Tiên Tuyệt

Chương 88: Chương 88: Sơn Họa Phủ - Minh Đường Cung (Thượng)




Cự phủ vừa xuống, lôi quang bắn ra bốn phía!

Vô số điện xà trong nháy mắt dệt thành lưới điện giống như cái chuông lớn ở xung quanh Vũ La, theo cự phủ không ngừng hạ xuống, lưới điện kia cũng bị đè ép rung động leng keng, hoa lửa điện lam sắc không ngừng bạo tạc.

Mộc Dịch Trạc cực kỳ hận Vũ La, một kích này muốn nổ Vũ La thành bột phấn, xuất thủ không chút bảo lưu, thậm chí đã vượt qua cực hạn mà hắn có thể khống chế.

Diệp Niệm Am đang cấp tốc chạy về, từ xa đã nhìn thấy Mộc Dịch Trạc ôm chiến phủ vô cùng to lớn, giống như thương ung lăng không lao xuống, nhất thời vội vàng kêu to:

- Mộc Dịch Trạc, thủ hạ lưu tình. Vũ La vô cùng quan trọng. . .

Lão đang hốt hoảng, vội vàng chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất, trong lòng vô cùng lo lắng: Sơn Họa Phủ, đây chính là pháp bảo tứ phẩm hạ, uy lực vô cùng to lớn. Mộc Dịch Trạc cũng không thể hoàn toàn nắm giữ, uy lực một kích của pháp bảo bậc này, Vũ La tuyệt không may mắn tránh khỏi!

Thế nhưng khoảng cách thực sự quá xa. Diệp Niệm Am trong lòng vô cùng lo lắng, ngay cả Thác Bạt Thao Thiên cũng bị lão oán giận lây: mỗi lần không phải đều là Thác Bạt Thao Thiên xuất hiện trước tiên sao, ngày hôm nay đây là làm sao?

Toàn bộ chuyện này Diệp Niệm Am hoàn toàn không có biết gì, lão chỉ là bị thanh âm chiến đấu kinh động mới chạy tới, vứt bỏ thân phận của Vũ La không nói tới, lần này dụ bắt Thập Phương Quỷ Độn. Vũ La là nhân vật quan trọng nhất, nếu như lúc này Vũ La chết đi, không ai thoát được liên quan.

Không riêng gì Diệp Niệm Am, tất cả ngục tốt trong lòng đều thở dài một tiếng. Mộc Dịch Trạc đã nổi giận thật sự. Dù sao trên cảnh giới, Vũ La cũng kém mấy cấp, mặc dù có thể đấu một phen với Mộc Dịch Trạc, thế nhưng nếu như thực sự chém giết một mất một còn, chỉ sợ Vũ La ngay cả một chiêu cũng không tiếp được.

Những Ban Đầu, ngục tốt tâm phúc của Mộc Dịch Trạc càng vui mừng khôn xiết, vỗ tay kêu gào:

- Mộc Dịch đại nhân uy vũ, giết thằng ngốc không biết trời cao đất dày này báo thù cho thiếu gia!

- Vũ La ngươi to gan lớn mật, mục vô pháp kỷ, hiện tại là lúc ngươi tiếp nhận hình phạt, ngoan ngoãn chịu chết đi, phản kháng ở trước mặt Mộc Dịch đại nhân căn bản là vô ích!

- Chi bằng chút bản lĩnh cỏn con của ngươi, cũng dám khiêu chiến Mộc Dịch đại nhân, thực sự là chán sống rồi!

Những ngục tốt này cũng biết Vũ La có thể xuống Ly Nhân Uyên, chính là nắm bắt yếu huyệt của tất cả ngục tốt. Thế nhưng hiển nhiên Vũ La đã sắp chết, giờ phút này nịnh bợ Mộc Dịch Trạc nhiều một chút càng thêm thích hợp, nói không chừng Mộc Dịch đại nhân trong lòng vui vẻ, mình sẽ không phải bốc thăm đi Ly Nhân Uyên.

Trong tiếng huyên náo, Sơn Họa phủ vô cùng hùng mạnh lăng không chém xuống. Vũ La dường như bị khí thế của Sơn Họa phủ trói buộc không thể động đậy. Thế nhưng ngay khi Mộc Dịch Trạc nhe răng cười tàn nhẫn, chuẩn bị một phủ chém đầu của Vũ La thành hai nửa. Vũ La đột nhiên động rồi.

Hắn khoát tay, ngũ chỉ mở ra giơ lên trời, con dị thú Hoàng Kỳ trên đỉnh đầu liền một phân thành hai, Hoàng Điểu lui về Thần Điểu Đồng Hoàn trên tay, Kỳ Lân cũng hóa thành một luồng hỏa diễm bao quanh nắm tay hắn.

Vũ La đón Sơn Họa phủ lấy thế Thái Sơn áp đỉnh mà đến kia, hét lớn một tiếng không giảng đạo lý một quyền đánh ra.

Oành!

Một tiếng nổ lớn, đám ngục tốt ngoài trăm trượng rõ ràng cảm giác được mặt đất dưới chân rung động, suýt chút nữa đứng không vững.

Hỏa diễm Kỳ Lân kia rít gào một tiếng, từ trên nắm tay của Vũ La hóa hình bay ra, hung hăng một ngụm cắn vào Sơn Họa phủ.

Thần Điểu Đồng Hoàn vang lên một tiếng ào, tám chiếc khoen sắt cấp tốc bắn ra, linh hoạt cuốn lấy Sơn Họa Phủ, từng đạo phù văn chảy xuôi chốc lát, liền không chút khách khí hóa thành từng con Thao Thiết, há cái mồm lớn một ngụm cắn lên trên Sơn Họa phủ.

Nếu như nuốt ăn pháp bảo tứ phẩm hạ Họa Sơn phủ này, đẳng cấp của pháp bảo khoen sắt sẽ tăng lên một bậc!

Tốc độ cắn nuốt của tám đạo khoen sắt nhanh hơn gấp bảy lần so với một đạo khoen sắt, chỉ là trong nháy mắt. Mộc Dịch Trạc liền cảm giác được trọng lượng của Sơn Họa phủ nhẹ đi không ít, hắn kêu lên một tiếng, vội vã rút phủ lui về phía sau.

Thế nhưng tám đạo khoen sắt chính là Thao Thiết, món ngon tới miệng làm sao có thể để hắn chạy thoát? Khoen sắt ào một tiếng, mỗi một đạo phù văn đều sáng lên quang mang cường liệt, một cỗ lực lượng tuyệt cường không gì sánh được vững vàng hút lấy Sơn Họa phủ.

Lúc này, có một số người ánh mắt cao minh, như là Kiều Hổ, Mã Hồng đã nhìn ra tình huống có chút không thích hợp. Thế nhưng những ngục tốt bình thường lại không có bản lĩnh này.

Còn có ngục tốt phe Mộc Dịch đang kêu to:

- Thằng ngốc ngươi phản kháng cũng vô dụng. Mộc Dịch đại nhân đây là muốn chậm rãi giết chết ngươi, để ngươi cảm nhận sợ hãi trước khi chết. Ta thấy ngươi nên buông tay, để chết cho thoải mái một chút.

Diệp Niệm Am đã chạy tới, lão không nhịn được kêu lên một tiếng kinh ngạc:

- Ủa. . . tiểu tử này. . .

Trên mặt Mộc Dịch Trạc liên tiếp nổi lên ba lần huyết khí, hiển nhiên là đang phát động một loại pháp thuật thiêu đốt tinh huyết bản mệnh, đề thăng lực lượng của mình.

Quả nhiên. Mộc Dịch Trạc bỗng nhiên gầm lên giận dữ giống như mãnh hổ xuống núi, song chưởng bỗng nhiên mở ra. Sơn Họa phủ kia dưới sự phát lực của hắn cao thêm ba thước, khuôn mặt gầy của Mộc Dịch Trạc biến thành đỏ bừng, mắt thấy từng chút một thoát khỏi sự khống chế của tám đạo khoen sắt, đáng tiếc tám đạo khoen sắt kia giam chặt vô cùng, không chút hoang mang từng chút một tiêu hao khí lực của Mộc Dịch Trạc, cuối cùng vẫn là Mộc Dịch Trạc chống đỡ không được, phun ra một ngụm máu tươi, Sơn Họa phủ một lần nữa bị khoen sắt vững vàng vây khốn.

Vũ La tâm thần khẽ động, trên Thần Điểu Đồng Hoàn bỗng nhiên phát ra tiếng phượng hót, chủy thủ kia hóa thành đầu phượng, lăng không mổ về phía Mộc Dịch Trạc.

Nếu như Mộc Dịch Trạc không chịu buông tay, nhất định tránh không thoát một kích này.

Mộc Dịch Trạc đã lĩnh giáo sự lợi hại của tám đạo khoen sắt kia, đối với chủy thủ này càng không dám khinh thường. Thế nhưng Sơn Họa phủ này chính là pháp bảo bản mệnh của hắn, đường đường đẳng cấp tứ phẩm hạ, cho dù trong mắt Cửu Đại Thiên Môn cũng là một món bảo bối khó có được, hắn làm sao buông tay được?

Mắt thấy đầu phượng phụt ra thần hỏa kim sắc hung ác chọc tới, Mộc Dịch Trạc cắn răng, phía sau lưng cong lên, một mảnh ngọc giáp thanh sắc hiện lên, chuẩn bị ngạnh kháng một kích này.

Diệp Niệm Am bên cạnh vung tay lên, một quyển cổ thư mở ra, từng tấm cổ triện lóe ra quang mang, hóa thành một đám mây lành màu mực nhu hòa ngăn cản đầu phượng lao tới.

Mộc Dịch Trạc tìm được đường sống trong chỗ chết, toát ra một thân mồ hôi lạnh, cuối cùng hiểu được vẫn là mạng già của mình quan trọng, pháp bảo gì cũng chỉ là phù vân, vội vàng buông lỏng tay, nhanh chóng lui về phía sau.

Diệp Niệm Am đã từng bảo vệ Vũ La, lão xuất thủ. Vũ La cũng không tiện tính toán. Thế nhưng Mộc Dịch Trạc quả thực đáng hận. Vũ La tự nhiên không dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Hắn trong lòng khẽ động, tay phải điểm ra, linh lực bản thân ngưng kết một đạo phù văn Quang Mang Thái Dương, chỉ thấy linh quang chợt lóe, đạo phù văn kia đánh lên ngực Mộc Dịch Trạc, nổ thành vô số toái quang. Mộc Dịch Trạc hét thảm một tiếng, bịch một tiếng ngã ở trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Vũ La trong lòng kỳ quái một trận, bởi vì hắn cảm giác được giữa mình và Mộc Dịch Trạc dường như có liên hệ gì đó.

Xem ra nguyên nhân vẫn là phù văn thần bí này, Vũ La hạ quyết tâm, nhất định phải đi tìm lão ma đầu kia, để tìm hiểu xem rốt cục phù văn này là gì.

Mọi người hóa đá tại chỗ, bao gồm cả Diệp Niệm Am đều tuyệt đối không ngờ rằng, kẻ thất bại không ngờ lại là Mộc Dịch Trạc. Tất cả mọi người đều cho rằng Vũ La ở trước mặt Mộc Dịch Trạc, sẽ dễ dàng bị bóp chết giống như một con kiến đáng thương, hiện tại kết quả thật vượt xa ngoài dự đoán của mọi người.

Mã Hồng thậm chí nhịn không được đẩy Kiều Hổ một cái:

- Lão Kiều, ta có đúng là đang nằm mơ hay không, ngươi véo ta một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.