Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 3: Chương 3: Tiểu hòa thượng Tòng Tố




Vất vả lắm vụ làm ăn đầu tiên của tiệm quan tài Phố Tây mới đến cửa, thế nên thợ thủ công trong cửa hàng lý đương nhiên cực kì chăm chỉ. Hai cỗ quan tài lớn nhỏ chỉ vẻn vẹn trong vòng hai ngày đã được chế tác xong rồi. Chưởng quầy Ly vui vẻ liền thưởng cho từng thợ thủ công mỗi người một xâu tiền, là cả một xâu tiền đó, bằng cả một tháng tiền công của bọn họ, làm cho đám thợ thủ công vui mừng mấy ngày liền.

Sau ngày chế tác xong quan tài, Đỗ Tuyền đưa hai cỗ quan tài đến Lâm phủ.

Đoàn người Đỗ Tuyền đến Lâm phủ, gia đinh Lâm phủ đi ra đón chào, người gác cổng nói với Đỗ Tuyền:“Tiệm quan tài à? Cuối cùng cũng đến, cuối cùng cũng đến rồi!”

Đỗ Tuyền thấy biểu tình uể oải bi ai của người gác cổng kia, tò mò hỏi:“Xin hỏi tiểu ca đã phát sinh chuyện gì sao?”

“Ai! Gia môn bất hạnh! Lão gia và tiểu thiếu gia vừa mới chết, thiếu gia lại chống đỡ không được mà ngã bệnh, chỉ sợ Lâm phủ lại phải đặt thêm một bộ quan tài nữa thôi! Ai……”

“A?!” Đỗ Tuyền không khỏi kinh ngạc, Lâm phủ này rốt cuộc đã chọc đến loại quỷ quái gì vậy?

“Thùng thùng thùng.” Cửa chính Lâm phủ rộng mở, một hòa thượng đứng trước cửa gõ gõ cửa, hỏi,“Xin hỏi nơi này là Lâm phủ sao?”

Người gác cổng ứng tiếng nói:“Đúng đúng, chủ nhân nơi này đúng là họ Lâm, xin hỏi tiểu sư phụ có gì chuyện gì sao.”

Đỗ Tuyền thấy hòa thượng kia chỉ khoảng hai mươi tuổi, bộ dáng đoan chính, thanh tú tuấn lãng, trước ngực đeo một chuỗi hạt châu thủy tinh màu vàng, chuỗi trì châu đeo trên tay cũng phát sáng lấp lánh. Điều khiến Đỗ Tuyền chú ý là cái đó và chính khí lăng nhiên trên người hắn ta, dường như cũng có chút đạo hạnh.

Không biết có phải nhận ra ánh mắt Đỗ Tuyền hay không mà hòa thượng cũng quay sang liếc nhìn Đỗ Tuyền một cái, trong mắt có một tia hoài nghi nhưng rồi ngay lập tức lại trở nên thoải mái. Hắn nhìn người gác cổng niệm một tiếng A di đà Phật, nói: “Tiểu tăng pháp danh Tòng Tố, ngủ lại chùa khác* ở Thanh Vân tự ngoài thành, nghe nói chủ nhân Lâm phủ gặp bất trắc, nên đặc biệt đến thăm hỏi, hy vọng có thể giúp đỡ chút việc.”

[*]Quải đan: ngủ lại chùa khác (chỉ những nhà sư đi hành khất)

“Ngươi?” Người gác cổng gãi gãi đầu, thầm nghĩ vài ngày trước hòa thượng Thanh Vân tự đã đến cúng bái hành lễ một lần cũng không thấy có hiệu quả, tiểu hòa thượng choai choai này có thể so với cao tăng Thanh Vân tự lợi hại hay sao?

Người gác cổngnghĩ nghĩ, nói:“Tiểu sư phụ xin chờ một lát, để tiểu nhân đi thông báo cho phu nhân một tiếng.”

“Làm phiền rồi.”

Người gác cổng lại nhìn về Đỗ Tuyền nói:“Làm phiền các vị nâng quan tài vào.”

Đỗ Tuyền liên tục gật đầu, chỉ huy tiểu nhị nâng quan tài. Thấy người gác cổng dẫn hòa thượng kia đi xa, hắn phân phó bọn tiểu nhị một tiếng, còn mình về tiệm quan tài trước.

Bạch Nham thấy một mình Đỗ Tuyền vội vã trở về, liền hỏi:“Sao vậy? Sao ngươi lại về một mình?”

“Lão đạo, có một hòa thượng đến Lâm phủ, xem ra cũng có chút đạo hạnh.”

“À? Là Lâm phu nhân mời về làm pháp sự cho Lâm lão gia và tiểu thiếu gia sao?”

“Không, không phải, là tăng nhân vân du, ngủ lại ở Thanh Vân tự, chính mình tìm tới Lâm phủ, tuổi còn trẻ, ta thấy không quá hai mươi lăm.” Đỗ Tuyền uống một ngụm nước, nói,“Tràng hạt trên người hòa thượng phỏng chừng đều là bảo bối, năm mươi bốn hạt châu thủy tinh trên cổ viên nào viên nấy lớn như hạt long nhãn, chuỗi trì châu trong tay nhỏ hơn một ít, khoảng chừng này này!”

Đỗ Tuyền vừa nói vừa khoa tay múa chân .

“Chưa thấy bảo bối bao giờ à? Sao lại ngạc nhiên như vậy.” Bạch Nham ngoài miệng mặc dù không thèm để ý, nhưng trong đầu lại nghĩ khác. Nếu theo như lời Đỗ Tuyền, quải châu và trì châu này đều là vật phi phàm, vật như vậy có một không hai, rất nhiều cao tăng đắc đạo cũng không có cơ duyên có được bảo bối như vậy, mà một hòa thượng tuổi còn trẻ lại có thể công khai đeo. Nếu không phải hắn ta có đủ sức mạnh khống chế chúng nó, thì cũng là có duyên; Hoặc là bọn giang hồ bịp bợm lừa đời lấy tiếng.

Đỗ Tuyền giải thích nói:“Lão đạo, ta không nói đùa đâu, tràng hạt kia quả thật là pháp khí thật, đạo hạnh hòa thượng kia chắc chắn cũng rất cao thâm.”

Bạch Nham đứng dậy, nói:“Ngươi đã khẳng định như vậy, ta đây đành tự mình đi một chuyến, chiêm ngưỡng pháp khí thật và tiểu hòa thượng đạo hạnh cao thâm trong miệng ngươi.”

“Ai, ngươi cứ vậy mà đi à?”

“Còn muốn thế nào nữa?” Bạch Nham một bước đã bước ra mặt tiền cửa hàng, nói,“Về nhà báo tin cho chưởng quầy Ly, bảo nàng đến Lâm phủ xem náo nhiệt.”

Chưởng quầy Ly nghe được lời nhắn của Bạch Nham qua Đỗ Tuyền, không kiềm chế được tò mò trong lòng, vì thế cũng mò đến Lâm phủ. Nhưng nàng tới Lâm phủ mới phát hiện Bạch Nham căn bản chưa từng đến Lâm phủ, mà tuy trong lòng nàng có phê bình kín đáo, nhưng muốn dẹp đường hồi phủ cũng đã muộn. Bởi vì người gác cổng vừa thấy chưởng quầy Ly đến đã vội mời nàng vào trong phủ, nói cho nàng biết nửa canh giờ trước Lâm thiếu gia đã qua đời.

Hai ngày trước Lâm phủ hỗn loạn vô cùng còn Lâm phủ lúc này lại tiêu điều vắng vẻ. Trên đường vào chưởng quầy Ly thấy có gia đinh tỳ nữ mang theo gói đồ vội vàng rời đi.

“Ai…… không biết Lâm gia đã tạo nghiệt gì, mới ngắn ngủn một tháng tam đại trong nhà đều đã ly kỳ bỏ mình. Bây giờ trong lòng mọi người đều hoảng sợ, chuẩn bị rời khỏi nơi này tìm đường ra khác.” Người gác cổng bất đắc dĩ lắc đầu, trong giọng nói khôn kể bi thương, nói,“Ta từ nhỏ đã làm công ở Lâm phủ, cũng đã hơn mười năm rồi, không ngờ nay lại không thể không đi……”

Không cần người gác cổng giải thích, chưởng quầy Ly cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không để ý nhà này có tan hay không, thậm chí không thèm để ý rốt cuộc là cái gì hại chết tam đại Lâm gia. Chỉ hỏi:“Hôm nay tiểu nhị cửa hàng ta thấy có một hòa thượng đến phủ?”

“Đúng vậy, phu nhân đã giữ tiểu sư phụ kia lại, chưa đến một khắc thiếu gia liền qua đời, người trong nhà tang gia bối rối, ta cũng không lưu ý đến tiểu sư phụ Tòng Tố.”

Gã sai vặt đưa chưởng quầy Ly đi gặp Lâm phu nhân, vị tiểu sư phụ Tòng Tố kia đang khoanh chân ngồi tụng kinh văn trong đại đường, mà Lâm phu nhân ngồi ở ghế chủ tọa nức nở nghẹn ngào, so với hai ngày trước càng thêm tiều tụy, dung nhan tú lệ giờ phút này đã như trang giấy ướt nhẹp tái nhợt.

“Lâm phu nhân, xin nén bi thương.” Chưởng quầy Ly tiến lên thản nhiên an ủi một câu.

Lâm phu nhân đã khóc đến kiệt sức, ngay cả sức lực đứng dậy đón chưởng quầy Ly cũng không có, chỉ có thể nhìn về phía chưởng quầy Ly hơi hơi gật đầu, cũng không thể nói gì hơn.

Chưởng quầy Ly cảm thấy một ánh mắt sắc bén bắn ra từ bên cạnh, vì thế xoay người đối mặt với Tòng Tố, cười nhạt.

Tòng Tố đứng lên, đi hai bước về phía chưởng quầy Ly. Một đôi con ngươi thanh tú tối đen nhìn chưởng quầy Ly đăm đăm, không vì dung mạo tuyệt thế của nàng mà say mê, mà do cảm giác được hơi thở không giống người thường trên người chưởng quầy Ly. Tòng Tố từ nhỏ theo sư phụ tu Đạo Phật học, vì thiên tư và tuệ căn hơn người, nên dù trẻ nhưng tu vi lại cao hơn sư phụ rất nhiều. Mặc dù hắn không có Thiên Nhãn có thể phát hiện yêu ma quỷ quái, nhưng hắn có thiên phú kỳ lạ, có thể phân biệt tinh khí của người và yêu quái, sẽ không bị yêu ma đạo hạnh cao thâm biến hóa lừa gạt.

Nhưng giờ phút này khi đối mặt với chưởng quầy Ly, Tòng Tố rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người chưởng quầy Ly không phải phàm nhân, nhưng yêu khí trên người yêu ma luôn luôn đục ngầu chua thối, mà hơi thở của chưởng quầy Ly lại tinh khiết thơm ngào ngạt, chẳng lẽ là tiên? Tòng Tố không biết, bởi vì hắn chưa bao giờ gặp tiên, hoặc là ma, chẳng lẽ đạo pháp của chưởng quầy Ly đã thâm ảo đến độ hắn không thể phân biệt và đối phó sao?

Hai người nhìn nhau cả nửa ngày như vậy, rốt cục chưởng quầy Ly vẫn mở miệng trước:“Xin chào, Tiểu sư phụ.” Hai tay chưởng quầy Ly tạo thành chữ thập, cung kính hơi hơi cúi đầu.

Tòng Tố ngẩn người, lập tức đáp lễ, nói:“Tiểu tăng Tòng Tố, xin chào nữ thí chủ.”

“Tiểu nữ họ Ly, là bà chủ tiệm quan tài thành tây, lần này đến vốn muốn trao đổi cùng Lâm phu nhân về tang sự của Lâm lão gia và Lâm tiểu thiếu gia, ai ngờ ngay cả Lâm thiếu gia cũng không chịu nổi đả kích……”

Ánh mắt Tòng Tố đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nói:“Lâm lão gia và Lâm thiếu gia đều bị yêu nghiệt hút hết máu mà chết, mà cái chết của tiểu thiếu gia cũng có điểm kỳ lạ.”

“Cái gì?” Chưởng quầy Ly ra vẻ kinh ngạc.

“Người xuất gia không nói dối, lúc tiểu tăng vừa tới đã nói việc này cho Lâm phu nhân, ai, nhưng Lâm phu nhân không thể thừa nhận sự thật đó. Chỉ khi tiểu tăng thu yêu nghiệt kia mới có thể siêu độ vong hồn Lâm gia.”

Chưởng quầy Ly kinh ngạc một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói:“Vậy phải làm phiền tiểu sư phụ rồi.”

Chưởng quầy Ly cẩn thận quan sát phật châu trên người Tòng Tố, nhìn hắn yên lặng niệm kinh gạt trì châu, nàng cũng không dám đứng quá gần.

Tòng Tố dường như có lòng thử chưởng quầy Ly, chậm rãi đến gần nàng. Chưởng quầy Ly lặng lẽ nhíu nhíu mày, phật châu trên người Tòng Tố quả nhiên là bảo bối, cách ba thước đã làm cho nàng có cảm giác bị áp bách rồi. Nếu Tòng Tố có đạo hạnh như Bạch Nham thì chỉ sợ giờ phút này đã có thể làm cho nàng đau đớn khó chịu không thể không phản kháng, thậm chí ép nàng dùng toàn lực đấu pháp, cùng liều mạng.

Ngay khi chưởng quầy Ly suy nghĩ tìm cách rút lui thì một tiếng thét chói tai từ trong viện truyền ra, khiến Lâm phu nhân hoảng sợ. Trong nháy mắt chưởng quầy Ly và Tòng Tố đều cảm giác được yêu khí dày đặc.

Tòng Tố một bước đã chạy ra khỏi đại đường lao về phía nội viện, chưởng quầy Ly trong lòng có tò mò, nàng rất muốn biết tiểu hòa thượng này rốt cuộc lợi hại đến mức nào, vì thế nói với Lâm phu nhân một câu:“Phu nhân không cần hoảng sợ, ta đi theo tiểu sư phụ nhìn xem.”

Chưa tới nội viện, đã thấy một đám khí đen phóng lên cao, Tòng Tố niệm cái pháp quyết một ánh kim quang như tên đâm tới đám khí đen kia, đánh tan khí đen.

“Con ta! Con ta!! Trả con ta lại cho ta !!!” Lâm thiếu phu nhân thê lương kêu thảm thiết từ xa xông tới, tiếng kêu như tiếng quỷ khiến người ta còn thấy sợ hãi hơn đám khí đen kia.

Chưởng quầy Ly theo sau Tòng Tố vọt vào nội viện, chỉ thấy đám khí đen kia nấn ná ở giữa viện, loáng thoáng có thể thấy được có bóng người trong đó.

Tòng Tố trong miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên ra tay, tế trì châu trong tay. Trì châu mang theo hào quang màu vàng lượn vòng phía trên đám khí đen. Theo tư thế bàn tay trắng nõn biến đổi, trì châu lập tức bắn ra hào quang bốn phía, chợt thu lại hình thành một bức tường hào quang bao vây khí đen ở trong.

Đám khí đen bỗng nhiên bành trướng mở ra giống như muốn lao tới vách tường hào quang nhưng lại bị quấn chặt, mặc cho nó cuồng loạn thế nào vách tường vẫn càng lúc càng thu nhỏ theo pháp quyết của Tòng Tố. Cuối cùng vách tường hào quang thu nhỏ thành một tia sáng màu vàng, khi hào quang biến mất là lúc đám khí đen kia bị tiêu diệt, giữa sân chỉ để lại thi thể của Lâm tiểu thiếu gia.

Chưởng quầy Ly kinh ngạc nhìn Tòng Tố thu hồi trì châu trong tay, thật không ngờ hắn có tu vi đến mức này, phật châu kia lại là pháp bảo, có thể tinh lọc vong linh. May mà nàng không tùy tiện thử Tòng Tố, bằng không lại chọc phải phiền toái. Một tên Bạch Nham đã đủ phiền chết nàng rồi. Chỉ tiếc lần này Tòng Tố chỉ diệt được một đám hung linh, chứ chưa phải yêu nghiệt sát hại Lâm lão gia và Lâm thiếu gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.