Tiên Tuyệt

Chương 51: Chương 51: Cấm Địa Yên Sơn (Thượng)




Một viên linh đan to bằng hạt đậu màu xanh nhạt xuất hiện trong tay Mộc Dịch Trạc, Hổ Mãnh thấy vậy giật mình, không khỏi cười lạnh lẽo:

- Thánh dược chữa thương Hải Hồn đan, linh đan tam phẩm! hừ hừ, xem ra Nhược Lô Ngục quả thật bổng lộc không ít.

Hổ Mãnh tỏ ra khó chịu chuyện Mộc Dịch Trạc nhất quyết dẫn con mình theo. Thực tế là vì Cốc Mục Thanh muốn dẫn Vũ La theo, để cho cân bằng, Mộc Dịch Trạc cũng đòi dẫn con y theo, những người khác cũng không tiện phản đối.

Nhưng rốt cục Vũ La đã bất ngờ ngăn cản được Thập Phương Quỷ Độn, còn Mộc Dịch Binh Lang dọc trên đường đi huênh hoang khoác lác, tới thời khắc mấu chốt lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn. Diệp Trọng Lạc đã nhắc nhở qua không thể sử dụng ống đồng kia, gã lại hồ đồ sử dụng nó đối phó Thập Phương Quỷ Độn, khiến cho nó chạy thoát, còn làm liên lụy Diệp Trọng Lạc trọng thương.

Hổ Mãnh cũng là người phe Chính đạo, người mà y tôn kính nhất chính là Diệp Trọng Lạc. Lúc này Diệp Trọng Lạc bị thương, lập tức Hổ Mãnh cảm thấy không hài lòng về Mộc Dịch Binh Lang. Hiện tại y thấy Mộc Dịch Trạc chỉ là một Phó Giám Ngục, lại có thể lấy ra một viên linh đan tam phẩm, trọng bảo bậc này trân quý tới mức nào không nói cũng biết, cho nên không nhịn được cất tiếng châm chọc.

Mộc Dịch Trạc cảm thấy chột dạ nên không nói tiếp, đưa Hải Hồn đan toát ra linh khí bốn phía vào miệng con mình, quả nhiên linh đan tam phẩm có dược hiệu bất phàm, rất nhanh Mộc Dịch Binh Lang đã rên lên một tiếng, dần dần tỉnh lại.

Gã vừa mở mắt, lập tức hỏi:

- Phụ thân. Thập Phương Quỷ Độn đâu, mau đuổi theo. . .

Hổ Mãnh thấy gã không hỏi thăm Diệp Trọng Lạc vì giải cứu mình mà trọng thương, chỉ một mực quan tâm Thập Phương Quỷ Độn, hiển nhiên chú trọng phần thưởng của Trưởng Lão hội hơn, trong lòng cảm thấy không vui, hừ lớn một tiếng, quay đầu đi sang nơi khác, không thèm để ý phụ tử bọn chúng.

Mộc Dịch Trạc thấy vậy yên lòng, cõng con lên lưng, quay sang nói với Cốc Mục Thanh:

- Cốc Đại nhân, chúng ta mau đuổi theo.

Cốc Mục Thanh không nhúc nhích, liếc nhìn Mộc Dịch Binh Lang:

- Đưa gã cùng Diệp Trọng Lạc Đại nhân trở về Nhược Lô Ngục đi.

- Cái gì. . .

Mộc Dịch Trạc nghe vậy không cam lòng, Mộc Dịch Binh Lang cũng kêu lớn:

- Ta không sao, ta còn có thể xuất lực, chúng ta đuổi theo cho mau, đã chậm trễ không ít. . .

Cốc Mục Thanh hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cũng biết chậm trễ không ít thời gian sao? Là vì ai mà chậm trễ?

Mộc Dịch Binh Lang á khẩu nghẹn lời, tuy rằng Cốc Mục Thanh rộng lượng, nhưng dù sao nàng cũng vẫn là một nữ nhân. Mộc Dịch Binh Lang năm lần bảy lượt làm khó Vũ La. Cốc Mục Thanh đã tức giận trong lòng, lần này Mộc Dịch Binh Lang làm hỏng việc còn khiến cho thương thế Diệp Trọng Lạc mà nàng vô cùng tôn kính tái phát, bao nhiêu oán khí tích lũy đã lâu, cho nên nàng không nhịn được mới bạo phát.

- Lúc trước là ai luôn miệng trách móc người mà ta dẫn theo là vô dụng, thế nhưng người ta dẫn theo đã đẩy lui Thập Phương Quỷ Độn trở lại. Còn tên công tử bột ngươi lại không chịu nổi một đòn, để cho Thập Phương Quỷ Độn chạy trốn. Diệp Đại nhân vì cứu ngươi còn gánh lấy trọng thương, không thể tiếp tục chủ trì đại cục, làm cho kế hoạch truy đuổi Thập Phương Quỷ Độn của chúng ta chậm trễ không ít. Đây quả thật ứng với câu nói của tên công tử bột ngươi khi nãy: thành sự không đủ, bại sự có thừa!

Sắc mặt Mộc Dịch Binh Lang thoạt đỏ thoạt xanh, hết sức khó coi, trong lòng vô cùng oán hận Cốc Mục Thanh cùng Vũ La.

Mộc Dịch Trạc cũng vô cùng tức tối. Y hao phí một viên linh đan tam phẩm trân quý, chính là muốn cho con mình bình phục như cũ, có thể lập công trong quá trình đuổi bắt Thập Phương Quỷ Độn, chỉ cần có thể chia một chén canh phần thưởng của Trưởng Lão hội, đối với tu sĩ cảnh giới như con y, đó chính là cơ duyên lớn bằng trời.

Nhưng không ngờ Cốc Mục Thanh không nể mặt chút nào, lập tức bắt Mộc Dịch Binh Lang trở về.

- Cốc Đại nhân, tiểu nhi cũng là nhất thời khí thịnh. Cốc Đại nhân đại nhân đại lượng, xin đừng so đo với gã. . .

Mộc Dịch Trạc bào chữa cho con mình, nhưng Cốc Mục Thanh không nể mặt chút nào, lạnh lùng nói:

- Diệp Đại nhân đã nói ta làm chủ, nếu không bắt lại Thập Phương Quỷ Độn, vậy trách nhiệm này là do ta gánh vác. Ta cũng không muốn mang theo một kẻ thành sự không đủ, bại sự có thừa. Mộc Dịch Đại nhân hãy cân nhắc, cho lệnh công tử chạy về Nhược Lô Ngục, còn ngươi theo chúng ta, hoặc ngươi cùng lệnh công tử cùng về Nhược Lô Ngục, hãy tự quyết định.

Cốc Mục Thanh dứt lời bèn vung tay lên:

- Chúng ta đi.

Thác Bạt Thao Thiên cõng Vũ La lên lưng, chạy như điên cuồng đuổi theo Cốc Mục Thanh. Dọc trên đường đi, y vui mừng đá từng hòn đá vỡ nát, miệng cười ha hả.

Kiều Hổ cũng cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, theo sát phía sau.

Hổ Mãnh không có cảm tình gì với Mộc Dịch Binh Lang. Cốc Mục Thanh châm chọc phụ tử bọn chúng một trận. Hổ Mãnh hận không thể vỗ tay khen ngợi hết lời.

Mọi người đi hết, chỉ còn lại phụ tử Mộc Dịch Trạc. Mộc Dịch Trạc đắn đo một lúc, cuối cùng buông con mình xuống dặn dò vài câu, sắc mặt tái xanh đuổi theo bọn Cốc Mục Thanh.

Vũ La ở trên lưng Thác Bạt Thao Thiên, lúc này đã có chút nghi ngờ nhìn Cốc Mục Thanh đang ung dung chạy trước. Dường như Cốc Mục Thanh không có lý do gì giúp mình, chẳng lẽ là nàng đã nhìn ra chuyện gì?

Vũ La nhớ lại hai lần mà hai người giáp mặt với nhau, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ là vì mấy chiếc đinh gỗ kia? Nhưng Nam Quân Linh Văn trên đinh gỗ là do Vũ La sáng chế ra sau khi thu Tống Kiếm Mi, lúc ấy hắn cơ hồ không còn lui tới với Cốc Mục Thanh, đúng ra nàng không thể biết được linh văn này mới phải.

Vũ La nghĩ mãi mà không hiểu, lại không biết rằng nếu trong lòng nữ nhân đã hoài niệm một người, cho dù là cách xa nhau trăm sông ngàn núi, cả đời không qua lại với nhau, nhưng cũng sẽ chú ý tới nhất cử nhất động của người đó. Nam Quân Linh Văn của hắn đã đáng kể gì, quả là khó lòng tiêu thụ ân của mỹ nhân.

Vũ La nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể tạm kết luận rằng lúc trước mình giúp nàng giết chết Hồng Ba đạo nhân, hiện tại bánh ít đi cho nên bánh quy lại.

Dọc trên đường đi, Diệp Niệm Am có để lại ám ký, mọi người truy tung theo lão cũng rất dễ dàng. Vũ La thầm nghĩ tên Bạch Thắng Kiếp này cũng không phải hạng tốt lành gì, hy vọng bỏ rơi mọi người lại phía sau, giành hết công lao về mình, nhưng thật ra lão nhân gia Diệp Niệm Am mới là thâm tàng bất lộ, Bạch Thắng Kiếp truy tung Thập Phương Quỷ Độn, nhất định là dốc hết toàn lực mà chạy. Diệp Niệm Am theo sau y vẫn còn dư lực bố trí ám ký cho mọi người, e rằng thực lực của lão còn trên cả Bạch Thắng Kiếp.

Vốn Vũ La cho rằng trong đội ngũ này, nếu xét về thực lực, tự nhiên Diệp Trọng Lạc ngồi vững trên ngôi đệ nhất, kế tiếp là ba thần bộ Cốc Mục Thanh. Hổ Mãnh cùng Bạch Thắng Kiếp, sau đó mới tới phiên Diệp Niệm Am. Hiện tại xem ra Diệp Niệm Am còn xếp trên cả Bạch Thắng Kiếp, vị lão nhân gia này trước nay dường như vẫn là thâm tàng bất lộ.

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, đến hừng Đông, dưới sự dẫn dắt của Cốc Mục Thanh, mọi người đã đuổi theo gần ngàn dặm. Thế núi xung quanh càng ngày càng trở nên kỳ hình quái trạng, đại thụ che trời, dây mây phủ kín vách núi. Thỉnh thoảng lại có tiếng cự thú gầm rống quanh quẩn giữa núi rừng.

Sắc mặt Mộc Dịch Trạc đại biến, vội nói:

- Không thể xâm nhập được nữa, nơi này chính là cấm địa Yên sơn.

Nhược Lô Ngục tọa lạc bên trong Yên sơn, sơn mạch Yên sơn chính là sơn mạch lớn nhất ở vùng Trung Châu, kéo dài hàng chục vạn dặm. Có bốn nhánh núi lớn bao quanh hệ thống sơn mạch trung ương, bao trùm gần phân nửa diện tích Trung Châu. Hàng chục dòng sông bắt nguồn từ sơn mạch Yên sơn này, sản vật phong phú.

Sơn mạch lớn như vậy, dù là trong bốn nhánh núi cũng có rất nhiều cấm địa. Đừng nói phàm nhân không thể xâm nhập, cho dù là tu sĩ dám tự tiện xâm nhập, cũng là lành ít dữ nhiều.

Sơn mạch trung ương Yên sơn, cho dù là Đại Năng cũng không dám khinh suất tiến vào. Trong đó ẩn chứa rất nhiều bí mật từ thời viễn cổ, nơi đó không thuộc lãnh thổ của Nhân tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.