Thượng Sàng Bất Thuyết Ái

Chương 12: Chương 12




Lôi Tuyền ngủ một giấc này gần 12 tiếng đồng hồ, trời từ dần sáng lại đuổi dần tối đen, Lôi Tuyền mới tỉnh lại. Anh mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là cặp mắt của La Đan.

Phát hiện mình còn ôm lấy hắn, Lôi Tuyền cười cười: “Ngươi sớm tỉnh, sao còn không hất tay ta xuống?”

“Ngươi có biết đây là lần đầu tiên ngươi ôm ta không?” La Đan nhìn anh.

Lôi Tuyền giật mình, cười mắng: “Ngươi cái tên biến thái này!”

“Tuyền, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì với ngươi?” La Đan đột nhiên hỏi.

Lôi Tuyền thu lại nụ cười trên mặt, trầm mặc không nói. Không gian trong phòng nhất thời yên ắng lại.

Nhiều lần suy tư, La Đan cũng không nghĩ ra cách nào ổn thỏa để có được bản gi chép lời khai của nhân chứng và báo cáo nghiệm thi. Chuyện này chỉ có tìm luật sư, luật sư có thể tối quang minh chính đại lấy ra xem, thế nhưng hắn không tìm được người đáng để tín nhiệm.

Lôi Tuyền nói: “Chẳng phải ngươi muốn biết gã Bành Phi kia vì sao lại đối xử với ngươi như vậy? Sao không trực tiếp đến gặp mặt hắn mà chất vấn? Có lẽ hết thảy mọi vấn đề cũng có thể giải quyết dễ dàng.”

La Đan nhíu mày: “Ta cũng sớm muốn tìm hắn mặt đối mặt mà hỏi, có thể hắn hẳn là nhân chứng trọng yếu, bên người rất có khả năng sẽ có cảnh sát giám hộ, hơn nữa hắn có chủ tâm hại ta, nhất định cũng sợ ta tìm tới đi, phòng vệ chắc chắn sẽ không đơn giản.”

Lôi Tuyền ngẫm lại nói: “Bình thường cảnh sát bảo vệ chứng nhân, sẽ an bài bao nhiêu người? Nếu như chỉ có ba, năm người, dùng thân thủ của hai người chúng ta hẳn là có thể yên tĩnh giải quyết hết.”

La Đan gật đầu nói: “Bình thường chỉ có một hai cảnh sát, nhưng nếu tăng thêm nhân thủ Bành Phi tự mình an bài, khả năng khó giải quyết.” Lại nghĩ, hắn đột nhiên nói: “Không đúng, nếu như cảnh sát phái người bảo vệ nhân chứng, dựa vào tác phong hành sự cẩn thận thường ngày của hắn, vì e ngại, hắn hẳn phải tận lực che dấu nỗi bất an, nếu như người bên ngoài thấy hắn có một đống lớn tay chân vây quanh bảo vệ rất có thể sẽ sinh nghi. Cho nên, nếu như bên cạnh hắn có cảnh sát, thì có thể một gã tay chân cũng không có.”

Nghĩ đến điểm này, hắn bỗng nhiên đứng lên, vỗ vỗ vai Lôi Tuyền: “Chuẩn bị chuẩn bị, ăn cơm no, chúng ta phải đi bái phỏng một chút vị “Hảo hữu” của ta!”

Lôi Tuyền cười nói: “Không tách ra hành động nữa à?”

Đầu óc La Đan thoáng bị choáng váng, hắn vội ra sức lắc đầu: “Không được, vì tư vị phải chờ đợi và lo lắng cho ngươi càng thập phần khó chịu, ta thà rằng ích kỷ một chút cũng không muốn thả ngươi rời đi khỏi tầm mắt của ta.”

......

Lấp đầy bụng, ước chừng đợi đến khoảng 1 giờ sáng, La Đan cùng Lôi Tuyền lặng lẽ rời khỏi phòng, cạy mở một cái xe hơi cách chỗ họ ở ba con phố, chạy nhanh về phía chỗ ở của Bành Phi, đó là một khu biệt thự dành cho những người giàu có.

Lúc này khu dân cư đã hoàn toàn yên tĩnh, phần lớn đều đã nghỉ ngơi, chỉ có một vài ô cửa sổ sáng đèn.

La Đan thường hay tới nơi này nên rất quen thuộc, hắn thuần thục dẫn đường cho Lôi Tuyền vượt qua mấy trạm bảo vệ, chạy đến thẳng phía dưới chân biệt thự của Bành Phi. Cả tòa biệt thự một màu đen kịt, hai người ở bên ngoài quan sát một lát, tìm được mấy chỗ có gắn thiết bị an ninh, nhẹ nhàng linh hoạt đi vòng qua, lẩn vào một góc chết.

La Đan chỉ chỉ về phía một khung cửa sổ trên lầu hai, nhẹ nói: “Đó là phòng ngủ của hắn, hắn là một kẻ phi thường để ý sự riền tư của cá nhân, nếu như không có gì ngoài ý muốn, nơi đó hẳn là không có người, cũng sẽ không có thiết bị theo dõi. Chúng ta sẽ từ nơi này đi vào.”

Lôi Tuyền nhẹ gật đầu, hai bàn tay đan vào nhau, La Đan nhẹ nhàng giẫm lên lòng bàn tay anh, mượn lực, bật người lên bắt được bệ cửa sổ lầu hai, hai tay dùng sức chống đỡ, xoay người nhảy lên bệ cửa sổ. Từ trong lòng, hắn lấy ra công cụ cắt thủy tinh Lôi Tuyền chuẩn bị cho hắn, cẩn thận khoanh một vòng trong trên mặt kính, sau đó dùng giác hút kéo lại, một cái lỗ hổng đủ để một người chui vào đã hiện ra.

Cẩn thận đem mảnh thủy tinh bị cắt rời đặt ở trên bệ cửa sổ, La Đan chậm rãi chui qua, lấy dây thừng bên hông thả xuống, kéo Lôi Tuyền lên.

Rốt cục hai người đều đứng được trong phòng ngủ của Bành Phi, đôi mắt chậm rãi thích ứng với bóng tối, La Đan nhìn ra xung quanh. Cách bài trí trong phòng ngủ của Bành Phi rất khác biệt, cả gian phòng không phải là một hình chữ nhật bằng phẳng như thường lệ mà có rất nhiều đường gấp khúc gồ ghề, bởi vậy đứng ở một vị trí rất khó có thể thấy được toàn cảnh. Nhất là giường ngủ của Bành Phi, hoàn toàn nằm ở góc chết đối với họ.

Vô thức, La Đan cầm lấy tay Lôi Tuyền, cùng nhau di chuyển khỏi vị trí đang đứng, hướng về phía giường ngủ của Bành Phi.

Ngay khi hắn cho rằng đã sắp thành công, đột nhiên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, một thanh âm quen thuộc vang lên: “Cuối cùng ngươi đã tới.”

Đợi mắt thích ứng với ánh sáng, La Đan mới nhìn rõ người đang ngồi ở chính giữa sô pha là Bành Phi. Y cười meo meo nhìn hắn, tựa hồ không có một chút cần phòng bị.

La Đan nhanh chóng nhìn lướt qua gian phòng, không thấy có ai khác ở đây, chỉ có một mình Bành Phi, an tâm lại. Trong lòng thầm nghĩ biện pháp đối phó, miệng nói: “Ta không thể không đến đây.”

Bành Phi cười cười: “Ta đã chờ ngươi rất nhiều ngày, không nghĩ tới ngươi thật đúng là cẩn trọng, lâu như vậy mới đến tìm ta. Xem ra ngươi cuối cùng đã không còn là thiếu niên lỗ mãng năm đó nữa.”

La Đan cười nhạt một tiếng: “Ngươi cũng vậy.”

“Ngươi nhất định rất hận ta.” Bành Phi hất ngọn tóc ra phía sau, “Hơn nữa hoàn toàn không thể giải thích, tại sao ta phải đối với ngươi như vậy.” Y không đợi La Đan mở miệng, nói tiếp: “Tựa như ta cũng hoàn toàn không thể giải thích, tại sao ngươi sẽ thích một người nam nhân, vứt bỏ tiểu muội ta, người đã cùng ngươi yêu nhau năm năm, cũng đã luận hôn luận gả. Tiểu muội là ta giới thiệu cho ngươi, cũng là do ta ủng hộ mới cùng ngươi kết giao. Ta chỉ có một người muội muội, là bảo bối duy nhất của gia đình chúng ta, ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con bé, ngươi lại càng không thể.

Ta làm nhiều chuyện như vậy, chỉ có một mục đích, chính là muốn ngươi trở lại bên cạnh nó. Chỉ cần ngươi chịu quay đầu lại, ngoan ngoãn cùng Linh Linh kết hôn, khiến nó được hạnh phúc, hết thảy nhưng việc này cũng có thể qua đi, xem như đều không phát sinh.”

La Đan nhịn không được cười lạnh: “Ngay cả ta là tội phạm kinh tế, giết người chống lại lệnh bắt cũng có thể xem như không phát sinh?”

Bành Phi nghiêm túc gật đầu: “Ta đã bố trí cái bẫy đó, tất nhiên cũng chuẩn bị kẻ chết thay. Chỉ cần ngươi đáp ứng quay đầu lại, cùng tiểu muội kết hôn, ta tự nhiên có biện pháp khiến cho hết thảy hồi phục bình thường. Thủ đoạn của ta, ngươi nên biết.”

La Đan nghi hoặc nhìn qua hắn: “Ngươi làm nhiều như vậy, chính là vì mục đích này? Cái này không khỏi cũng quá là giết gà dùng đao mổ trâu đi?”

“Ngươi cho rằng ta lại là vì cái gì? Ta cũng không hy vọng muội phu tương lai thất bại thảm hại, liên lụy đến cuộc đời của muội muội mình a? Chính là loại người như ngươi, dùng cách giáo huấn bình thường chắc là không biết quay đầu lại, không cho ngươi nếm thử tư vị từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, ngươi vĩnh viễn sẽ không quý trọng những gì mình có được. Ngươi nói thật đi, sau khi sự tình phát sinh ngươi có hối hận hay không?”

La Đan im lặng. Khi hắn phát hiện hắn vì Lôi Tuyền mà chia tay với Linh Linh lại phải trả một cái giá lớn như vậy, hắn đích xác có phần ảo não không nhỏ, điểm này hắn không cách nào nói dối. Bất quá hiện tại, khi hắn cùng Lôi Tuyền tương xử* nhiều ngày như vậy, khi hắn cảm nhận được cái gì gọi là cởi mở, cái gì gọi là nóng ruột nóng gan, hắn phát hiện không có gì so với cùng người kia cùng một chỗ trân quý hơn được nữa. Nghĩ vậy, hắn không khỏi càng nắm chặt tay Lôi Tuyền.(* hai bên đối xử với nhau)

“Qua nhiều năm như vậy, chuyện khiến ta hối hận nhất, chính là giật dây ngươi đi chơi nam nhân. Ta thật không thể nghĩ đến, hoa hoa công tử như ngươi, vui hoan chinh chiến chuyên nghiệp, rõ ràng vì một gã nam kĩ mà động tâm, không biết đầu óc ngươi bị tràn thứ nước gì. Công phu trên giường của hắn cũng không thấy được mạnh bao nhiêu a.” Bành Phi dùng mục quang dâm tà đảo qua Lôi Tuyền.

Những lời này là có ý gì? La Đan kinh hoảng nhìn về phía Lôi Tuyền, lại nhìn không thấy bất cứ một tia biểu lộ nào trong mắt anh. Hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, dần dần lạnh băng.

Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm thở dốc liêu nhân của nữ nhân, mạnh quay đầu lại, La Đan chứng kiến trên màn hình TV mà Bành Phi vừa dùng điều khiển mở ra, một nam một nữ quấn giao cùng một chỗ, phúc vũ phiên vân*. Nữ nhân hắn không biết, nhưng gương mặt nam vô cùng quen thuộc, đúng là người mà hắn đang nắm chặt trong tay.(* mưa gió quay cuồng)

Quần áo chất đống lại bên giường, là mấy món hàng vỉa hè Lôi Tuyền mặc đêm qua khi ra ngoài. Đêm qua, hắn vì người này nóng ruột nóng gan, đứng ngồi không yên suốt đêm qua, người này lại đang... Người này rõ ràng lại...

Ngơ ngác nhìn qua màn hình TV, từng nhìn không biết nhiều ít phim AV, La Đan đột nhiên cảm thấy dạ dày cuộn lên, hắn buông tay Lôi Tuyền, choáng váng gập người chặn miệng nôn khan.

“Hiện tại ngươi biết rõ nam nhân khiến cho ngươi mê muội này, là cái loại gì đi.” Bên tai là thanh âm lành lạnh của Bành Phi, “Một kẻ chỉ cần có tiền, bất cứ lúc nào đều có thể lên giường, loại nam nhân này có đáng giá ngươi vì hắn hy sinh cuộc đời sáng lạn thiên đường vốn có của ngươi? Đan, hảo hảo suy nghĩ một chút, người có thể cùng ngươi lên giường có rất nhiều, Linh Linh mới là người thực sự đối tốt với ngươi, đáng giá để ngươi yêu.”

Thật vất vả ngừng nôn khan, La Đan ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Tuyền, hy vọng từ trong miệng anh nghe được một câu phủ nhận. Thế nhưng Lôi Tuyền chỉ mặt không biểu tình mà nói: “Tình yêu với ta mà nói là xa xỉ phẩm, ta cũng không đủ tiền, không nỡ mua đến dùng.”

Anh chỉ chỉ thứ y phục giá rẻ trên người họ,“Nhìn xem bộ dạng của chúng ta bây giờ... Trở về đi, ngươi chỉ có đứng ở công ty của ngươi mới là ngươi, cũng như ta chỉ có đứng ở Dạ Sử mới là ta. Chờ mọi chuyện của ngươi đều thu xếp ổn, ta vẫn rất thích ý tiếp ông chủ La ngươi, bất quá từ nay về sau, chúng ta chỉ lên giường, không nói đến chữ “yêu”. Được không?”

Anh không hề liếc nhìn La Đan, quay đầu hướng về phía Bành Phi nói: “Bành tiên sinh, chuyện ngươi muốn ta làm, ta đều làm tốt, nhớ rõ chuyển tiền vào tài khoản cho ta, ngày mai ta sẽ đi kiểm tra tài khoản. Gặp lại sau.” Đẩy cửa phòng ngủ, anh thoải mái đi ra ngoài.

Thì ra Lôi Tuyền đề nghị hắn tìm đến Bành Phi, lại là tới cùng nhau, tất cả chuyện này đều đã được tính toán tốt. Hắn cho rằng cho dù toàn bộ thế giới có lừa gạt hắn, duy chỉ có người này sẽ không, hắn bị lừa. La Đan cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lung lay sắp đổ.

“Ta đã đón Linh Linh trở lại, chẳng phải ngươi nên đi gặp qua con bé? Hơn nữa, hiện tại dường như ngươi phi thường cần một lồng ngực ôn hòa, giúp ngươi quên đi nỗi đau bị phản bội lừa gạt.” Bành Phi đi tới, ôm lấy hắn như ngày xưa, dường như hết thảy đều không hề phát sinh. La Đan đần độn để y dẫn đến trước một cánh cửa, đẩy đi vào.

“Đan? Thật là anh?” Ngồi yên trong bóng tối, Linh Linh bị động tĩnh sực tỉnh, hình dáng mơ hồ vừa tiến vào lập tức khiến cô nhận ra là ai. Cô nhào tới ôm cổ La Đan, “Ca ca nói anh bị người kia lừa, muốn em trở về an ủi anh. Em luôn luôn thật lo lắng cho anh, bây giờ anh đừng nghĩ gì nữa, được không?”

Trong vòng tay mềm mại ôn hòa của Linh Linh, La Đan mất đi tia chèo chống cuối cùng. Hắn mặc cho mình ngã vào tay cô, tựa như dĩ vãng uống rượu say trở về bên cô nằm ngủ, hắn phóng tâm mà thiếp đi.

......

Ánh nắng sớm đánh thức La Đan, mở to mắt liền thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Linh Linh. Phát hiện hắn tỉnh, Linh Linh kinh hỉ ôm lấy hắn: “Anh làm em lo lắng chết mất, Đan, anh ngủ hơn một ngày rồi, bây giờ thấy thế nào?”

“Anh ngủ lâu như vậy?” La Đan miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô: “Em gầy quá... Thực xin lỗi.”

Bành Linh Linh cầm tay hắn, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: “Em chưa từng trách anh, cho nên anh cũng đừng tự trách. Chỉ là, anh không đạt được hạnh phúc thực sự không khiến em vui nổi.” Cô đưa tay nhẹ chải vuốt mái tóc vì ngủ mà rối bời của hắn, ôn nhu nói, “Anh có thể nói cho em biết không? Vì sao người anh thích lại nhẫn tâm lừa gạt một người xuất sắc như anh? Nhìn thấy anh thống khổ, hắn không đau lòng hay sao? Hắn có thể cam tâm?”

La Đan cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Anh không hiểu, vì sao yêu lại là xa xỉ phẩm, không nỡ mua? Vì sao chỉ có thể lên giường, không thể nói yêu thương?”

Linh Linh giật mình, “Người anh thích nói như vậy với anh? Đan, anh thật là đầu dưa*!...” Cô cắn cắn môi dưới, đứng dậy, “Ngủ lâu như vậy, hẳn là anh đói bụng a, em giúp anh lấy chút đồ ăn.”(* ý nói đồ ngốc)

Tịch mịch là thứ vũ khí tốt nhất gợi lên hoài niệm, Linh Linh vừa mới đi, La Đan một mình ở lại trong căn phòng yên ắng lại không cách nào áp chế nhớ tới Lôi Tuyền.

Từ lúc nào bắt đầu, hắn bắt đầu chú ý thái độ của người ấy?

Nhận thức lâu như vậy, ám chỉ, chính thức rồi không chính thức... Hắn đã hướng Lôi Tuyền thổ lộ thật nhiều lần, nghĩ lại, không có một lần Lôi Tuyền từng hưởng ứng. Mà hắn, cho tới bây giờ cũng không hề để ý đến những việc này. Hắn chỉ tập trung tinh thần theo ý mình mà theo đuổi người ấy, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện Lôi Tuyền căn bản là thương hay không thương hắn.

Nghĩ muốn cái gì liền nhất định phải được đến cái đó. Đây là bản tính của hoa hoa công tử tung hoành nhiều năm chốn hoan lạc hình thành trong hắn, là ảo giác mà địa vị xã hội cao cao tại thượng mang đến cho hắn. Khi mất đi hết thảy, khi hắn hạ xuống đến cấp bậc của một người bình thường, hắn mới phát hiện ra mình sợ hãi, tự ti không thể ít hơn so với bất luận người nào; hắn mới phát hiện, người hắn cho rằng dễ dàng có thể chiếm được lại đứng trên một vị trí sao mà cao đến thế, làm hắn phải ngẩng đầu mới thấy.

Cho nên hắn sợ hãi, cho nên hắn để ý, cho nên hắn đem thương tổn phóng đại đến mấy lần, chỉ vì bảo vệ lòng tự tôn đáng thương của mình.

Hắn mất đi, không phải Lôi Tuyền, mà là chính hắn.

La Đan phút chốc ngồi dậy, thấp giọng tự nói: “Chỉ cần ngươi là La Đan, ngươi muốn cái gì cũng đều có! Nhất định phải tỉnh lại! Tỉnh lại!”

Hắn đứng dậy, trong phòng đi qua đi lại, hai tay chà xát chà xát mặt, lại vuốt tóc vào nếp, làm cho mình thanh tỉnh, có tinh thần.

Mục đích của Bành Phi sẽ không đơn giản như vậy, tốn một phần lớn công sức thiết lập cái bẫy, chỉ vì thầm nghĩ bắt lại một gã em rể. Lôi Tuyền lại càng không phải là người như vậy, nếu như tiền có thể dễ dàng đả động người ấy, từ lần đầu tiên gặp nhau hắn đã có thể đắc thủ, sau đó sẽ vứt bỏ người ấy như vẫn làm sau mỗi cuộc vui hoan, cũng sẽ không mê luyến sa vào đến tình trạng này.

Hắn nên lưu lại nhìn xem Bành Phi có thêm hành động gì, hay là đi tìm Lôi Tuyền lên tiếng hỏi rõ đêm hôm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Đang do dự, Linh Linh đã bưng chén cháo trở lại.

Lưu lại, tất phải lợi dụng Linh Linh, cô bé này, hắn sao có thể nhẫn tâm lại thương tổn thêm một lần nữa? La Đan hạ quyết tâm.

“Anh rời giường? Thoạt nhìn tinh thần thiệt nhiều a.” Linh Linh cao hứng đem cháo đặt trên bàn trà, kéo La Đan ngồi xuống, “Uống chút gì đó ấm bụng a.”

“Cảm ơn.” La Đan ngồi xuống húp cháo, mùi vị quen thuộc, một hớp vào miệng cũng đủ biết là Linh Linh tự tay nấu. Trong lòng thầm thở dài, ngửa cổ uống sạch, ngẩng đầu lại nghĩ nói với Linh Linh hắn quyết định rời đi.

Linh Linh lại lên tiếng trước hắn: “Đan, thực xin lỗi. Em đã suy nghĩ nhiều lần, tuy em rất muốn cùng anh, nhưng em vẫn hy vọng anh có thể tìm đến hạnh phúc của riêng mình.”

Cô tiến lên một bước, ôm chặt La Đan, mái đầu dán lên trong ngực hắn, thật sâu hít vào một hơi, mới nói, “Em không biết người anh yêu thích đến tột cùng là ai, nhưng giữa hai người nhất định là có hiểu lầm. Một người biết đem tình yêu trở thành xa xỉ phẩm, nhất định sẽ trân quý tình yêu hơn bất cứ ai. Cái gì chỉ có thể lên giường, không thể nói yêu thương, có lẽ là thế giới của anh quá phức tạp, hắn mới không muốn tiến vào mà thôi.”

Cô ngẩng đầu nhìn La Đan, đôi mắt hồng hồng, miễn cưỡng làm cho mình lộ ra tiếu dung. “Em thật là ngu ngốc, rõ ràng hẳn phải thừa dịp mà chen chân vào, em lại khuyên anh đi tìm hắn.”

La Đan ôm chặt nàng, thấp giọng thở dài: “Cảm ơn em, Linh Linh.” Hắn ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không chút tán loạn, “Anh nhất định sẽ hạnh phúc cho em thấy!” Linh Linh mang theo lệ, si mê nhìn khuôn mặt đã khôi phục thần thái của hắn, nhẹ nói: “Đan, anh thật sự hảo suất...”(TT^TT Iu Linh Linh chít mứt, Linh Linh thiệt đáng iu!)

La Đan vỗ nhẹ lên vai Linh Linh, “Anh phải đi, em nên bảo trọng.” Mở cửa phòng, hắn lại thấy khuôn mặt âm trầm của Bành Phi. Hắn nhìn thẳng vào y, trong nội tâm bừng sáng: “Thực xin lỗi, ta không có cách nào mang đến hạnh phúc cho Linh Linh.”

Bành Phi nhìn về phía muội muội, trầm giọng: “Em thật sự muốn đem người mình yêu mến đẩy vào trong tay người khác?” Linh Linh: “Ca, đừng làm khó anh ấy, miễn cưỡng không có hạnh phúc, em hy vọng anh ấy có thể khoái hoạt.”

Bành Phi cười lạnh một tiếng, chuyển hướng La Đan: “Ngươi biết ngươi đi lần này sẽ có hậu quả gì? Ngươi không còn là muội phu của ta, ta sẽ không phí bất luận tâm tư gì lo cho ngươi nữa.”

La Đan thản nhiên cười: “Chúng ta sẽ biết ai mới là người phải lo lắng, ngươi chờ.” Hắn kiên định ra khỏi phòng, không hề quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.