Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 108: Chương 108: Ngươi đang ghen tị?(2)




Lá trà mới được không giống với bất kỳ một loại trà nào trước kia, lá trà mảnh rộng, có màu nâu sẫm, có mùi thơm rất rõ ràng. Tiểu Đường không chắc chắn hỏi Chung Duy Duy: “Cần nghiền nát lá trà không ạ?’’

Chung Duy Duy nói: “Không cần, đun một ấm nước tốt là được.’’

Năm xưa cha từng nói với nàng, trà viên lưu hành trên thế gian làm quá mức tinh tế tiêu hao, cách uống cũng quá rườm rà phức tạp, chỉ thích hợp cho người có tiền rãnh rỗi uống đánh giá, dân chúng bình thường chỉ vào ngày lễ ngày tết, có khách quý đến cửa, gặp phải chuyện lớn mới chịu uống, loại chuyện này đối với việc tiêu thụ lá trà mà nói, chẳng phải là một chuyện tốt.

Nguyện vọng của cha là tìm ra một loại trà mới, cách uống mới, để cho lá trà Ly quốc buôn bán được tốt hơn lớn hơn, để cho dân chúng tầm thường cũng có thể uống nổi. Đáng tiếc cha vẫn không thể hoàn thành nguyện vọng này, thì đầu đã lìa khỏi xác, nàng vẫn nhớ, lúc đầu cha lăn xuống hình đài, khuôn mặt kia đầy vẻ không cam lòng tiếc nuối.

Nàng đã may mắn sống sót, thì nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của cha, lá trà này nàng thử đi thử lại rất nhiều lần, cuối cùng xem như đã thành công một nửa.

Chung Duy Duy suy nghĩ chuyện ngày trước, bách vị tạp trần, ngay cả Trọng Hoa đi vào cũng không chú ý. Tiểu Đường kéo nàng một cái, nàng mới hoàn hồn lại, nhưng mà thấy Trọng Hoa, nghĩ đến cha cẩn trọng cả đời, chết ở trong tay người nhà bọn họ mà chẳng biết tại sao, trong lòng càng hận, vẻ mặt u ám, lưu loát đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ tới đón hoàng trưởng tử ạ?’’

Không đợi Trọng Hoa mở miệng, liền đẩy Hựu Hựu qua: “Điện hạ về cùng bệ hạ trước đi. Vi thần muốn chế trà, đợi đánh bại Đông Lĩnh trong đại hội đấu trà sang năm.’’

Mượn cớ đường đường chính chính như vậy, vội muốn đuổi hắn đi, hắn cứ không đi đấy. Trọng Hoa vén áo dài, ngồi xuống đối diện Chung Duy Duy: “Trẫm vốn là muốn dẫn hoàng trưởng tử đi thư phòng mở mang kiến thức một chút, nếu ngươi muốn thử trà, vậy cứ thử trà trước đi. Trẫm chờ ngươi đánh bại Đông Lĩnh trong đại hội đấu trà năm tới.’’

Chung Duy Duy thầm hận, cười cực kỳ dối trá: “Bệ hạ hiểu lầm, thần không phải là thử trà, mà là muốn chế trà. Ngài cũng biết, lúc chế trà kỵ nhất không ổn định, tốt nhất là tiến hành trong hoàn cảnh tuyệt đối an tĩnh, nếu không sẽ ảnh hưởng mùi vị của trà. Bệ hạ không muốn như vậy chứ?’’

Trọng Hoa vốn không nhìn nàng, tự mình nhận ấm đồng Tiểu Đường đưa tới, ly nóng ấm nóng, rồi tự bốc một nắm trà mới thả vào trong ấm, rót nước sôi vào, hơi nước bốc hơi lên, một mùi trà chưa bao giờ có tỏa ra.

Nỗi căm hận của Chung Duy Duy bị mùi thơm bất thình lình xoa dịu, nàng ngây ngất hơi ngước đầu lên, hít thở sâu, khẽ nói: “Mùi thơm thật là kỳ diệu, trong mùi trà xen lẫn mùi thơm dịu của hoa quả.’’

Trọng Hoa thấy dáng vẻ say mê xuất thần của nàng, khóe môi hơi cong, cầm ấm trà rót nước trà vào trong ly, nước trà màu đỏ sóng sánh được rót vào trong ly sứ trắng hoa sen, giống như một viên hồng ngọc bao tuyết trắng.

Chung Duy Duy không kịp chờ đợi bưng ly lên, bởi vì không muốn cho Trọng Hoa thưởng thức trước, liền nghiêm túc nói: “Trà mới mới làm xong, cũng không biết có thể hại người hay không, xin cho vi thần thưởng trà thay bệ hạ.’’

Trọng Hoa lười vạch trần chút lòng dạ nhỏ nhen kia của nàng, để tùy nàng uống trước, Chung Duy Duy uống một ngụm trà, thưởng thức nhiều lần, say mê hơi nhắm mắt, hơi ngước đầu, môi hồng hồng nói: “Thơm ngọt vị thuần, tuyệt vời không nói nên lời.’’

Nàng không biết, dáng vẻ giờ phút này của nàng giống như là mời người hôn vậy, hầu kết Trọng Hoa hơi hơi nhúc nhích, rủ mắt xuống, che giấu rót một ly trà cho mình, bình tĩnh bưng lên muốn uống, lại bị Chung Duy Duy bưng đi: “Mùi vị trà này không giống bình thường, đoán chừng bệ hạ sẽ không thích, xin cho vi thần uống thay ngài.’’

Tiểu Đường trợn mắt há mồm, đây cũng quá hẹp hòi lớn mật rồi.

Trọng Hoa chẳng có biểu tình gì: “Thêm mười năm dịch kỳ.’’

Chung Duy Duy lập tức dùng hai tay đặt ly trà trước mặt hắn, nịnh bợ nói: “Bệ hạ không cần thế đâu, ngài mệt mỏi cả ngày, thực ra thì vi thần đang suy nghĩ phương pháp chọc ngài cười một tiếng, giải sầu thôi mà.’’

Lúc này không chỉ là Tiểu Đường, ngay cả Hựu Hựu cũng khinh bỉ nhìn về phía Chung Duy Duy, còn có thể có chút cốt khí không? Sớm biết như vậy, trước đó sao lại làm?

Chung Duy Duy làm như không thấy tất cả ánh mắt khác thường, nâng cằm, khẩn trương quan sát vẻ mặt của Trọng Hoa, muốn nhìn ra hoàng đế bệ hạ đã hài lòng chưa? Hay là không vừa lòng?

Trọng Hoa cứ không cho nàng vừa ý, từ đầu chí cuối mặt vẫn không có vẻ mặt gì, thậm chí quay về dáng vẻ sinh không thể yêu. Bình tĩnh đặt ly trà xuống, rồi bình tĩnh lau đi nước trà trên khóe môi, một động tác đơn giản, yêu tà mị hoặc.

Chung Duy Duy thấy được nheo mắt, dời ánh mắt thật nhanh, nhìn về nơi khác, cúi đầu khụ một tiếng, hỏi: “Bệ hạ không thích mùi vị này sao?’’

Trọng Hoa lời ít ý nhiều: “Ờm.’’

Trong lòng Chung Duy Duy khó chịu, đây là hành vi đả kích trả thù trần truồng của hắn sao? Không tốt chỗ nào? Trà này không tốt chỗ nào? Trừ nàng thiên tài trà đạo, chăm chỉ khắc khổ, ai có thể làm ra trà tuyệt vời đặc biệt như vậy? Trong lòng tức giận, trên mặt tự nhiên cũng theo đó lộ ra: “Mời bệ hạ chỉ điểm.’’

Trọng Hoa bình tĩnh rót cho mình một ly trà nữa, từ từ bình phẩm, lặp lại động tác mới vừa rồi một lần nữa, ngạo mạn liếc Chung Duy Duy, đáp một nẻo: “Mới vừa rồi Lữ Hiền phi nói với trẫm, hôm qua nàng bảo ngươi truyền lời cho trẫm, nói nàng bày tiệc rượu ở trong Tây Thúy cung, muốn mời trẫm đi uống một ly, sao ngươi lại không nói?’’

Chung Duy Duy rất bực, nàng hỏi hắn mùi vị của trà cơ mà, hắn lôi Lữ Hiền phi gì đó ra nói với nàng? Vốn muốn nói nàng mất hứng, nàng không vui, nàng không sợ, nhưng đối diện với ánh mắt Trọng Hoa, liền đổi chủ ý, thành khẩn nói: “Là lỗi của vi thần, đêm qua hoàng trưởng tử phát sốt, vi thần sốt ruột nên quên mất. Sau đó lúc nhớ tới thì đã đêm khuya, cho là bệ hạ sẽ không có tâm trạng đi dự tiệc, cho nên không nói.

Buổi sáng hôm nay, bệ hạ bận bịu vào triều, vi thần cảm thấy không thể lấy chuyện vặt ở hậu cung quấy rầy bệ hạ, quốc sự làm trọng, cho nên cũng không nói. Bệ hạ muốn trị tội vi thần sao? Vi thần cam nguyện chịu phạt.’’

Trọng Hoa cười lạnh: “Thật là lý do to lớn! Ngươi đây là đang ghen tị ư?’’

Không đợi Chung Duy Duy trả lời, liền độc đoán định nghĩa cho nàng: “Ngươi chính là đang ghen tị. Đừng tưởng rằng trẫm không biết, mới vừa rồi Hiền phi đến tìm trẫm nói chuyện, ngươi đã lặng lẽ trừng nàng.’’

“Vi thần ghen tị? Ghen tị ai chứ?’’ Chung Duy Duy kinh ngạc chỉ mũi mình, vẻ mặt vô tội: “Có chuyện này sao? Sao vi thần không biết?’’

Tựa như không có ý tốt cười một tiếng: “Ánh mắt bệ hạ thật tốt, cách xa như vậy, cũng có thể thấy vi thần trừng Hiền phi.’’ Sít lại gần, hỏi thấp không nghe nổi: “Chẳng lẽ, bệ hạ đang nhìn trộm vi thần?’’

Trọng Hoa lại cười lạnh: “Ngươi thật sự tự dát vàng lên mặt mình, trẫm nhìn lén ngươi? Trẫm muốn nhìn thì nhìn, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó, ngươi có tin hay không?’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.