Tiên Tuyệt

Chương 64: Chương 64: Độc Long Đan - La Tinh Thạch (Trung)




Theo Vũ La thấy, cách làm bá đạo nhưng không mất quang minh như vậy, rất giống như tiền kiếp của hắn, cho nên hắn có thể chấp nhận được. Trong thời gian ngắn. Vũ La đã nhận định Mạc Thiên Ngôn là một kẻ quang minh chính đại, chỉ tiếc đây là Độc Long đan có lợi rất lớn cho Phù Cổ, bằng không với tính tình của Vũ La, dù tặng cho Mạc Thiên Ngôn cũng không phải là không thể.

Mạc Thiên Ngôn đã lên tiếng nói như vậy, những kẻ ở đây không ai phản đối. Mộc Dịch Trạc nói giọng lấy lòng:

- Thứ này vốn thuộc về Mạc tiền bối, không cần bồi thường gì cả, Mạc tiền bối thật sự là khách sáo.

Mạc Thiên Ngôn lăng không chộp ra một cái, thu viên Độc Long đan vào tay, cẩn thận quan sát, cơ hồ không để ý tới những lời vuốt mông ngựa của Mộc Dịch Trạc. Mộc Dịch Trạc vuốt mông ngựa vuốt trúng chân ngựa, sắc mặt có vẻ xấu hổ, nở một nụ cười ngượng ngập, không nói gì nữa.

Vũ La đột nhiên thoáng động trong lòng, Độc Long đan. . . Chẳng lẽ là đan phương Thất Chuyển Thất Kim cổ Long sao?

Tiền kiếp Vũ La cũng từng nghe nói tới Mạc Thiên Ngôn, biết được nguyên nhân khiến cho Cửu Huyền môn trở nên nửa vời như vậy. Hiện tại Mạc Thiên Ngôn coi trọng Độc Long đan quá mức, trong lòng Vũ La lập tức nghi ngờ. Mạc Thiên Ngôn đạt tới địa vị như vậy, đạo tâm cảnh giới như vậy, còn có thứ gì có thể khiến cho y tỏ ra thất thố?

Không nghi ngờ gì chính là loại linh đan trong truyền thuyết này.

Có được linh đan loại này, có thể khiến cho cả Cửu Huyền môn tu luyện được truyền thừa của Tiên Nhân thượng cổ, lúc ấy Cửu Huyền môn không còn tình trạng chỉ dựa vào một mình Mạc Thiên Ngôn chống đỡ đại cục, mà có khả năng chen vào hàng ngũ trung môn nhất lưu, thậm chí là dòm ngó địa vị Thiên Môn thứ mười.

Đương nhiên trong mắt Mạc Thiên Ngôn, đan phương và truyền thừa của mình là vô cùng trân quý, nhưng đối với Vũ La cũng chẳng đáng là gì. Mạc Thiên Ngôn tu luyện mấy trăm năm qua cũng chỉ là Đại Năng mà thôi, truyền thừa này có gì là cao minh?

Mà môn phái phe Chính đạo cần sử dụng đan phương độc tố để thay đổi thể chất cũng không có mấy.

Tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân. Ma môn Nam Hoang có rất nhiều cao thủ dùng độc. Có người muốn lấy lòng Nam Hoang Đế Quân, có cản cũng không được, chủ động dâng lên một ít đan phương quý hiếm, trong đó có đan phương Thất Chuyển Thất Kim cổ Long này, cần sử dụng tới Độc Long đan, hơn nữa công dụng chính là thay đổi thể chất.

Cả đan phương này tiêu hao dược liệu rất nhiều, mười phần xa xỉ, toàn là linh dược rất khó tìm kiếm. Chuyện này cũng có thể hiểu được, nếu như có thể dễ dàng thay đổi thể chất như vậy, chẳng phải là toàn dân tu chân hay sao?

Đan phương Thất Chuyển Thất Kim cổ Long, trong đó trân quý nhất là Độc Long đan và một loại linh dược hệ Thổ khác, gọi là La Tinh thạch.

Nghĩ tới đây, trong lòng Vũ La thầm tính toán. Bản Đế Quân đoạt Độc Long đan của ngươi, sẽ bồi thường cho ngươi một món dược liệu khác vậy. . .

Hắn là thiên hạ đệ nhất hung nhân, chứ không phải là thiên hạ đệ nhất tiểu nhân. Nếu nói về lòng lang dạ sói, so ra hắn còn kém xa Mộc Dịch Trạc.

Huyết Vĩ Chu Vương vốn là hai người hợp lực giết chết. Vũ La muốn lấy Độc Long đan cũng còn có thể chấp nhận được, chỉ cần cho Mạc Thiên Ngôn tất cả phần xác Huyết Vĩ Chu Vương còn lại, có thể xem như công bằng. Bất quá Mạc Thiên Ngôn cần Độc Long đan. Vũ La cũng cần, hắn đoạt đi Độc Long đan cũng cảm thấy áy náy trong lòng.

Tóm lại Vũ La chỉ là thiên hạ đệ nhất hung nhân, không thuộc loại kiêu hùng, bằng không tiền kiếp cũng không mắc phải kết cục thảm hại như vậy.

Mạc Thiên Ngôn quan sát Độc Long đan một lúc, hít sâu một hơi, cố gắng áp chế kích động trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn không che giấu được vẻ vui mừng. Y nhìn nhìn Vũ La, gật đầu nói:

- Không thể ngờ rằng lấy được Độc Long đan ở nơi này, tiểu tử ngươi quả thật là phúc tinh chiếu mạng.

Mộc Dịch Trạc cảm thấy hết sức không phục, không nhịn được lên tiếng nói:

- Cái gì là phúc tinh chứ, là do cơ duyên của tiền bối ngài đã đến. Tất cả chúng ta cùng Vũ La gặp được Huyết Vĩ Chu Vương, nếu hắn là phúc tinh, chẳng lẽ tất cả chúng ta không phải?

Mạc Thiên Ngôn thực lực sâu không lường được, Mộc Dịch Trạc muốn lôi kéo quan hệ. Đáng tiếc Mạc Thiên Ngôn sống đã mấy trăm năm, một đôi mắt lửa ngươi vàng, sao lại không thể nhìn ra chút tính toán nho nhỏ của y. Thế nhưng Mạc Thiên Ngôn chỉ cười nhẹ:

- Nếu không có Vũ La kìm chế Huyết Vĩ Chu Vương, chờ ta chạy tới e rằng nó đã chạy mất từ sớm, tự nhiên ta không thể lấy được viên Độc Long đan này. Hắn không phải là phúc tinh thì còn ai nữa?

Tâm trạng y đang rất tốt, cho nên cũng không phản bác Mộc Dịch Trạc quá đáng. Mọi người cảm thấy Mạc Thiên Ngôn nói không sai, Vũ La cười nói:

- Vậy sắp tới chúng ta làm thế nào đây?

Vốn Mạc Thiên Ngôn định thu lấy Độc Long đan, bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, lắc đầu nói:

- Viên Độc Long đan cùng với thi thể Huyết Vĩ Chu Vương này, chúng ta nhờ một người giữ lấy. Chờ sau khi trở về, chúng ta sẽ phân chia, như vậy mới là công bình.

Mọi người nói không cần, nhưng Mạc Thiên Ngôn cứ kiên quyết làm như vậy.

Tuy rằng y là Đại Năng cao quý, nhưng cũng biết rằng trong số mọi người ở đây có Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục, còn có hai vị thần bộ, cho nên xử lý theo lẽ công bằng mới là ổn thỏa.

Mọi người từ chối một phen, cuối cùng Vũ La lên tiếng nói:

- Hay là giao cho Mộc Dịch Đại nhân đi, có lẽ Mộc Dịch Đại nhân có pháp bảo trữ vật dung lượng lớn.

Mộc Dịch Trạc cười gượng một tiếng, biết đây là Vũ La tát vào mặt mình.

Mọi người cũng hiểu ra rất nhanh. Mộc Dịch Trạc là Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục, thời gian qua không biết kiếm được bao nhiêu lợi lộc ở Nhược Lô Ngục, chỉ là một món pháp bảo trữ vật dung lượng lớn chẳng đáng kể gì.

Mọi người lập tức đồng ý, Mộc Dịch Trạc tức đến hộc máu, quả là không có trâu bắt chó đi cày, bèn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật không dùng tới, thu thi thể khổng lồ của Huyết Vĩ Chu Vương cùng viên Độc Long đan vào.

Lúc này Mạc Thiên Ngôn mới nói:

- Được rồi, chúng ta mau mau đuổi theo Thập Phương Quỷ Độn.

Mọi người vừa muốn xuất phát, thình lình Vũ La lên tiếng nói:

- Đi như vậy sao, vì sao không vào hang Huyết Vĩ Chu Vương xem thử, nói không chừng còn có bảo bối gì đó. . .

Mộc Dịch Trạc đang tiếc nuối công lao bắt được Thập Phương Quỷ Độn, lại thêm vừa rồi Vũ La ám toán y vụ nhẫn trữ vật, tức tối nói:

- Tìm gì chứ, nếu không mau mau đuổi theo Thập Phương Quỷ Độn, nói không chừng nó tiến vào sâu hơn trong cấm địa Yên sơn. Hung thú này cũng không phải là Thần Long nhất tộc, có bảo bối gì đáng để tìm kiếm? Ngươi chỉ là một tên ngục tốt nho nhỏ, các vị Đại nhân hài lòng mới mang ngươi theo, đừng quên thân phận của mình. Sau này nếu không cho phép, không được lên tiếng nói bừa bãi, gây rối suy nghĩ của các vị Đại nhân.

Cốc Mục Thanh giận dữ, đang muốn mở miệng. Hổ Mãnh bên cạnh giữ nàng lại, nói với Vũ La:

- Hổ lão ca ngươi bị Huyết Vĩ Chu Vương bắt vào trong kén, ở trong đó hết mấy canh giờ. Vũ La, đừng trách lão ca ta nói ngươi có lòng tham, trong hang đó thật sự không có gì cả, ngoài thi hải ra chỉ có xương khô. Chuyện Thập Phương Quỷ Độn vô cùng quan trọng, chúng ta nên làm chính sự trước là hơn. Nếu ngươi không tin lời ta, cứ việc thử hỏi Kiều Hổ.

Kiều Hổ đi cùng Mộc Dịch Trạc và Hổ Mãnh, cả ba đều ở trong hang Huyết Vĩ Chu Vương mấy canh giờ, biết rõ quả thật trong đó không có gì cả.

Kiều Hổ cũng gật đầu:

- Vũ La, quả thật trong đó không có gì cả.

Nhưng Vũ La lại tỏ ra vô cùng ngoan cố:

- Lúc ấy chúng ta tới đó vội vội vàng vàng, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể toi mạng, nào có thời gian xem xét cẩn thận? Huyết Vĩ Chu Vương lớn như vậy, còn có nhiều con cháu, chẳng lẽ lại không có thứ gì có giá trị hay sao?

Hổ Mãnh nghe vậy cảm thấy không hài lòng, mình đã lên tiếng nói, nhưng Vũ La vẫn tỏ ra cố chấp như vậy, chỉ là y nhớ ơn Vũ La cứu mạng mình, cho nên không muốn nói thẳng ra. Tự nhiên mọi người cũng không tán thành với ý nghĩ của Vũ La, huyệt động nọ nhìn qua là có thể thấy hết, quả thật không có bảo vật gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.