Tiên Tuyệt

Chương 89: Chương 89: Sơn Họa Phủ - Minh Đường Cung (Trung)




Kiều Hổ luôn luôn chất phác thành thực, lúc này không chút khách khí hung hăng véo hắn một cái. Mã Hồng hét thảm một tiếng. Kiều Hổ cũng thở phào nhẹ nhõm:

- Xem ra ta cũng không phải nằm mơ!

Mã Hồng bực quá chừng:

- Ngươi muốn xác định mình có phải đang nằm mơ hay không, véo ta làm gì?

- Không phải ngươi bảo ta véo sao?

Mã Hồng á khẩu không nói được gì. Kiều Hổ lại biết mình đặt cửa đúng rồi: tiền đồ tương lai của Vũ La, thực sự là không thể hạn lượng.

Diệp Niệm Am bước nhanh đi tới trước người Mộc Dịch Trạc, kiểm tra một chút. Mộc Dịch Trạc chỉ là linh lực hao hết, mặt khác hắn vận dụng bí pháp, đã tổn thất một ít tinh huyết bản mệnh, lại thêm pháp bảo bản mệnh bị đoạt, bị thương không nhẹ, chỉ sợ phải mấy năm khố công mới hồi phục, trừ việc này ra, nguyên hồn của Mộc Dịch Trạc dường như cực kỳ uể oải.

Diệp Niệm Am mặc dù có chút đau lòng, nhưng vẫn lấy ra một viên thuốc ngoài bọc sáp, bóp nát lấy linh đan bên trong cho Mộc Dịch Trạc ăn vào, sau đó lại day day huyệt thái dương của Mộc Dịch Trạc, Mộc Dịch Trạc mới chậm rãi tỉnh lại.

Diệp Niệm Am bỗng nhiên nghĩ tới: vì sao Thác Bạt Thao Thiên không có xuất hiện, bởi vì Vũ La căn bản không có nguy hiểm! Nói như vậy, chiến lực của Vũ La không ngờ vượt trên Mộc Dịch Trạc!

Cho dù là Vũ La có thể đánh bại Mộc Dịch Trạc, Diệp Niệm Am vẫn nguyện tin tưởng đây là may mắn. Thế nhưng suy luận này làm hắn hoàn toàn hiểu được, Vũ La cũng không phải may mắn. Vũ La là chân tài thực học, đường đường chính chính đánh bại Mộc Dịch Trạc.

Bên ngoài đám người, trong mắt Cốc Mục Thanh liên tục lóe lên dị quang, nhìn chằm chằm Vũ La.

Vũ La lại không chút đỏ mặt thu Thần Điểu Đồng Hoàn và Sơn Họa phủ vào Thiên Phủ Chi Quốc. Tám đạo khoen sắt hoàng vĩ vững vàng cuốn lấy Sơn Họa Phủ, không cắn nuốt sạch sẽ món pháp bảo này hiển nhiên sẽ không bỏ qua.

Mộc Dịch Trạc vừa tỉnh lại, liền chỉ vào Vũ La:

- Diệp đại nhân, tiểu tặc này giết chết nhi tử của ta. Diệp đại nhân ngài phải làm chủ cho ta, nơi này là Nhược Lô Ngục, nơi phe Chính đạo pháp chế, lại có người ngang nhiên khiêu khích, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc!

Diệp Niệm Am lại càng hoảng sợ:

- Mộc Dịch Binh Lang đã chết rồi sao?

Nhi tử của Mộc Dịch Trạc đã chết, đã mất pháp bảo bản mệnh, lại bị một tên ngục tốt thấp hơn mình hai cảnh giới đánh một trận, còn chiếm tiện nghi đi, cả người đã yếu ớt rất nhiều, lệ già chảy xuống

- Binh Lang nhà ta trời sinh Linh Ngọc Tuệ Căn, tiền đồ rộng lớn, lại bị mất ở trong tay tiểu tặc này. Diệp đại nhân, nếu như ngài không làm chủ cho ta, ta sẽ tố cáo lên Thẩm Phán Đình, tố cáo lên Trưởng lão hội, tố cáo lên Cửu Đại Thiên Môn. . .

Sắc mặt của Diệp Niệm Am cũng khó coi, giết người bên đường, cho dù lão có lòng bao che loại chuyện này, cũng không dám thật sự làm như vậy.

- Vũ La, thực sự là có chuyện như vậy?

Vũ La còn không có trả lời, Mộc Dịch Trạc đã kêu to lên:

- Đó còn có thể giả sao? Xung quanh đây bao nhiêu người như vậy đều nhìn thấy, lẽ nào ta còn vu oan cho hắn?

Vũ La nhìn Diệp Niệm Am, chậm rãi gật đầu:

- Là ta giết!

Diệp Niệm Am trong lòng kinh hoảng một chút, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng:

- Mà thôi, Kiều Hổ, bắt Vũ La đưa đi tạm giam, chờ Thẩm Phán Đình quyết định xuống tới, liền chấp hành đi.

Kiều Hổ dường như nghĩ tới cái gì, cũng không tiến lên:

- Đại nhân, trước tiên có nên nghe Vũ La nói như thế nào không?

Hắn luôn luôn lão luyện thành thục, lần này cố tình thiên vị giúp Vũ La, muốn kiếm một lý do, nhưng cũng không thể nói gì được.

Diệp Niệm Am suy nghĩ một chút, gật đầu hỏi:

- Vũ La, ngươi rốt cuộc vì sao muốn giết Mộc Dịch Binh Lang, hãy nói thật cho ta.

Vũ La lại mỉm cười:

- Đại nhân, ngài đây chính là chuyện bé xé ra to rồi, ta giết Mộc Dịch Binh Lang chính là chuyện nhà mình, càng không xúc phạm bất luận pháp luật gì của Thiên Môn, đưa ta vào giam, đó là đạo lý gì?

Mọi người sửng sốt. Mộc Dịch Trạc càng chửi ầm lên:

- Ngươi là đồ con rùa, giết người đền mạng, cho dù ngươi bịa ra một đống lý do, ngươi cũng phải chết!

Vũ La thản nhiên nói:

- Mộc Dịch Binh Lang trước đây có đổ ước với ta, ta tấn thăng cảnh giới Cửu Cung trước, hắn chính là nô bộc của ta. Ta thân là chủ nhân, quản giáo nô bộc chính là thiên kinh địa nghĩa. Mộc Dịch Binh Lang tâm thuật bất chính, ý đồ quấy rối Cốc thần bộ, ta quản giáo nô bộc không tốt còn phải xin lỗi Cốc thần bộ.

Vũ La vừa mở miệng, mọi người đều thất kinh: Mộc Dịch Binh Lang ăn gan hùm mật gấu, không ngờ dám hạ thủ với Cốc Mục Thanh!

Mộc Dịch Trạc cả người cũng choáng váng, hắn chỉ chậm một bước, chậm một bước! Nếu như Bạch Thắng Kiếp không gọi hắn đi, nói không chừng đã chuộc thân cho Mộc Dịch Binh Lang xong rồi, Vũ La giết Mộc Dịch Binh Lang phải đền mạng. Thế nhưng hiện tại, chủ nhân đánh chết nô bộc, không thể nói thiên kinh địa nghĩa nhưng cũng không là chuyện lớn gì, tối đa cũng chỉ là nộp phạt chút ngọc túy!

Cốc Mục Thanh đứng ra, lạnh lùng nhìn Mộc Dịch Trạc:

- Mộc Dịch Binh Lang bỏ Mê Tiên Hồng vào trong canh của ta, nửa bát canh kia còn đang ở trong phòng ta, các ngươi có thể đi kiểm tra.

ở đây ai không biết Mê Tiên Hồng dùng để làm gì? Nhất thời đều nhìn về phía Diệp Niệm Am, xem lão xử lý thế nào.

Diệp Niệm Am sắc mặt cực kỳ khó coi, thân phận của Cốc Mục Thanh không phải chuyện đùa, người bình thường chỉ biết Cốc Mục Thanh chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Thần Bộ, thế nhưng người biết gia thế của nàng lại không nhiều, mà Diệp Niệm Am lại chính là một trong những người “không nhiều” kia, đó chính là tồn tại bọn họ không thể trêu vào được.

Mộc Dịch Binh Lang thứ vô liêm sỉ này, cũng dám hạ thủ với Cốc Mục Thanh, mặc dù không có đắc thủ, thế nhưng nếu như truyền tới tai người kia. Nhược Lô Ngục sau này đừng mơ có được những ngày thoải mái.

Diệp Niệm Am nặng nề hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc đang ngơ ngác:

- Nghịch tử như vậy, làm ra sự tình mất mặt như vậy, ngươi còn muốn giải oan cho hắn?

Mộc Dịch Trạc lúc này trong lòng vô cùng hối hận, một ý niệm không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng: nhi tử chết vô ích rồi, nhi tử chết vô ích rồi, cũng tại ta, cũng tại ta. . .

Diệp Niệm Am nói cái gì căn bản không có nghe thấy.

Diệp Niệm Am cũng không để ý tới hắn, phất tay nói với Kiều Hổ:

- Đưa hắn về đi, đừng ở chỗ này để người ta thấy được mà xấu mặt.

Kiều Hổ gật đầu một cái, gọi một tên thủ hạ, hai người đưa Mộc Dịch Trạc đã thất hồn lạc phách đi.

Diệp Niệm Am lúc này, trong lòng toàn bộ tính toán làm thế nào lấy lòng Cốc Mục Thanh, để nàng đừng đem chuyện này nói cho phụ mẫu của nàng. Lão nhân gia hai mắt vừa nhấc lên, liền nhìn thấy Cốc Mục Thanh mắt phượng lưu quang, khóe môi nhếch lên một tia mỉm cười không dễ phát hiện, chính là đang nhìn Vũ La.

Diệp Niệm Am trong lòng liền có tính toán, cao giọng nói:

- Chuyện này, Vũ La có công không tội. Từ giờ trở đi, Vũ La chính là Ban Đầu, ngoài ra ban cho ba mươi miếng ngọc túy, một chỗ ở có linh mạch.

Ngục tốt vây xem thất kinh, làm sao cũng không hiểu được Vũ La không ngờ lại “Nhân họa đắc phúc”. Lẽ ra Vũ La giết Mộc Dịch Binh Lang, lại đánh Mộc Dịch Trạc, cho dù là có đạo lý, nhưng nói như vậy khi xử lý nhất định cũng sẽ có chút trách phạt, để trấn an Mộc Dịch Trạc, dù sao người ta cũng là Phó Giám Ngục.

Đám ngục tốt ngây thơ hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, các Ban Đầu lại đang trầm tư, lẽ nào Diệp Niệm Am muốn thật sự trở mặt với Mộc Dịch Trạc?

Diệp Niệm Am làm sao không đoán được cách nghĩ trong lòng mấy người này? Thế nhưng quan hệ mấu chốt trong đó, sao có thể giải thích cho bọn họ nghe được?

Các Ban Đầu bỗng nhiên có thêm một người, kỳ thực cũng không phải là một chuyện hài lòng. Dù Nhược Lô Ngục lớn như vậy, quyền lợi nhiều như vậy, nhưng có thêm một người chia sẻ, thì những người khác sẽ được chia ít đi một phần.

Thế nhưng Diệp Niệm Am bảo vệ Vũ La như vậy, còn ai dám nói chữ không chứ? Không chỉ không dám phản đối, còn đều âm thầm hạ quyết tâm, sau này cần làm tốt quan hệ với vị đồng liêu mới này, tránh cho Diệp Niệm Am làm khó dễ mình. Ai bảo người ta là người tâm phúc bên cạnh Diệp Niệm Am chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.