Tiềm Thủy Loan

Chương 1: Chương 1




Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Viên

“Từ chối lời mời dự tiệc tối nay đi,” nam nhân tháo kính mắt xuống, xoa xoa khóe mắt, “Ngày mai tôi sẽ tới muộn một chút.”

“Là hẹn với Trần Á Huy?”

Nam nhân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Thần một cái, “Đúng vậy.”

Chu Thần cúi đầu viết vài nét trên bản ghi chép, diện vô biểu tình nói: “Tôi biết rồi.”

“Còn việc gì nữa?”

“Không có.”

“Cậu cũng về nhà sớm một chút đi.”

Chu Thần xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài.

Người trong phòng kia là sếp của y, Sở Thiên Dịch. Hai người… miễn cưỡng có thể coi là bạn tốt.

Bình thường Sở lão bản đều lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, làm việc có nề nếp, khi làm việc rất ít tươi cười.

Chu Thần phát hiện từ lúc nào đó đối phương bắt đầu cười cười nói nói qua điện thoại, rồi lại nghe tới cái tên “Trần Á Huy” này.

Tâm tư khó lường của người kia bắt đầu dần dần bộc lộ ra ngoài, chỉ là khi đối mặt với y, hắn vẫn như trước lạnh lùng, biểu tình cứng ngắc.

Chu Thần về nhà tắm rửa xong xuôi thì điện thoại bỗng vang lên, y vừa lau khô tóc vừa nhấc máy: “Chu Giai, em lại sao rồi?”

Y nhăn mày, “Em ở yên đó, nói cho anh biết em đang ở chỗ nào… Nhanh lên đi về cho anh, …chỗ của Tiểu Phàm cũng không được! Có tin không anh ngay bây giờ sẽ đi lôi cổ em về! Được rồi, cứ chờ đấy.”

Tóc còn chưa kịp chải, y vơ vội cái áo khoác cùng chìa khóa rồi chạy ra ngoài.

Người gọi điện là cô em gái lúc nào cũng làm người ta lo lắng của y, từ nhỏ đến lớn suốt ngày quần nhau với một đám con trai, làm y không lúc nào có thể an tâm.

Hôm nay cô nàng nói là đi dự sinh nhật một người bạn, nhờ y nói dối phụ huynh là đang ở nhà mình.

Lại còn lớn mật muốn tụ họp với một đám nít ranh qua đêm, y nếu không quản, chỉ sợ có cháu cũng không biết là con thằng nào.

Dừng xe trước cửa một quán bar, Chu Thần nhìn vào trong, tiện tay châm một điếu thuốc, xuyên qua làn khói nhạt mà ngắm đèn đường đổ bóng đến ngẩn người.

Hút được phân nửa điếu thuốc, y trông thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen sọc trắng đẩy cửa đi ra, nhìn thấy y liền vẫy tay, cười cười đi tới.

“Giai Giai gọi cậu đến?” Hắn vừa ngồi vào trong xe liền đoạt lấy nửa điếu thuốc của Chu Thần, híp mắt rít một hơi.

Nam nhân mị hoặc có đôi mắt tinh tế, đuôi mắt nhếch lên có chút lẳng lơ này là bạn từ thời thơ ấu của y, Khương Phàm.

“Tớ đến lôi cổ nó về.” Đối với hành động (tự nhiên như ruồi) giật thuốc lá của đối phương, y cũng không để tâm.

“Nó đã lớn rồi, cậu cứ quản chặt thế không sợ bị ghét sao?”

“Dù sao nó cũng không thích thằng anh này sẵn rồi, còn sợ cái gì.”

“Chậc, thật là, vò đã mẻ lại sứt.” Khương Phàm phun ra một vòng khói, quay đầu hỏi hắn: “Muốn dùng biện pháp mạnh bắt nó đi ra à?”

(*Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.)

“Thì làm sao? Cậu thay tớ được chắc?”

“Không dám. Nó là em gái cậu, người có quan hệ với cậu tớ nào dám trêu vào.”

“Hừ, thế mà còn dám cho nó vào cửa… Đi thôi, tớ vào xem.”

Chu Thần vừa muốn mở cửa xe, tay phải đột nhiên bị nắm trụ.

“Sở Thiên Dịch đang ở bên trong.”

“Vậy sao?” Chu Thần dừng lại suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi người bên cạnh, “Cái cậu tổ chức sinh nhật kia sẽ không phải tên là Trần Á Huy chứ?”

Muốn hỏi ở thành phố D nơi nào náo nhiệt nhất vào ban ngày, e rằng không ai nói được. Thành phố này khá lớn, dân cư phân bố có chút thưa thớt, nhưng nếu là buổi tối, khu phố mà quán bar Đông Chi Vận này tọa lạc nhất định là đề cử sáng giá, có chút hơi hướng ăn chơi trác táng. Mà Đông Chi Vận lại còn được Khương Phàm khi về nước mấy tháng trước mua lại.

Vừa vào cửa liền bị một luồng hơi nóng thổi qua tóc, Chu Thần lúc này mới nhớ tới, vội vội vàng vàng ra khỏi nhà tựa hồ đã quên mất không chỉnh lại mớ tóc rối bời, thường ngày y luôn cẩn thận tỉ mỉ, hiện tại tóc bay tán loạn lại làm y có chút thoải mái…

Theo Khương Phàm đi vào bao sương, Chu Thần liếc mắt liền thấy Sở Thiên Dịch đang ôm một nam hài trong lòng.

(*bao sương: một phòng riêng có nhiều chỗ ngồi, có tính cá nhân trong những nơi công cộng như nhà hát, quán trà, tiệm cơm…)

“Anh Tiểu Phàm!” Một giọng nữ bén nhọn cất lên, sau đó thanh âm liền hạ thấp, “Anh hai, anh đến thật à…”

Chu Thần thu hồi ánh mắt nhìn Sở Thiên Dịch, lấy lại tinh thần, trừng mắt về phía nữ hài đang bổ nhào sang bên cạnh Khương Phàm, nghiêm giọng nói: “Theo anh đi về.”

Nữ hài kia chỉ hướng y làm mặt quỷ, cầm tay của Khương Phàm vẫn đang nắm lấy cổ tay Chu Thần… vòng ra đằng sau lưng mình, đem người ngồi xuống sô pha.

Chu Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn: Ta như thế nào lại có một… em gái lớn mật làm càn như ngươi…

“Đã gặp mặt rồi, vậy tôi giới thiệu mọi người một chút.” Sở Thiên Dịch vẫn ngồi gần đó rốt cục đứng dậy, kéo người bên cạnh vừa lúc đang hiếu kỳ đánh giá Chu Thần đứng lên. “Người này chính là trợ lý của anh…”

Nghe thấy lời giới thiệu của Sở Thiên Dịch, tựa hồ quan hệ của hai người còn không đến mức độ bạn bè, Chu Thần cúi đầu che khuất nét cười khổ bên miệng.

“Chu Thần,” Sở Thiên Dịch quay sang đã thấy Chu Thần ngẩng đầu,, xoa đầu nam hài bên cạnh, cười ôn nhu nói: “Đây là Trần Á Huy.” Dáng tươi cười mềm mại cứ như vậy tràn đầy trên mặt Sở Thiên Dịch, khiến Chu Thần muốn cười xã giao một cái cũng thấy khó khăn.

Nam hài kia tràn trề tuổi trẻ, tùy ý tươi cười, ánh mắt nhiệt hỏa, còn có biểu tình đầy hạnh phúc đâm thẳng vào nơi nào đó trên ngực trái Chu Thần, làm y quặn thắt, âm thanh vang dội bên tai ‘Á Huy, Tiểu Thần là anh hai của tớ đó, rất là tài giỏi nha,’ dường như cũng đã biến thành nhạc nền.

Nhìn tươi cười của Sở Thiên Dịch có chút ngây ngẩn, dư quang trong khóe mắt thấy Khương Phàm đang ngồi lại muốn đứng lên, Chu Thần tiến lên một bước, vươn tay cười cười nói: “Xin chào, thường nghe sếp nhắc tới cậu.” Chính là không biết nụ cười này có thể che giấu biểu tình cứng ngắc trên mặt mình hay không.

Trần Á Huy thế nhưng không bắt tay lại, chỉ giương mắt cười cười, “Anh Chu Thần.” Trên gò má có lúm đồng tiền nhàn nhạt, ánh mắt như mang theo vài tia khiêu khích.

Bàn tay Chu Thần vẫn giơ ra trước người, Khương Phàm liền bước tới kéo tay y về, trong nháy mắt nhờ vậy mà giảm bớt xấu hổ.

Chu Thần ngồi xuống bên cạnh Chu Giai, nhéo hai má núng nính của cô nàng, tàn bạo nói: “Đừng có mơ anh đây nói dối bố mẹ cho nhà ngươi!”

“Hứ, ta đây sẽ méc bố, rằng nhi tử bảo bối của ổng quậy cả đêm, còn uống rượu!”

Chu Thần nheo mắt lại: “Uống lúc nào.”

“Chút nữa thế nào chả uống!”

Chu Thần thấy mọi người đều nhìn về phía hai anh em bọn họ, thức thời biến khẩu chiến thành ám chiến, ở phía dưới túm lấy tay em gái mình, ý bảo đối phương mau cùng y rời đi.

Sở Thiên Dịch còn đổ dầu vào lửa, “Chu Thần, không ngờ Giai Giai lại là bạn cùng lớp với Tiểu Huy, thanh niên thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng tốt, đừng nghiêm khắc như vậy.”

Chu Thần không trả lời hắn, chỉ là buông tay Chu Giai ra, để cho cô tự do chạy vào trong đám người.

Âm nhạc đinh tai nhức óc vang lên, Chu Thần bất đắc dĩ thở dài.

Thanh niên… Y cũng đã trải qua cái tuổi này, nhưng vào lúc đó, y đang làm cái gì nha?

Khương Phàm thấy thần sắc y không tốt lắm, đẩy ra mấy tiểu bằng hữu tò mò bên người, lôi y ra khỏi bao sương.

“Đi đâu đấy?” Ở phía sau hai người, Sở Thiên Dịch khoanh tay đứng dựa vào mép cửa hỏi.

Khương Phàm sững người trong giây lát, lập tức cười rộ lên: “Xin lỗi đã quên mất cậu, người anh em, tôi cùng Thần Thần đi ôn chuyện cũ, không phải cậu muốn ở cùng tiểu tình nhân của mình sao? Chúng tôi không làm phiền a.” Vẻ mặt hắn đầy thành khẩn.

“Cậu đây là phân biệt đối xử,” Sở Thiên Dịch mắt nhìn Chu Thần đi về phía trước, vỗ vỗ Khương Phàm, thần sắc vẫn lãnh đạm như trước nhưng thực ra so với khi đơn độc đối mặt với Chu Thần thì dịu dàng không ít, “Bạn cũ vừa về nước, tôi tự nhiên phải đi bồi một phen; về phần Tiểu Huy, hãy còn nhiều thời gian.” Sau đó hắn hỏi chỗ hẹn, xong liền vào bao sương nói với Trần Á Huy một tiếng, cuối cùng đi tìm bọn Chu Thần.

“Xem ra tớ đi xa vài năm, hai cậu cũng không có gì tiến triển nha.” Khương Phàm nói bóng gió, rót rượu cho Chu Thần, “Không biết tửu lượng có tiến bộ không.”

Chu Thần nhấc ly rượu để sát vào mũi, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt liền cười yếu ớt: “Đi xã giao với hắn tớ làm gì còn đường thoát, có rượu gì là chưa từng uống a, chỉ sợ hiện tại cậu không xứng làm đối thủ.”

“Nga?” Khương Phàm cùng Chu Thần cụng ly, tà tà thả người lên sô pha mềm mại, “Hô… Tớ bảo này, từ nay về sau sẽ không có người thứ hai lọt vào mắt xanh của cậu sao?”

Chu Thần nhìn ngọn đèn lờ mờ, ly rượu ánh lên sắc đỏ. Y nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, lặng yên không nói.

“Cậu ở nước ngoài mấy năm nay sống ra sao? Lúc trước tớ bận quá, cũng chưa có chính thức mời cậu về nhà ăn cơm hồi nào.” Chu Thần vừa nói vừa móc ra điếu thuốc, liền châm lửa.

“Cái gì mà chính thức với không chính thức, thích làm bộ làm tịch hở, đờ mờ ta nhất định phải cho ngươi một cước bay người.”

Chu Thần đẩy Khương Phàm một cái, “Lượn đi.”

Căn phòng này có hiệu quả cách âm hoàn hảo, vì vậy ngay khi đột nhiên xuất hiện tiếng động, hai người đều đồng thời ngẩng đầu, quả nhiên là thấy Sở Thiên Dịch tiến vào, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu (=cười mà không cười), “Hai người đang nói gì mà vui vẻ vậy, tôi nghe với.”

Khương Phàm vốn cực kỳ am hiểu cách hâm nóng bầu không khí, chỉ cần hắn tâm tình tương đối tốt, đi đến chỗ nào cũng sẽ cười nói không ngớt, nếu hắn có mặt mà trong phòng lại không tiếng động… Nhất định là lão nhân gia hắn đang khó chịu.

Bản thân Sở Thiên Dịch nói không nhiều, nhưng cũng không phải kiểu người trầm lặng, thông thường nói ra mấy câu điều tiết không khí cũng không phải không có khả năng.

Chu Thần vốn cũng không ít nói, cùng một kiểu với Khương Phàm, chỉ ngoại trừ một tình huống đặc thù – Sở Thiên Dịch ở đây.

Khương Phàm ngồi dậy bắt chuyện với Sở Thiên Dịch, Chu Thần trái lại nhàn nhã, thuần túy ngồi đó thưởng rượu, đột nhiên nhớ ra khi y bằng tuổi Trần Á Huy thì đang làm gì.

Sinh nhật 18 tuổi năm ấy, Chu Thần rốt cuộc cũng tỏ tình với người y thầm mến bấy lâu.

“Em thích anh.”

Khi đó y vẫn còn ở cái tuổi thanh xuân kiêu ngạo, nhưng ba chữ đó cũng phải tiêu hết dũng khí mấy năm mới có thể xuất khẩu thành lời. Để ra vẻ bình thản mà nói ra câu ấy, đối với y thật không dễ.

“…Tôi không thích đàn ông.”

Cậu trai “bị” tỏ tình vừa nghe y nói xong, chỉ sau ba giây liền buông lời cự tuyệt.

Thế nhưng y vẫn không vì thế mà dừng lại, y bỏ ra hai năm rưỡi dùng hành động, dùng ngôn từ truyền đạt tới đối phương tình cảm của mình.

Có lẽ khi đó y chỉ là một thằng nhóc, cuối cùng chỉ vì câu “ẻo lả” đầy chán ghét của đối phương mà vội vàng từ bỏ, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với người nọ.

Vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ cứ như vậy trôi qua, không nghĩ đến năm ấy y tốt nghiệp đại học, về nhà lại ngoài ý muốn gặp lại Sở Thiên Dịch, mà đối phương còn mời y làm cho công ty của hắn, một công ty mới những ngày đầu dựng nghiệp, so với công ty kém cỏi nhất y nộp hồ sơ vào còn thua xa.

Có lẽ bởi vì lúc ấy là lần đầu tiên Sở Thiên Dịch lộ ra thần tình coi trọng y, y liền quên hai chữ “ẻo lả” làm y đau đớn bấy lâu là từ ai mà có, mắt nhắm mắt mở mà đồng ý.

Có lẽ y khi đó đã thực sự nhen nhóm một khát vọng hèn mọn, khát vọng rằng đối phương sẽ có một ngày thấy y vừa mắt, giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười.

Mười tám tuổi nay đã thành hai mươi tám tuổi, mười năm đã trôi qua.

Y vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn thích người kia, tốn hơn mười năm thích một kẻ thay bạn gái không biết bao nhiêu lần, rồi cuối cùng lại chung tình với một cậu trai trẻ, buồn cười chính là, người kia cũng chẳng phải y…

“Tôi thích cậu ấy, nam hay nữ không quan trọng.”

Mười năm sau, Sở Thiên Dịch theo đuổi nam nhân khác,xoay người nói với Chu Thần như vậy, y chỉ đành cười, có chút cay đắng, có chút cam chịu.

Đôi khi phải thừa nhận, có người vận khí chính là kém một chút… Liền bị bỏ lại thật xa.

“Thần Thần, Chu Thần!”

Chu Thần hồi thần lại, thấy Khương Phàm và Sở Thiên Dịch đều nhìn y, đảo mắt một vòng liền cười hỏi: “Gọi tôi làm gì?”

“Đang nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?”

Chu Thần vươn tay ghé vào trên bàn, lẩm bẩm: “Đột nhiên nghĩ đến, chúng ta đều già rồi.”

“Trợ lý Chu tự nhận mình già rồi, vậy tôi đây ba mươi tuổi chẳng phải là ông lão sao.”

“Cũng không phải,” Chu Thần khó có được cơ hội trêu ghẹo Sở Thiên Dịch: “Già rồi, nên thích gặm cỏ non.”

Lời này vừa nói ra, không khí ôn hòa trong phòng lập tức tụt xuống âm độ. Khương Phàm có chút xấu hổ ngồi ở giữa, thế này thật khó xử.

Kỳ thật chỉ cần Chu Thần tùy tiện nói gì đó coi như đùa, nhưng y hôm nay tâm tình không được tốt, bật dậy túm lấy áo khoác khoát lên vai, đá văng cửa đi ra.

Trước khi đi y nói: “Phàm, cậu giúp tớ trông coi Chu Giai.” Sau đó chỉ còn cửa gỗ tự động đóng cửa đánh “rầm” một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.