế giới chân thực, có tất cả mọi thứ của thế giới chân thực. Ví dụ như. . . Linh Vật Tiên Thiên.

Linh Vật Tiên Thiên ở trong thế giới chân thực cực kỳ hiếm thấy, chính là bảo vật hùng mạnh nhất người tu chân biết được cho tới nay, trình độ trân quý không thua gì Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất.

Thế giới động thiên trong cơ thể Thận Long, cũng sẽ sinh ra Linh Vật Tiên Thiên dưới sự tận lực bồi dưỡng của Thận Long, nhưng chỉ có thể được coi là Ngụy Linh Vật Tiên Thiên, chẳng qua chí ít ở trong cơ thể Thận Long, những Ngụy Linh Vật Tiên Thiên này có uy lực không thua gì Linh Vật Tiên Thiên chân chính.

Những Ngụy Linh Vật Tiên Thiên này có thể tự hành vận chuyển, uy lực cực lớn, vượt xa những linh thú kia.

Vũ La yên lặng không nói tới gần Thác Bạt Thao Thiên, con Kim Điêu cũng có thể nhìn thấy rõ rồi, quả nhiên không phải là Kim Điêu chân thực gì, mà là một cái bóng hư ảo, chẳng qua kim quang bắn ra bốn phía, diễn hóa vô cùng chân thật.

ở trong hư ảnh Kim Điêu, chính là một thanh đoàn thứ tản ra linh quang sắc bén. Dáng dấp của nó có chút giống chủy thủ, chuôi có vảy sần sùi, có chút giống ưng trảo, cuối chuôi có một viên gì đó tròn tròn, hơi giống hạt châu mắt ưng.

Kim Điêu kia dễ dàng đánh bại Thác Bạt Thao Thiên. Ngụy Linh Vật Tiên Thiên uy lực cũng không tầm thường, tuyệt đối không phải Thác Bạt Thao Thiên có thể chống đỡ.

Mắt thấy con Kim Điêu kia hót vang một tiếng, lại lao xuống. Thác Bạt Thao Thiên gầm lên giận dữ. Tê Thần Lực gia trì bản thân, giận dữ quất một sợi xích lên không trung, lực lượng hùng mạnh áp bách không khí xung quanh nổ vang, nơi sợi xích đi qua, thanh âm nổ đùng đùng như pháo.

Thế lao xuống của Kim Điêu kia cực kỳ sắc bén, không ngờ không chút úy kỵ sợi xích huyết quang của Thác Bạt Thao Thiên, ưng trảo vô cùng linh xảo bắt được đầu sợi xích.

Thác Bạt Thao Thiên khi nào bị áp chế như vậy, vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng rít gào đem sợi xích rung lên. Kim Điêu lại không động chút nào.

Đột nhiên một sợi xích cực lớn khác kêu loảng xoảng một tiếng đằng không bay lên, chuẩn xác điểm vào khớp ưng trảo.

Kim Điêu kêu lên một tiếng, dứt bỏ sợi xích huyết quang, một đôi ưng nhãn trừng thật hung ác, lao thẳng về phía Vũ La đánh tới. Thác Bạt Thao Thiên đại hỉ:

- Vũ La, ngươi còn sống!

Vũ La cười ha ha:

- Đương nhiên còn sống, yên tâm!

- Súc sinh này là pháp bảo gì vậy, rất lợi hại. . .

Thác Bạt Thao Thiên còn chưa từng kinh ngạc như ngày hôm nay, một thân khí lực không thi triển được, bị người áp chế khắp nơi.

Vũ La cũng không đáp lời, chỉ đem sợi xích rung lên, lăng không cuộn thành một vòng quấn tới. Kim Điêu kia lăng không kêu to, nhất thời trong không khí ba động một trận, từng đạo sóng gợn kim sắc cấp tốc lan ra, va chạm nhẹ nhàng với sợi xích của Vũ La, sợi xích chấn động với tần suất cực cao suýt chút nữa đã thoát ly khống chế của Vũ La.

Hai cánh Kim Điêu rung lên, xuyên qua phong tỏa của sợi xích lao về phía Vũ La.

Vũ La cười ha ha:

- Bị lừa rồi!

Tay trái hắn điểm một cái, một giọt máu bắn ra, tỏa thành một mảnh mưa máu giữa không trung, một phù văn kỳ lạ nhanh chóng thành hình trong mưa máu.

Kim Điêu kia đối với phù văn dùng máu tươi vẽ lên cực kỳ kiêng kỵ, kêu lên một tiếng bay lên, không dám tùy tiện đến gần nữa.

Vũ La cũng là bất đắc dĩ, những Ngụy Linh Vật Tiên Thiên này, ở trong bụng Thận Long gần như là vô địch, cho dù là hắn cũng không làm gì được, chỉ là những Ngụy Linh Vật Tiên Thiên này chung quy cũng không phải là Linh Vật Tiên Thiên chân chính, không đạt tới trình độ bưu hãn tà ma bất xâm, phù văn Vũ La vừa vẽ chính là một trong Nam Quân Linh Văn, kiếp trước hắn đã tham khảo cách làm mấy chục phù văn trớ chú thần bí của Ma tộc Nam Hoang, có cái ngay cả bản thân Vũ La cũng không biết rõ được hiệu quả.

Kim Điêu kia hiển nhiên sợ bản thể của mình bị phù văn này ô nhiễm, cho nên không dám tùy tiện mạo hiểm, chỉ là nó mặc dù không dám đến gần, nhưng vẫn bay quanh ở trên bầu trời, giám thị hai người, cũng không rút đi.

Vũ La cũng không có biện pháp, ở nơi này người ta có Thận Long làm chỗ dựa, mình căn bản không có biện pháp đánh thắng, hắn hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng cứu mọi người ra.

Chỉ là trong lòng Vũ La cũng không biết, cho dù là tìm được mọi người rồi, phải làm sao để thoát ra.

Thác Bạt Thao Thiên vẫn ruột để ngoài da như trước, vừa chịu thiệt thòi không lớn không nhỏ, lúc này lập tức quên sạch không còn nhớ gì, vẫn lạc quan như vậy, ra sức vỗ vai Vũ La:

- Ngươi có biện pháp khắc chế những đồ chơi khốn kiếp này là tốt rồi. Sau khi tìm được những người khác, chúng ta sẽ nhanh chóng ra ngoài.

Hắn chạy tới cầm Vẫn Thiết Trọng Kiếm của mình trở về, ánh mắt nhìn Vũ La tin tưởng mười phần.

Vũ La cười khổ trong lòng, trên mặt lại không thể làm ra thần sắc chần chừ gì. Từ trên bản chất mà nói, Vũ La vẫn là Nam Hoang Đế Quân kiếp trước, mặc dù bởi vì hoàn cảnh xung quanh, rất nhiều phương diện Vũ La cũng không hiển sơn không lộ thủy, thế nhưng hắn biết rõ lúc này, người khác gửi gắm hy vọng trên người mình, cho dù trong lòng mình không biết cũng không thể để lộ ra, lúc này sĩ khí là rất quan trọng.

Thế giới động thiên này vô cùng rộng lớn, hai người một đường tìm kiếm, mấy người Kiều Hổ, Cốc Mục Thanh. Hổ Mãnh. Mộc Dịch Trạc đều bị Ngụy Linh Vật Tiên Thiên vây khốn.

Vũ La thực ra rất muốn làm như không thấy Mộc Dịch Trạc, nhưng Mộc Dịch Trạc ở cùng với Cốc Mục Thanh, hai người bị một thanh đại chuy sắc xanh hóa thành Lôi Hùng vây khốn. Vũ La cũng dùng linh văn trớ chú dọa chạy Lôi Hùng, mọi người ngoại trừ Mạc Thiên Ngôn đều đã tề tựu, thế nhưng tổng cộng có bốn món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên đi theo phía sau bọn họ, hóa thành Kim Điêu. Ưng Dực Xích Hổ, Kim Hoàn Đại Xà và Lôi Hùng đi theo phía sau mọi người. Bất cứ một món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên nào cũng có thể dễ dàng vây khốn mọi người, bốn thứ này hợp lại, tựa hồ dũng khí đã tăng rất nhiều. Vũ La phải cách một đoạn thời gian lại dùng máu tươi của mình làm dung môi, phóng ra một linh văn trớ chú uy hiếp chúng nó.

Linh văn trớ chú vừa xuất hiện, những Ngụy Linh Vật Tiên Thiên này liền giống như chim sợ cành cong bỏ chạy xa xa, một khi biến mất chúng liền lập tức xông tới.

Hổ Mãnh nhãn thần lóe lên, hơi có chút hiếu kỳ nhìn Vũ La, trầm ngâm một chút, hắn hỏi:

- Vũ La, pháp thuật này rất kỳ quái, ngươi học được ở trong Nhược Lô Ngục ư?

Hắn hỏi uyển chuyển, nhưng Vũ La làm sao có thể không rõ hàm nghĩa trong đó?

Tiện tay lại bắn ra một đạo linh văn trớ chú bay lên không. Vũ La thản nhiên nói:

- Hổ thần bộ, ta biết ngươi rất hiếu kỳ, hơn nữa ngươi là thần bộ, muốn không cho ngươi hỏi là không có khả năng, chẳng qua mỗi người đều có bí mật của mình, thứ lỗi ta không thể cho biết, xin chớ trách tội.

Vũ La nói rõ, đây là bí mật của ta, ta không thể nói cho ngươi biết. Hổ Mãnh sửng sốt, thầm nói: “ngươi thực là thẳng thắn. . . ”

Nhưng cũng không hỏi nữa. Hổ Mãnh cũng không phải người vong ân phụ nghĩa. Vũ La cứu bọn họ hai lần, hỏi một câu chẳng qua là thói quen nghề nghiệp, bản thân hắn cũng không nhịn được tát vào mồm, hơn nữa hắn rất rõ ràng, tu sĩ người nào không có vài thủ đoạn giấu dưới đáy hòm?

Hổ Mãnh không truy cứu, lại không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm. Mộc Dịch Trạc ở trong đội ngũ này vẫn tự do bên ngoài, hắn cách mỗi người một khoảng xa, vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn Vũ La phóng ra từng đạo phù văn, mặt không đổi sắc.

Đi tới đi tới, Cốc Mục Thanh bỗng nhiên chỉ phía trước hỏi:

- Các ngươi xem kìa. . .

Chỉ thấy ngoài mấy ngọn núi nhỏ, đỉnh của một ngọn núi giống như bị cắt bỏ, trong ngọn núi còn cuồn cuộn khói đen.

- Núi lửa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.