Tiên Tuyệt

Chương 87: Chương 87: Đàm Tiếu Giết Người




Nắm tay của Vũ La lại kiên định đánh lên mặt Ngũ Hổ thủ Quy Thuẫn kia. Kỳ Lân Tý phát tác tại chỗ, Thần Điểu Đồng Hoàn hóa thành một con hỏa diễm phượng hoàng, tám đạo hoàng vĩ huy hoàng xán lạn bay lượn khắp bầu trời.

Trong Kỳ Lân Tý, một con Nộ Hỏa Kỳ Lân rít gào bay ra, tiếng rống rung trời, làm cho toàn bộ Nhược Lô Ngục rung động.

Sau khi đã tiêu hóa nguyên khí hỏa diễm của Thần Hỏa Phượng Hoàng cắn nuốt lúc trước, Nộ Hỏa Kỳ Lân ngưng như thực chất, càng thêm cường hãn!

Nộ Hỏa Kỳ Lân lăng không nhảy lên, không ngờ xuyên qua thân thể hoàng điểu, hai con Thần Thú hỏa diễm này cùng phun ra quang mang vô cùng cường liệt, làm cho mắt mọi người tạm thời không thấy gì.

Chờ ánh sáng kia dần dần biến mất, mọi người thất kinh, hoàng điểu và kỳ lân không ngờ hợp thể trở thành một con dị thú kỳ lạ đầu phượng, thân kỳ lân, cánh chim, đuôi hoàng - Hoàng Kỳ!

Con Hoàng Kỳ này chỉ khẽ va chạm. Ngũ Hổ thủ Quy Thuẫn lục phẩm thượng kia liền lập tức hóa thành một bãi nước thép. Sau đó Hoàng Kỳ không chút dừng lại nhắm phía Mộc Dịch Binh Lang. Mộc Dịch Binh Lang vạn lần không ngờ tới, một món pháp bảo lục phẩm thượng ở trước mặt Vũ La lại không chịu nổi một kích!

Hắn vội vàng lui về phía sau, hai tay liên tục vung lên, đánh ra từng đạo pháp quyết, đáng tiếc lực lượng của hắn ở trước mặt Hoàng Kỳ thật sự là quá yếu ớt. Hoàng Kỳ thậm chí không cần phá giải, những pháp quyết này căn bản không xuyên qua được thần hỏa hộ thân của Hoàng Kỳ.

Mắt thấy Mộc Dịch Binh Lang sẽ chết thảm ở dưới thần hỏa. Mộc Dịch Trạc cuồng nộ không ngớt, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, quanh thân một mảnh hỏa diễm lục sắc quỷ dị thiêu đốt, hắn bỗng nhiên chấn nát ngón trỏ tay trái của mình, kể cả huyết vụ, ngón tay, hóa thành một vòi máu kỳ lạ, mau lẹ không gì sánh được bắn về phía Vũ La.

Mộc Dịch Trạc đã là tu sĩ cảnh giới Quảng Hạ Cửu Cung, so với cảnh giới Lậu Thất Cửu Cung của Vũ La cao hơn tròn hai đẳng cấp. Hiện tại lại sử dụng bí pháp, đoạn một ngón tay của mình phát động pháp thuật, quả thực là vô cùng đáng sợ. Vòi máu kia vừa bắn ra, liền ong một tiếng chấn động ra một mảnh sóng khí hình tròn, dẫn động linh khí thiên địa chấn động một hồi, chỉ trong nháy mắt vòi máu đã mang theo tiếng gió rít bén nhọn tới trước người Vũ La.

Mọi người xung quanh đều kinh hô.

- Phó Giám Ngục động sát khí rồi, Vũ La lúc này sợ là xong rồi!

- Đúng vậy, Mộc Dịch đại nhân so với Vũ La cao hơn tròn hai đẳng cấp, lại tự hại mình phát động pháp thuật. Vũ La thua chắc rồi.

Vũ La cười nhạt một tiếng, mặt không biến sắc mở Thiên phủ Chi Quốc, trước người xuất hiện một mảnh hắc ám, vòi máu kia bắn vào liền không có tiếng động.

Vòi máu mặc dù lợi hại, thế nhưng trong Thiên phủ Chi Quốc có ba ngàn cây Bồng Kinh Thần Mộc, vòi máu vừa bắn vào trong rừng Thần Mộc, sau khi cuồng bạo đánh ngã gần trăm cây Thần Mộc, đã không còn lực lượng biến mất trong vô hình.

Trăm cây Thần Mộc này không có thời gian mấy tháng đừng mơ bổ sung lại được, coi như Vũ La phải trả giá đắt.

Hoàng Kỳ thân thể nhoáng lên, chui vào thân thể Mộc Dịch Binh Lang, lập tức một mảnh thần hỏa bao vây Mộc Dịch Binh Lang lại. Mộc Dịch Binh Lang há mồm kêu thảm thiết, thanh âm còn chưa phát ra, một cột lửa đã từ trong miệng hắn phun ra. Ngay sau đó, cả thất khiếu đều phun ra một cột lửa, thiêu Mộc Dịch Binh Lang thành một đám tro tàn.

Dị thú Hoàng Kỳ kêu to một tiếng lảnh lót, phóng vút lên cao, bắn ra thần hỏa khắp nơi. Nó giang rộng tứ chi Kỳ Lân hữu lực, đuôi hoàng tám ngọn lửa bay phất phơ giữa bầu trời, vô cùng xinh đẹp.

Vũ La chậm rãi xoay người ngạo nghề đối mặt Mộc Dịch Trạc, Hoàng Kỳ thủ hộ ở đỉnh đầu hắn, chỉ thấy khắp bầu trời hỏa vũ lả tả rơi xuống, bao phủ quanh người Vũ La, hắn giống như chiến thần hỏa diễm hàng lâm, các ngục tốt xung quanh hoảng hốt một trận. Trong khoảnh khắc này, bọn họ thực sự cảm thấy Vũ La là bất khả chiến thắng!

Mộc Dịch Trạc cả người đều choáng váng, nhi tử thực sự đã chết, cứ như vậy ở trước mắt mình bị người giết chết, mình rõ ràng có thể cứu hắn. . .

Mộc Dịch Trạc ngây người một hồi lâu, bỗng nhiên hai mắt đỏ ngầu, đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Vũ La, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi đã giết Binh Lang, ngươi phải chết, ngươi nhất định phải chết!

Vũ La thản nhiên nói:

- Mộc Dịch Binh Lang, chết chưa hết tội. Chết thống khoái như vậy, chính là ta hôm nay dụng tâm từ bi, khác với dĩ vãng, hẳn là hắn phải cảm tạ ta mới đúng.

Mọi người ở đây, ngoại trừ Cốc Mục Thanh đứng ở phía sau mọi người, không ai biết Vũ La nói chính là lời thật. Nếu như là Nam Hoang Đế Quân kiếp trước, chỉ sợ sẽ giày vò nguyên hồn của Mộc Dịch Binh Lang mấy chục năm, mới có thể để hắn đèn cạn hết dầu mà chết.

Thế nhưng ở trong tai người khác, nhất là ở trong tai Mộc Dịch Trạc, lời này của Vũ La càng thêm chói tai. Mộc Dịch Trạc ngửa mặt lên trời cuồng tiếu một hồi:

- Ha ha ha! Tốt, tốt, tốt, không ngờ một kẻ ngu si như ngươi, sau khi biến thông minh không ngờ cuồng vọng như vậy. Nơi này chính là Nhược Lô Ngục, tất cả đều phải hành động theo pháp luật của Cửu Đại Thiên Môn, ngươi giết người trước, ta diệt trừ ngươi, cũng tính là y pháp làm việc!

- Y pháp làm việc?

Vũ La cười nhạt một tiếng:

- Công khai mượn cớ thật hay, có chỗ tốt cho ngươi đó là y pháp làm việc, khi ngươi làm việc tư trái pháp luật, khi nhi tử của ngươi ỷ thế hiếp người lấy quyền áp pháp, thì sao không nói y pháp làm việc?

Vũ La cũng vô cùng phẫn nộ, quát mắng:

- Thứ vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ, ngươi muốn giết ta cứ việc tới đây, nói nhiều lời vô ích như vậy, làm cho người ta chê cười mà thôi.

Mộc Dịch Trạc ngược lại trở nên âm trầm:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi chết thống khoái như thế, ngươi đã giết Binh Lang, đừng nói đời này, cho dù kiếp sau chuyển thế, ta cũng sẽ tìm được ngươi, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa, ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi mỗi một lần chuyển thế, ta nhất định sẽ giết phụ mẫu, huynh muội, thê nhi của ngươi, ta muốn làm cho ngươi vĩnh viễn đều chịu đựng giày vò mất đi người thân.

Mộc Dịch Trạc trên một tay máu tươi chảy đầm đìa, vừa tự đoạn một ngón tay, lại vẫn không thể cứu được tính mạng của nhi tử, tinh thần Mộc Dịch Trạc đã gần như sụp đổ.

Phía sau hắn, linh khí vô cùng vô tận cuồn cuộn, đụn mây linh khí đen như mực không ngừng đùn lên cao, cuối cùng hóa thành hình thái một ngọn núi đen cao đến ba mươi trượng, nặng nề đè ép trong lòng mọi người.

Đám ngục tốt vô ý thức lui về phía sau, tận lực cách xa hai người một chút, tránh gặp vạ lây.

Vũ La lại lù lù bất động, chỉ là trên đỉnh đầu, con dị thú Hoàng Kỳ kia hỏa diễm càng tràn đầy, trong một đôi phong nhãn cũng phun ra ngọn lửa kim sắc.

Mộc Dịch Trạc khoát tay, một thanh cự phủ dài trượng hai, lớn bằng gian phòng thình lình xuất hiện. Trên lưng phủ triện khắc các loại đường vân kỳ lạ, chất đồng lục sắc, phong cách vô cùng cổ xưa. Cán phủ thô như cây già trăm năm, có một kim long to như cánh tay quấn quanh, chỉ có chỗ lưỡi phủ trơn bóng như gương. Mộc Dịch Trạc thao túng cự phủ kia lại không trực tiếp chém về phía Vũ La, mà từ trên cao hạ xuống, hung hăng chém xuống núi cao linh khí phía sau hắn.

Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, cự phủ chém núi cao thành hai nửa, núi cao kia lại không vỡ nát, mà từ chỗ gãy, phân biệt hóa thành hai đạo linh quang dung nhập vào hai mặt của lưỡi phủ.

Lưỡi phủ vốn trơn bóng như gương, giống như một bút pháp thần kỳ vẽ ra một bức tranh thủy mặc sơn thủy, từ mặt bên này kéo dài tới mặt bên kia.

Vốn Mộc Dịch Trạc còn có thể thoải mái thao túng chiếc cự phủ này, thế nhưng sau khi đồ án núi cao thêm vào lưỡi phủ, cự phủ đột nhiên nặng hơn mấy lần, lăng không rơi xuống.

Mộc Dịch Trạc nhảy vọt lên, vóc người gầy gò giống như một con bọ tre, lăng không hai tay vừa ôm, tiếp được cự phủ cực lớn không thể tưởng tượng nổi kia.

Hắn hét lớn một tiếng, sử ra khí lực toàn thân, đem cự phủ khủng bố kia múa ba vòng trên không, vừa đúng đến trên đỉnh đầu của Vũ La, bèn không chút khách khí chém xuống một phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.