Thực Hoan Giả Yêu

Chương 159: Chương 159: Chương 102.4




EDITOR: HEPC

Đến đây, đối với thân phận của Sở Kiều mọi người càng thêm suy đoán. Đến tột cùng cô là người nào, có thể để cho một nhân vật lớn độc thân xưa nay như Quyền Yến Thác ra mặt?

Trước buổi họp báo, còn có người tới trễ. Khóe mắt Quyền Yến Thác liếc thấy người tới, gương mặt tuấn tú trầm một cái, không để lại dấu vết đi tới chỗ anh ta.

“Cậu tới làm gì?”

Trong tay Trì Việt cầm Champagne, mặt ung dung, “Tới xem một chút.”

Tạm dừng, anh ta cười hỏi ngược lại: “Em không thể tới sao?”

Trường hợp quan trọng như tối nay, Quyền Yến Thác có tức cũng không thể phát. Anh mím nhẹ môi, giọng lo lắng cảnh cáo, “Trì Việt, tối nay nếu cậu dám gây chuyện, cẩn thận tôi lột da của cậu ra!”

“Yên tâm.” Trì Việt cười nhún nhún vai, ánh mắt lướt qua anh rơi vào trên người của Sở Kiều, “Tôi sẽ không hủy sân khấu của cô ấy đâu.”

Ánh mắt kia, Quyền Yến Thác thấy thật sự khó chịu, nhưng thời điểm này cũng không cách nào so đo, chỉ là hàm ý cảnh cáo xoay người tránh ra.

Trên sân khấu đèn flash sáng lên, Sở Kiều khoác cánh tay ba mình, thong thả tự nhiên đi lên sân khấu.

Sản phẩm mới ra mắt, lập tức đưa tới ánh nhìn mới lạ và tiếng vỗ tay của mọi người. Tối nay chỉ là làm một buổi họp báo, thời gian cụ thể đưa ra thị trường, còn phải tiến hành.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, là nằm trong dự liệu. Sở Hoành Sanh nghe mọi người nhất trí khen, vẻ mặt nhiễm cười, lộ ra vui mừng cùng thỏa mãn thật sâu.

Rất nhiều tập đoàn xuất hiện cũng tỏ ra hứng thú, rối rít vây quanh ở bên cạnh Sở Hoành Sanh dò thăm tin tức.

Làm người phụ trách, Sở Kiều càng thêm bị chú ý. Sau khi cô tiếp nhận phỏng vấn ngắn gọn của các phóng viên, vừa đúng lúc buông dài dây câu, chỉ chờ thờ cơ tốt thì lây lời.

Đây hoàn toàn xứng đáng là một bữa tiệc lớn của các nhân vật nổi tiếng.

Mà ngay cả người ít lộ diện như Triển Bằng đều tới tham gia, điều này hiển nhiên cho thấy rõ sức lực. Mấy đời người nhà họ Triển tham gia chính trị, hôm nay con trai độc nhất của nhà họ Triển của giới chính trị lại đặt chân tới đây, phóng viên rối rít hăng hái tới, hỏi anh cùng với người con gái đẹp bên cạnh này, đến tột cùng thì lúc nào có thể truyền ra tin cưới đây.

“Mục đích của cậu đã đạt tới?” Tay Lăng Cận Dương bưng rượu đỏ, cười hỏi người bên cạnh.

Quyền Yến Thác cũng không tránh, nhẹ nhàng nâng môi lên, cặp mắt giống như Hắc Diệu Thạch rạng rỡ phát sáng, “Còn kém một chút xíu!”

Sau đó, anh để ly rượu trong tay xuống, ưu nhã cất bước đi tới, cứu giải Sở Kiều đang bị mọi người vây quanh.

Quyền Yến Thác đưa tay vòng chặt hông của Sở Kiều, nghênh ngang đứng ở bên người cô, động tác mười phần là bảo vệ.

Chung quanh đều có phóng viên, động tác anh lại rõ ràng như thế, khiến sắc mặt Sở Kiều thay đổi. Cô ngẩng đầu lên, vừa muốn giãy giụa, lại thấy ánh mắt anh tràn đầy một mảnh nhu tình, lộ vẻ xúc động ấm lòng người.

Các phóng viên giỏi nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy tình cảnh này, lập tức nắm lấy cơ hội hỏi tới.

“Quyền thiếu, anh cùng cô Sở Kiều trong ngực, có quan hệ như thế nào ạ?”

“Đoạn thời gian trước có lời đồn đãi nói anh đã có đối tượng kết hôn, xin hỏi có phải Sở tiểu thư hay không?”

Khóe mắt đuôi mày Quyền Yến Thác đều là nụ cười, nhưng nụ cười này in sâu trong mắt Sở Kiều, chỉ làm cho đầu cô lờ mờ phát giác ra, mơ hồ dự đoán được cái gì.

Quả nhiên, ánh mắt Quyền Yến Thác lợi hại quét về phía đám phóng viên, trầm giọng nói: “Tin tức của các người cũng không đủ nhanh! Tôi đã kết hôn lâu như vậy, làm sao cũng không bị các người vạch trần?”

“Kết hôn?”

Toàn bộ phóng viên cũng bùng nổ, máy chụp hình trong tay liều mạng nhắm ngay bọn họ nhanh chóng chụp.

“Vậy xin hỏi ngài, đối tượng kết hôn là người nào?”

“Lúc nào thì kết hôn?”

Sở Kiều đưa tay che mắt, không còn kịp ngăn người đàn ông bên cạnh lại nữa. Cô chỉ có thể nghe được giọng nói từ tính của người đàn ông vang lên, trả lời hết sức rõ ràng, “Cái này còn cần phải hỏi sao? Tôi ôm trong lòng, nhất định là vợ tôi!”

“A ——”

Khiếp sợ không chỉ có các phóng viên, mà toàn hội trường là một mảnh xôn xao.

Lời này vừa nói ra, vốn là phóng viên đang ở chỗ khác cũng đều chạy tới bên này xúm lại. Trong giây lát đó, liền vây quanh Quyền Yến Thác cùng Sở Kiều, bên trong bên ngoài, chỉ có thể nghe được tiếng máy chụp hình.

Quyền Yến Thác đưa tay ấn mặt của Sở Kiều vào trong ngực, tránh cho mắt của cô bị đèn flash kích thích. Sở Kiều vô lực cúi đầu, đôi tay vòng chắc hông của anh, nghe anh hả hê thẳng thắn nói.

Một khắc kia, bỗng nhiên cô không muốn ngăn lại, chỉ muốn như vậy tựa vào trong ngực của anh. Vị trí má áp vào ngực anh, nơi ấm áp kia, để cho cô không kìm hãm được nhếch môi mà cười.

Động tĩnh bên này quá lớn, ánh mắt của mọi người cũng đi theo .

Đoàn người phía ngoài, Sở Hoành Sanh khẽ mỉm cười, gương mặt ôn hòa. Khóe miệng ba mình thoáng cười, hung hăng đâm bị thương ánh mắt của Sở Nhạc Viện, cô ta cắn môi, vẻ mặt cứng ngắc.

Cô ta nhận định Sở Kiều cố ý, loại trường hợp đặc biệt như tối nay mà công khai tin tức kết hôn, đơn giản chính là muốn làm ra mánh khoé mới!

Chung quanh tiếng nghị luận huyên náo, Quý Tư Phạm bưng rượu đỏ khẽ nhấp một cái, thấy Sở Kiều trốn vào bên trong lồng ngực của người đàn ông, đáy mắt bình tĩnh dần dần dâng lên gợn sóng.

Không biết Quyền Yến Thác nói câu gì, mà các phóng viên khen ngợi, có tiếng huýt sáo. Không khí được tôn sùng tới điểm cao nhất.

Xuất diễn tối nay, Hạ Yên Nhiên thấy rõ ràng. Ngay từ lúc cả nhà Lăng Cận Dương xuất hiện, cô ta liền đại khái đoán được mục đích của Quyền Yến Thác, chỉ là cô ta không ngờ, thì ra cũng có lúc anh vì phụ nữ mà phí hết tâm tư!

Triển Bằng chỉ cười không nói, hình như đã sớm biết. Anh liếc qua hết vẻ mặt sức bình tĩnh của Hạ Yên Nhiên, trái tim mơ hồ trầm xuống.

Trong góc phòng tiệc, Trì Việc ngửa đầu uống sạch rượu đỏ trong tay, đôi mắt nhìn sang, vừa vặn thấy khóe miệng Sở Kiều lộ ra nụ cười. Môi anh ta mím chặc, chỉ cảm thấy cô thoáng cười thật chói mắt.

Tâm tư mọi người khó tả, ở bên trong ánh sáng lung linh, sóng ngầm bắt đầu khởi động.

. . . . . .

Cơm tối chưa ăn được mấy miếng, Giang Tuyết Nhân phờ phạc rã rượi ngồi ở trên sô pha, mắt nhìn chằm chằm một điểm phía trước, không biết nghĩ cái gì nữa.

Trong khoảng thời gian gần đây, buổi tối bà ta thường mất ngủ. Có lúc mở mắt đến trời sáng, thuốc ngủ cũng không có tác dụng gì.

Người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ bát đũa trong phòng ăn, Giang Tuyết Nhân tiện tay mở ti vi, bên trong đang trực tiếp buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới của Sở thị.

Vừa đúng lúc hình ảnh ngừng ở lúc Quyền Yến Thác cùng Sở Kiều bị phóng viên vây quanh, còn có Quyền Yến Thác công bố tin cưới.

Ống kính thoáng qua rất nhiều mặt người, Giang Tuyết Nhân chỉ cảm thấy nhức đầu. Kể từ ngày Sở Kiều về nhà này, bà ta luôn là cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng cụ thể là cái gì, bà ta không nói ra được.

Chỉ là kể từ lúc Sở Kiều trở lại, con gái bà ta liền bị chèn ép, điều này làm cho Giang Tuyết Nhân rất lo lắng. Nhiều năm như vậy, mẹ con bà ta khổ cực cố gắng đổi lấy những thứ muốn có, không thể bởi vì Sở Kiều mà mất đi.

“Phu nhân!” Người giúp việc cầm trong tay một túi nhựa màu đen, hồ nghi đi tới, “Có người đặt cái này ở ngoài cửa lớn.”

Suy nghĩ Giang Tuyết Nhân bị cắt đứt, bà ta nhíu mày quét mắt nhìn cái túi, giơ tay lên nhận lấy.

Đưa tay sờ sờ, bên trong giống như không có gì đó nguy hiểm. Giang Tuyết Nhân mở túi ra, bên trong chỉ có một tờ báo.

Móc ra tờ báo, Giang Tuyết Nhân lấy tay mở tờ báo ra hết. Giấy cũ ố vàng, mang theo rất nhiều hồi ức của nhiều năm trước.

Tin tức chính giữa tờ báo, tiêu đề màu đen bắt mắt. Sắc mặt Giang Tuyết Nhân biến đổi trắng xanh, giống như bị điện giật thu tay lại, tờ báo chậm rãi bay xuống, rớt tại bên chân của bà ta.

Mà lòng của bà ta, trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.

Đột nhiên, Giang Tuyết Nhân đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa lớn. Đèn đường mờ mờ, có một chiếc xe màu đen dừng ở đó, hai mắt bà ta co rụt lại, không để ý tới mang giày, vẻ mặt hốt hướng bên ngoài đi ra.

Xe hơi màu đen đậu ở chỗ đó, người đàn ông ngồi sau xe, khuôn mặt núp ở trong bóng tối. Tay phải nhẹ giơ lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ đeo tay ở cổ tay, vẻ mặt yên lặng.

Người đàn ông khẽ quay đầu đi, thấy người từ trong biệt thự đi ra, trầm giọng phân phó tài xế, “Lái xe.”

“Vâng”

Tài xế nổ máy, nhanh chóng lái xe đi.

Giang Tuyết Nhân đuổi theo, lại chỉ có thể nhìn đến đi xa chiếc xe hơi màu đen. Đèn xe ở đó sáng lên, trống không, không có bảng số xe.

“Người đó là ai?”

Nhìn hướng xe đi xa, Giang Tuyết Nhân không nhịn được mở miệng, tiếng chất vấn phát run vang vọng trong bóng ở đêm tối tăm.

HẾT CHƯƠNG 102

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.