Tiên Giới Chiến

Chương 90: Chương 90: Oan gia ngõ hẹp.




“Sương Vũ tỷ, Sương Vũ tỷ !!”.

Bên tai vang lên những thanh âm kêu gọi khẩn thiết, rốt cuộc cũng từ trong choáng váng đi ra, Mặc Sương Vũ yếu ớt hỏi:

“Sao rồi !?”

Từ kênh thần thức phản hồi vô số tiếng láo nháo:

“Chúng ta thoát rồi, từ tay con quái vật kia đào thoát, vận khí này… thật con mẹ nó…”

“Nghĩ lại thật đáng sợ, nhìn niên kỷ không hơn chúng ta bao nhiêu… rốt cuộc cô ta làm thế nào tu luyện thành !?”

“Nghe nói người trái đất không cần tu luyện thì phải, bọn họ giống như thần tộc, sinh ra đã mạnh…”

“Ta kháo, bất công như vậy !?”

“Mẹ kiếp, dựa vào cái gì chứ !?”

“Dẫu sao chúng ta cũng thoát rồi, khốn nạn thật, so với bị Tiên Đài đại năng trực tiếp giết chết, ta chẳng muốn đối mặt với thứ đó lần nữa, thật đả kích người ta mà.”

Mặc Sương Vũ ray ray trán, từ vô số luồng thông tin trả về, đã miễn cưỡng nghe ra được tình hình của bọn họ:

“Nói như vậy, chúng ta thoát được là do có Tiên Đài đại năng xuất thủ tương trợ !?”

Thần thức phản hồi:

“Vâng, Sương Vũ tỷ, là Đạm tiền bối của Linh Kiếm Sơn. Nghe nói là một trong những thủ kiếm chân nhân, đứng hàng thứ hai trong hội đồng trưởng lão của Không Linh Kiếm phái. Lần này Địa Thuẫn nữ hoàng kia muốn ăn đủ.”

“Không Linh kiếm phái, Lục đại phái !? Từ khi nào Lục Đại phái quản đến chuyện này rồi !?” Mặc Sương Vũ có chút mơ hồ, chiến trường đối với bọn họ nhìn thảm liệt như vậy, nhưng trong mắt Lục Đại phái vẫn còn chưa tính vào đâu, chỉ những sự kiện lớn như Tiên Phật Ma tam giới liên thủ đánh thần giới năm đó, mới nhìn thấy Lục Đại phái chân chính xuất thủ, lúc đó Hóa Thần kỳ cũng chỉ có tư cách làm pháo hôi.

Phàm nhân đánh tới, nhìn thì thanh thế lắm, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để bọn họ hỏi tới.

Thần thức phản hồi:

“Bọn đệ không biết, Sương Vũ tỷ, là Ngũ Trường Lão thông tri cho bọn đệ, bảo rằng nếu có thể nên tận dụng cơ hội này nhìn xem thực lực chân chính của Tiên Đài đại năng, gián tiếp nói cho chúng ta biết, cơ khí hóa linh lực, không phải đại đạo. Chỉ có tự thân cố gắng leo lên đỉnh Tiên Đài, mới là đường tất yếu.”

“Tiên đài à…” Mặc Sương Vũ lẩm bẩm.

Thần thức quét hình của Mặc Sương Vũ trải ra, vừa tiến vào vùng chiến trường phía trước lập tức bị đánh bật ra, khóe miệng bật máu cùng một tiếng kêu đau đớn.

Không gian chấn ở khắp nơi, những mảnh không gian nứt vỡ hoặc hút luôn thần thức vào không nhả, hoặc chấn động sẽ đánh bật tất cả ý đồ dò xét.

Vùng giao thủ giữa Tiên Đài cao thủ của Tiên giới và Nữ hoàng của Nhân giới, cho dù dùng thần thức cũng không cách nào quan sát.

Nhưng chỉ nhìn khí tức bọn họ truyền ra, cũng đủ khiến người ta câm nín.

Hóa ra thực lực cá nhân cũng có thể đạt tới trình độ này.

Mặc Sương Vũ luôn kiên trì với đường lối dùng ngoại vật bù cho tu vi, lúc này tâm tình phức tạp không thể tả.

“Không… không thể suy nghĩ như vậy… tất cả mọi thứ đều phải có giới hạn của nó, cơ quan thuật, vẫn còn không gian phát triển… Dùng tụ linh trận là ý tưởng không sai… Đúng vậy… chỉ là so với hệ thống tu hành mấy trăm vạn năm, cơ quan thuật của mình vẫn còn quá non nớt… Nhất định sẽ có lúc, mình chứng minh cho bọn họ thấy….”

Vừa nhìn vùng không gian chấn phía trước, Mặc Sương Vũ vừa âm thầm nói với bản thân.

“Đùa cái gì vậy !? Lại trùng hợp đến thế !?”

Bên trong kênh thần thức lại có tín hiệu truyền về. Mặc Sương Vũ liền bình tĩnh lại hỏi:

“Chuyện gì xảy ra !?”

“Sương Vũ tỷ, đám phàm nhân chúng ta truy sát lúc trước, vẫn còn ở phụ cận a…”

“…”

Hoài Nam và AI bị Lilith Ren ném ra ngoài vùng chiến sự cho đỡ vướng tay chân, thực sự thì tốc độ thoát đi của bọn họ không hề cao, và lúc Lilith Ren ném đi cũng chẳng nhìn hướng. Dù sao thì tầng trời thứ tư cũng chả biết phương hướng thế nào để mà xác định, bởi vậy cô ta cứ tiện tay ném đi thôi.

Nào ngờ là ném bọn họ về phía Mặc Gia Thiên Không Thành.

Hoài Nam cảm thấy đau trứng… nếu lúc đó mình không đần mặt ra vì ngạc nhiên mà nói chút gì đó tử tế một chút, có lẽ sẽ không thê thảm thế này ha. Nhưng nghĩ lại, con bé thần kinh kia làm việc cũng quá qua loa rồi, mà nghĩ lại thì có lẽ trong mắt cô ta, phân lượng của mình cũng chẳng nặng đến thế.

Chính xác.

Trong mắt Lilith Ren, ngoại trừ King và hai cô chị, tất cả những thứ khác đều không quá quan trọng, vui thì chơi cùng, chán thì ném đi. Cho dù là Shen Jian làm bạn với cô ta từ nhỏ tới lớn, cũng chẳng thay đổi được cách suy nghĩ này. Đây là người dễ dàng hòa đồng, nhưng muốn tiến vào vòng quan tâm của cô ta, cực kỳ khó.

Hoài Nam âm thầm hỏi thăm mẫu thân của Lilith Ren một lượt, bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mỗi lần Robert, Claude hay Trung Thành gặp Lilith Ren đều có bộ dáng như khỉ ăn ớt. Rõ ràng đối phương là một thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo, nhưng phiền phức mang lại thật sự đã đánh chết cái đẹp.

Hoài Nam nghĩ lan man rồi cũng ảo não cùng với AI tìm một lộ tuyến nào đó kín đáo mà nhanh chóng nhất để về lại Angeregis, thế nhưng tầng trời thứ tư chỉ có mây với trời, có cái *** gì đâu mà đòi kín đáo. Lúc này chỉ đành chọn con đường ngắn nhất để bay về, nào ngờ số cứt chó, vẫn đụng phải đám Mặc Gia vừa chạy trối chết trở lại.

Đây gọi là oan gia ngõ hẹp à.

“Đệt, không phải chứ !? Đen như vậy !?”

Lần này thật sự là đau trứng.

Hoài Nam chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời, chửi lão trời già vài cái cho thống khoái.

Nơi này mặc dù là Tiên giới, đám Tiên nhân vẫn hay xưng là Thiên giới, nhưng thực tế so với Thiên mà hắn nghĩ đến, vẫn còn cách xa lắm. Thế nhưng lúc tâm tình không tốt, thì tồn tại tối thượng hay thực thể toàn năng gì đó cũng bị hắn ném ra sau đầu, chửi cho sướng mồm đã tính sau.

Chửi thì cứ chửi, nhưng chạy thì vẫn phải chạy. AI lại gia tốc, Hoài Nam thì thành thật biến thành một con ký sinh trùng bám trên lưng nó. Nhìn lại sau lưng, đối phương đã quét một loạt thần thức lên người hắn. Hoài Nam lập tức có cảm giác mình như con gà khỏa thân trên bàn tiệc.

Lấy vùng giao tranh giữa Ren và Đạm Băng Băng làm thành một giới tuyến hình tròn, Hoài Nam và AI chạy, đám Mặc Sương Vũ đỏ mắt dán theo phía sau.

“Đuổi theo.” Mặc Sương Vũ tức giận bừng bừng hô.

Nếu không phải mấy con hàng này, bọn họ đâu có mất nhiều người đến vậy, thù này không báo, đội trời chung cũng thấy nhức óc.

“Thật là bọn chúng !? Ngu như vậy sao !? Được Địa Thuẫn nữ hoàng cứu giúp còn muốn chạy về hướng tổng bộ chúng ta, sau đó thấy không làm gì được Thiên Không Thành nên hẳn là quay lại đi !?”

“Quay lại còn để chúng ta gặp được, không biết là chúng quá đen hay là ta quá may mắn.”

“Thật uổng công Địa Thuẫn nữ hoàng tới cứu, thứ vô dụng không biết sống chết như vậy, nuôi cũng tốn cơm a…”

Mấy vị tu giả này bàn tán có chút hài hước, nếu Hoài Nam nghe được mấy câu này, hẳn là sẽ lại đau bi một lần nữa. Chỉ tiếc là lúc này hắn đang chạy trối chết nên không nghĩ được gì nhiều. Mà hắn cũng chẳng có thần thức để nghe được.

Mặc Sương Vũ chẳng bình luận, chỉ cảm thấy mấy tên trước mắt đúng là một đám tai họa không nên tồn tại trên đời nữa, cần phải thanh lọc gấp. Thiết Khôi Lỗi phát động tụ linh trận, kéo về một lượng lớn linh khí, muốn gia tốc đuổi theo.

Thế nhưng Mặc Sương Vũ phát hiện, linh khí kéo về chẳng được bao nhiêu cả.

“Là do Đạm Tiền Bối !?”

Tiên Đài đại năng giơ tay nhấc chân luôn có thật nhiều linh khí ủng hộ, bởi vậy dù đã kiệt lực kềm chế không hút đi linh khí xung quanh, nhưng một lượng lớn linh khí vẫn y nguyên kéo về phía cô ta. Đây là lý do Tiên Đài cao thủ rất ít khi xuất hiện ở tầng trời cấp thấp.

Đến lúc xuất thủ không để ý, lỡ tay kéo hết linh khí trèo chống sự ổn định của tầng trời, làm nó hủy đi, tất cả cùng không có kết quả dễ nhìn. Đạm Băng Băng sở dĩ dám giao thủ cùng Ren, một phần cũng là do Ren không thể ảnh hưởng linh khí của tầng trời, chứ nếu hai cao thủ Tiên Đài cũng kéo linh khí về đánh nhau, chỗ này lập tức biến thành một mớ hỗn độn, tất cả cùng cúp điện. Một tầng trời sụp đổ, có là Giới Hoàng ở đây cũng phải treo máy. Dù sao thế giới lực của các giới hoàng muốn sử dụng cũng cần có một thế giới ổn định để xài đấy.

Đám Thiết Khôi lỗi ở đằng sau cũng đã nhận ra nguyên nhân khiến linh khí loãng đi. Không có linh khí xung túc ủng hộ, tụ linh trận có vẻ hơi vô dụng. Cả đám bay chậm như rùa bò, tuy vẫn nhanh hơn họ tự bay rất nhiều, nhưng bọn họ mới Trúc Cơ a… cả đám chẳng có tư cách gì để nói chuyện tốc độ cả.

“Tất cả trở về đi, việc truy sát giao cho ta !” Mặc Sương Vũ mở cửa khoang lái, dùng thần thức truyền âm nói.

“Không được, Sương Vũ tỷ, quá nguy hiểm…”

“Bớt nói đi được không !?” Mặc Sương Vũ có chút bực mình, linh khí trong cơ thể trào ra, phát động phong tường thuật, cả người lơ lửng lên.

“Tốt xấu gì ta cũng là Kim Đan kỳ, không dễ chết như vậy.”

Sau đó bỏ lại đám đàn em đằng sau đang trợn mắt há mồm, cô ta bay đi như một mũi tên, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn AI đằng trước đang kẽo kẹt kéo theo Hoài Nam chạy trốn.

“Ồ ồ, Sương Vũ tỷ thật sự đã Kim Đan rồi !!!”

“28 Tuổi Kim Đan kỳ, thật sự là thiên tài nghịch thiên a…”

“Người ta với chúng ta không phải một cái đẳng cấp, tốc độ này đặt khắp tiên giới cũng là cái kỳ tài có tư cách tranh ngôi Tiên Hậu a….”

“Chúng ta hẳn là thật may mắn, tu mấy kiếp mới được đứng cùng hàng ngũ với thiên tài như vậy đi.”

Đám tu giả nhao nhao thán phục với tu vi cảnh giới của Mặc Sương Vũ, nhưng nếu như bọn họ biết được bên cạnh Hoài Nam còn có một gã mới hơn hai mươi đã là Nguyên Anh kỳ cao thủ, chắc hẳn cả đám sẽ đem mấy lời vừa rồi nuốt ngược trở lại rồi đau bụng quằn quại…



Hoài Nam có chút ngây ngốc, đám tu giả đang hung hăng truy sát bọn họ tốc độ lại chậm như thế, cái này thậm chí còn chẳng bằng chiến cơ trước thời kháng thần chiến.

Là do bọn họ hết xí quách !? Hay là hết xăng rồi !? Nhưng Thiết Khôi Lỗi không dùng xăng mà !?

Hắn nghĩ nghĩ một hồi, trong đầu liền có cái bóng đèn bật sáng:

“Linh khí !? Hẳn là do hết linh khí. Vùng này chiến sự liên miên, cả một đám Linh Chu và Thiết Khôi Lỗi cùng hút linh khí quá nhiều dẫn đến cạn kiệt ha ! Đúng rồi, ta quả là thông minh.” Hoài Nam tự đắc nghĩ.

Trên thực tế, toàn bộ Linh Chu và Thiết Khôi Lỗi chuyển động cũng không hút linh khí bằng một phần mười Đạm Băng Băng tiêu hao để hồi phục cơ thể.

“Vậy chúng ta an toàn rồi !?”

Bên tai liền nghe thấy tiếng AI cảnh báo:

“Xác nhận. Thiếu tướng Hoài Nam, có vật thể đang tiến đến chỗ chúng ta với vận tốc Mach 2, là Kim Đan kỳ cao thủ.”

“Thế bất nào !?” Hoài Nam xụ mặt, hắn cảm thấy hôm nay ra cửa hẳn là đã bước nhầm chân.

Đổi lại là nửa tiếng trước, hắn còn chả ngán một Kim Đan kỳ, nhưng bây giờ giáp bị hư hại, tên lửa đã xài hết, lại không mang vũ khí, không lẽ xài bộ giáp này đi tông người ta…

“AI, bên trong ngươi còn vũ khí gì không !?”

“Xác nhận. Còn một khẩu Air Gun custom.”

Súng lục bắn đạn không khí, tuy là có cải tiến, nhưng bắn vào Kim Đan kỳ vẫn chẳng có mấy tác dụng, cùng lắm làm đối phương trầy da.

Lúc này Hoài Nam lại một lần nữa bi ai phát hiện, hắn thật sự là yếu nhớt đến thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.