Tiên Giới Chiến

Chương 57: Chương 57: Vô đề




Không giống như tiên giới là một cái cây lớn với ba mươi ba phiến lá lớn xếp chồng lên nhau, ma giới có tổng cộng mười tám tầng, được đặt theo thứ tự từ to đến nhỏ. Thực ra là các tiểu hành tinh có thông đạo liên kết đặc biệt như một chuỗi mắt xích lớn. Việc một tầng địa ngục bị hủy khiến cho chuỗi mắt xích này xảy ra sự kiện đứt đoạn chưa từng có từ trước tới nay. Nếu có thêm người rắp tâm phá hoại, lực lượng liên kết giữa các tầng địa ngục có thể sẽ bị hủy diệt, kết quả là lực hấp dẫn giữ những tiểu hành tinh này lại gần nhau sẽ rối loạn, và mười bảy hành tinh sẽ trôi nổi trong hư không vũ trụ mãi cho tới ngày đập vào một tảng thiên thạch lớn, hay một hành tinh nào đó trước khi hủy diệt.

Bầu trời hắc ám khung thương có thể giữ cho tất cả ma vật còn sống dù từ trường có nhiễu loạn, thế nhưng nếu va chạm hủy diệt xảy ra thực sự, chẳng có gì có thể đảm bảm tất cả vẫn còn sống sót được. Cho dù ma chủ như Lục Vân Tiên toàn lực bảo vệ, sự tồn tại của sinh linh trước sức mạnh hủy diệt tinh cầu vẫn quá yếu ớt. Đến lúc chỉ còn vài cự đầu ma vật còn sót lại, thì ma giới chính thức xong rồi.

Hiện tại cần thiết nhất là ổn định lại dao động hủy diệt vẫn đang không ngừng tỏa ra phá hoại chuỗi mắt xích. Tầng ngục thứ mười ba mất thì đành mất rồi, nhưng vì nó mà liên lụy thêm vài khu lân cận nữa, vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Phần lớn năng lượng từ vụ nổ đã được Linh hấp thụ để chuyển hóa thành nhiên liệu duy trì phản lĩnh vực, thế nhưng phần còn sót lại cũng đủ khiến Lục Vân Tiên khốn đốn.

Tuy vậy, cũng chỉ là chút phiền phức mà thôi. Lục Vân Tiên vừa xuất hiện tại đống tàn tích của tầng thứ mười ba này, tất cả những mảnh vỡ đang tứ tán mang theo lực bộc phá lập tức dừng lại. Năng lượng nóng bỏng liền bình ổn. Những tuyến pháp tắc thiết lập trật tự thế giới từ cơ thể hắn tỏa ra từng đợt sóng ôn hòa, chế ngự hoàn toàn vụ nổ.

Theo mấy cái phất tay, tất cả những mảnh vỡ liền bị kéo trở về, hình thành lại một tinh cầu nứt vụn vẫn còn hồng hồng và một vết cắt lõm sâu không thể khôi phục trên một vòng chu vi.

Khôi phục lại tinh cầu chỉ là để ổn định mắt xích giữa mười tám liên hành tinh, tránh cho thiệt hại lan rộng. Còn hành tinh đã chết này đã thực sự không thể nào cứu nổi rồi.

Lục Vân Tiên nhập đạo không gian trong mười hai thế giới lực, hắn có thể làm trận pháp, có thể mô phỏng thế giới, có thể hư không hóa chính mình hay thực thể hóa tường chắn giữa các thế giới, nhưng tuyệt đối không thể hồi sinh lại một tinh cầu đã nát vụn.

May ra chỉ có người nhập đạo ngũ hành trong mười hai thế giới lực như long quy của long giới năm đó có thể làm được. Thế nhưng ông ta đã sớm mất tích, chẳng để lại chút dấu hiệu nào, không biết là có còn tồn tại trên đời không.

Đáp xuống bề mặt địa ngục thứ mười ba, tất cả chỉ còn là một bãi đất đá hoang tàn đổ nát. Toàn bộ kiến trúc, vật chất đã sớm bị vụ nổ chấn nát vụn và thiêu ra tro. Kể cả đất đá trên hành tinh này cũng là do Lục Vân Tiên cưỡng chế kéo các thiên thạch xung quanh vào bù đắp cho đủ. Còn sinh mệnh ở đây là viêm thú đều thuộc về quái thú A tỳ, nó chết đi thì bọn chúng cũng đã sớm chết sạch.

Vụ nổ này tuy lớn, chấn động lục đạo, nhưng tổng thể mà nói, hình như chẳng có ai chết cả.

Thứ duy nhất còn sót lại ngoài đất đá là một quả cầu màu đen có đường kính khoảng hai mét lơ lửng giữa một bãi đá hoang tàn lạnh lẽo. Lục Vân Tiên rất nhanh tìm được tới đây, bồi hồi đáp xuống, cảm thấy một khí tức quen thuộc.

Dĩ nhiên là quen thuộc, vì thứ này được hình thành bằng chính ma lực của hắn.

Lục Vân Tiên đưa tay lên chạm vào quả cầu, bàn tay lại đi xuyên qua như chạm vào ảo ảnh. Hắn có chút buồn bực lẩm bẩm:

“Tự hình thành hiện tượng à !? Phiền toái rồi đây.”

Hiện tượng là những quy luật bất biến trong thế giới, giống như ánh sáng bị che lại thì sẽ tạo ra bóng tối, hay giống như va chạm chắc chắn sẽ sinh ra lực lượng và năng lượng. Muốn thay đổi những quy luật này, trừ khi viết lại quy tắc của thế giới, bất kể một thay đổi nhỏ nào cũng khiến cho bộ máy “thế giới” vốn đang hoạt động trơn tru bị tắc nghẽn bánh răng mà đình chỉ hoạt động.

Đột nhiên ý thức của Lục Vân Tiên nhói lên một cái, mức màn chắn bao quanh ma giới của hắn vừa bị người ta đi xuyên qua.

Ma giới luôn được bọc trong hắc ám khung thương, chỉ có ma tộc mới có thể tự do ra vào. Tường thế giới của nó là vững chắc nhất trong lục đạo đại thế giới, bất kể chủ thần hay chân tiên đều không thể nào đi qua nếu không có sự cho phép của hắn.

Mặc dù bị một đòn phá hủy sự liên kết hoàn mỹ giữa các mắt xích, thế nhưng bức tường ma giới không phải muốn vượt là vượt được.

Nếu không có sự cho phép của Lục Vân Tiên mà vẫn xâm nhập được ma giới, đối phương phải là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.

Ví dụ như một giới hoàng.

Bùm.

Bầu trời đen đặc giống như bị một búa giáng mạnh vào, nứt ra chằng chịt, sau đó từng tia sáng rực rỡ chiếu xạ thắp sáng như ban ngày. Thế giới lực rất nhanh tu bổ vùng bị đánh nứt này, nhưng chỉ một khe hở nhỏ bé trên bầu trời, đã là quá đủ cho một thân ảnh đi qua.

Màn đen trên trời khép lại, những tia sáng rực rỡ cũng ảm đạm dần rồi tiêu thất, thế nhưng trước mặt Lục Vân Tiên đã có thêm một người. Hành tinh chết này lại xuất hiện thêm sinh vật sống thứ hai.

Mang khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh như hồ nước phẳng lặng, thế nhưng lúc nào cũng mang theo một vầng hào quang chói lóa không quá hợp với tính cách của mình. King của Trường Sinh Đảo chẳng hề có giác ngộ rằng mình vừa mới phá cửa nhà người ta để xông vào một cách bất hợp pháp, hắn chỉ giống như Lục Vân Tiên lúc trước, lẳng lặng nhìn quả cầu màu đen lơ lửng trước mặt. Ánh mắt màu vàng sáng lên, phân giải từng thành phần cấu tạo của nó.

“Phản lĩnh vực à !?”

Lục Vân Tiên vuốt vuốt sống mũi, cười khổ nói:

“Mượn lực của 5 giới hoàng, cắt đi một phần ma giới, tự kiến tạo ra một tiểu thế giới không thuộc về Lục Đạo, không biết tọa độ không gian chính xác của nó ở đâu, muốn xé rách vị diện để xâm nhập cũng không được. Quả cầu này chỉ là ảnh chiếu của nó như một hiện tượng mà thôi.”

King nhìn hắn đáp:

“Thứ này từng xuất hiện một lần trên thực nghiệm đảo. Tôi tưởng nó là tác phẩm của anh.”

Lục Vân Tiên nhún vai:

“Trên thực nghiệm đảo chỉ là một phiên bản hạn chế của nó, tạo ra một trái đất giả cho cậu trải nghiệm nhân tình và sinh lão bệnh tử trong mấy chục năm mà thôi. Có thêm lực lượng của các giới hoàng khác rót vào, nó đã thành một tiểu vũ trụ hoàn hảo rồi. Có tư cách đặt vào đa vũ trụ, dù ở cấp bậc thấp hơn lục đạo thế giới rất nhiều, nhưng muốn tìm ra một vũ trụ trong vô số đa vũ trụ, thật muốn khó hơn lên trời.”

Nếu nói mỗi thế giới là một quyển sách, một bộ phim, thì người ở bên ngoài chỉ có thể xem thôi, chứ không có cách nào tác động đến nội dung bên trong thế giới đó cả. Trừ khi quen biết với tác giả. Thế nhưng tác giả của tiểu vũ trụ trước mắt cũng đang ở trong đó luôn rồi, thật chẳng có cách nào.

Nếu như có thể tùy tiện xâm nhập thế giới khác như vậy, thật sự sẽ có rất nhiều thanh niên tình nguyện muốn được xuyên việt qua dị giới lập hậu cung.

Một giới hoàng có đủ năng lực xé rách vị diện để tới bất cứ đâu trong đa vũ trụ, nhưng cũng không đủ sức để biết hết toàn bộ đa vũ trụ. Nếu tìm từng cái, chỉ sợ vài trăm triệu năm nữa cũng tìm không ra.

King lắc đầu đáp:

“Nó không hoàn hảo, Kiều Nguyệt Nga không ngộ đạo sinh mệnh, thế giới này chỉ có không gian, vật chất, năng lượng và tinh thần, vừa đủ cấu thành một giả tượng vũ trụ mà thôi.”

“Ồ, nói vậy là cậu có cách !?” Lục Vân Tiên ngạc nhiên nói:

King tiếp tục lắc đầu:

“Không có cách. Chỉ có thể đợi cho tới khi năng lượng cấu thành nó yếu bớt, thứ này sẽ bị kéo dần trở về thế giới thực thôi. Đến lúc đó nó sẽ trở thành một hoàng kim lĩnh vực bình thường, một dạng cố hữu kết giới ăn mòn thế giới thực để duy trì. Lúc đó chúng ta xé rách không gian vào là được.”

Lục Vân Tiên thất vọng nói:

“Như vậy thì xong rồi. Với sức mạnh vay mượn như vậy, nếu không thể giết chết hắn trong những phút đầu tiên, càng về sau cô ấy sẽ càng lúc càng yếu, hắn thì sẽ càng lúc càng mạnh vì có thể triệu tập thế giới lực từ bên ngoài vào.”

King trầm mặc, khoanh tay đứng nhìn, hạ giọng nói:

“Vậy nên chúng ta mới ở đây, nếu như hắn triệu tập thế giới lực từ bên ngoài vào, chúng ta cũng sẽ đi vào.”

Lục Vân Tiên gãi đầu đáp:

“Cô gái nhỏ này thật đúng là không biết an phận mà, tự dưng chọc vào tổ ong này làm gì chứ !?”

“Anh có tư cách nói câu đó sao !?”

“Ha ha, suy cho cùng, ba chúng ta đều là một dạng người cả.”

King không phản bác, nhưng cũng từ chối cho ý kiến.

Bất chợt một thoáng cảm xúc hiện về, khi ba người cùng kề vai tác chiến chống lại một gã cổ giới hoàng mạnh mẽ. Bọn họ từ khi xuất hiện tới nay, đúng là luôn nhắm đến những tồn tại cao hơn mình để chiến đấu, khuấy đảo hệ thống cấp bậc của Lục Đạo.

Thật là một đám trẻ hư không biết an phận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.