Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 136: Chương 136: Thám tử Trần gia.




Khóe miệng Lâm thị khẽ nhếch, vuốt ve một bên tóc mai: “Mấy ngày trước bảo ngươi tìm một tên đạo tặc nhanh nhẹn, đã tìm được chưa?”

“Tìm được ạ, người kia được mệnh danh là Nhất đẳng Thần thâu*” Trương ma ma giơ ngón cái lên nói.

*Nhất đẳng Thần thâu: trộm đạo đứng đầu.

“Có thể tin được không?” Lâm thị vẫn lo lắng nhất là điểm này.

“Phu nhân có thể yên tâm, giang hồ coi trọng quy củ, chỉ cần có tiền, hắn sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin về người thuê.” Trương ma ma nói.

Lâm thị gật đầu: “Tốt lắm.” Thời điểm bà phân phó Trương ma ma tìm người đã dặn không thể tiết lộ cho đối phương biết thân phận của bà, dù chuyện có vỡ lở cũng không can dự gì tới bà.

Danh tiếng của tiểu tử Diệp Đàm này đang rất cao, bà chắc chắn không để hắn ở trên cao quá lâu được.

“Phu nhân có cần nhìn tận mắt người nọ không ạ?” Trương ma ma hỏi.

Lâm thị lắc đầu: “Không cần, người đi gặp hắn là đủ rồi.” Bà sẽ không đi gặp tên nọ, càng không cho hắn cơ hội nắm lấy nhược điểm của bà.

“Dạ.” Trương ma ma vừa đáp vừa nhanh chóng lui về phía sau.

Sau chính ngọ, Diệp Minh một mình ngồi dưới gốc cây cổ thụ, tay đang loay hoay cây nỏ.

Một gã sai vặt đi qua, Diệp Minh liền giơ tay nhắm ngay đầu hắn.

Biết Diệp Minh có một sở thích quái gở là lấy nô tài làm bia ngắm bắn, gã sai vặt bị sợ đến mức chân nhũn cả ra, vẻ mặt mếu máo quỳ trên nền đất: “Tam….Tam công tử, tha cho tiểu nhân một mạng….”

“Thôi đi, sợ đến như vậy, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Diệp Minh đang hăng hái liền uể oải thu tay lại: “Tới đây.” Hắn kếu gã sai vặt tới gần.

“Chuyện bảo ngươi làm ngươi đã làm xong chưa?” Diệp Minh miễn cưỡng hỏi.

“Đã làm xong ạ” Gã sai vặt từ trong ngực móc ra một chai thuốc bột: “Tam công tử, thuốc này tan trong rượu liền vô sắc vô vị, dược hiệu đủ mãnh liệt, người dùng phải chỉ cần sau nửa khắc, khi thuốc phát tác liền làm cho người ta cảm thấy…Éc….” Hắn nhất thời không biết lấy từ gì để hình dung, thuận miệng cười hắc hắc: “Dục tiên dục tử.”

Diệp Minh liếc nhìn bình thuốc trên tay hắn, cầm lấy cái bình trong tay nhìn nhìn một chút, sau đó bỏ vào trong ngực, tiếp tục vuốt cây nỏ trong tay: “Thuốc này nếu không lợi hại như lời ngươi nói, cứ chuẩn bị làm bia cho bản công tử ngắm bắn đi.” Trong con ngươi hắn u quang chợt lóe, ha ha, ma bệnh, bản công tử mòn mỏi chờ màn kịch hay của ngươi.

Trời tối đen như mực, không có lấy một ánh sao trên bầu trời đặc quánh.

Đang lúc đêm khuya, có một đạo bóng đen nhảy vào Mặc Trúc viện, hướng thẳng đến phòng ngủ của Thanh Linh.

Thanh Linh đang nằm trên giường, lúc này nội lực của nàng không giống như trước, bởi vì nội lực thâm sâu, giác quan của nàng cũng nhanh nhạy hơn gấp mấy lần. Trong bán kinh mười trượng, gió thổi cỏ lay nàng đều biết, mặc dù nàng đang ngủ nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Tiếng bước chân của người đang tới có điểm không đúng, Thanh Linh lập tức mở mắt, trong đêm tối, cặp mắt kia trong trẻo mà lạnh lùng.

Nàng có thể cảm nhận người vừa tới đang đứng trước cửa phòng nàng, nàng nghiêng đầu, nhìn cái cửa sổ. Trong đêm tối, ánh mắt sắc bén của nàng có thể nhìn thấy một sợi khói bay vào.

Là khói thuốc mê, mặc dù khói này không mùi không vị nhưng trong lòng nàng đã chắc chắn xác định đây là khói thuốc mê, nàng lập tức lấy ra một viên thuốc giải bách độc rồi cho vào miệng, sau đó tiếp tục nắm ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nàng muốn xem khách không mời mà tới này đến tột cùng là muốn làm gì,

Người bên ngoài đem khói thuốc mê thổi vào bên trong một lát, sau đó từ cửa sổ bên ngoài ném một viên đá.

Thanh Linh nhắm mắt bất động, người này rất cẩn thận, dùng khói mê vẫn chưa yên tâm nên ném cục đá vào. Đối phương cho rằng nếu nàng không bị ảnh hưởng bởi mê hương, chắc chắn sẽ có phản ứng khi có tiếng động.

Sau khi ném xong cục đá, người nọ lại đợi trong chốc lát, thấy bên trong không có động tĩnh mới lớn mật đi vào bên trong.

Người nọ vừa vào đến phòng ngủ của Thanh Linh liền bắt đầu tìm đồ, thấy thứ gì đáng giá nhanh chóng nhét ngày vào ngực. Động tác của hắn vô cùng nhẹ, lại rất nhanh, nhìn qua đã biết là tên trộm chuyên nghiệp.

Hắn xoay người, thấy trên bàn có một cái hộp, mở ra thấy bên trong là một pho tượng Nam Cực Tiên Ông bằng ngọc: “Chậc chậc chậc, cái này không tệ, chính là quá đáng tiếc.” Hắn loay hoay gì đó ở pho tượng rồi mới để y nguyên như cũ,

Nam Cực Tiên Ông đáng tiền lại không lấy, người này ngược lại có ý tứ.

Tiếp hắn đến cạnh cả sổ như muốn rời đi nhưng hắn dột ngột xoay người lại, tính lục soát thêm vài thứ đáng giá.

Thanh Linh lúc này đã đứng dậy, như một u hồn đứng sau lưng hắn. Người nọ đang bận tìm đồ, cũng không chú ý đến đằng sau.

“Huynh đệ, tìm đươc bao nhiêu bảo bối rồi?” Giọng nói sâu kín của Thanh Linh vang lên từ đằng sau hắn.

“Không được nhiều.” Đâu người nọ không thèm quay lại, tiêu sái trả lời, một phút sau hắn như ý thức được cái gì, vội vội vàng vàng nhét cái hộp vừa lấy vào trong ngực, quay người lại liền ném thuốc mê vào người Thanh Linh, xoay người nhanh như chớp nhảy ra khỏi cửa sổ.

Thanh Linh cười lanh: “Công phu chạy trốn khá tốt.” Đáng tiếc lại đụng phải nàng, nàng không cho hắn có cơ hội nhảy ra khỏi cửa sổ, khi hắn bay ra ngoài, nàng nhanh tay kéo lấy chân hắn, không đợi hắn kịp có phản ứng, nàng nặng ền đập hắn xuống đất, một cước đạp lên lưng hắn.

“Nhịn công tử, bên trong đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Nhiên nghỉ ở phòng cách vách, nghe thấy tiếng dộng lập tức chạy qua xem.

“Trộm vào nhà.” Thanh Linh nói, sau đó nàng thắp sáng nên trong phòng, gọi Bạch Nhiên vào.

“Công tử tha mạng, ta trả lại ngươi tất cả mọi thứ ta trộm được, ngươi mở lòng từ bi tha cho ta đi.” Người nọ bị giẫm dưới chân, ngước đầu cầu xin tha thứ, tay lại đọt nhiên ném ra ám khí .

Thanh Linh vận nội lực hút ám khí vào tay, lạnh giọng nói: “Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết.” Đạp người, cũng ném ám khí vào người hắn. Người nọ nhanh nhẹn tránh đi nhưng vẫn bị mấy cái ghim vào tay.

Khoảng cách gần như thế mà vẫn có thể tránh thoát ám khí của nàng, người này công phu quả thật không tệ, đáng tiếc lại làm ăn trộm.

Người nọ bị nàng đá bay giữa không trung, vô tình cái hộp từ trong ngực nàng rơi xuống đất, chiếc nhẫn ngọc ban chỉ bắn ra ngoài.

Người nọ bị đạp đụng vào tường rồi rơi xuống đất, cánh tay chảy máu, hắn gắt gao cắn răng cố nhịn đau. Ánh mắt hắn chạm đến Ngọc Ban chỉ, đôi mắt dần dần mở lớn.

Ngọc ban chỉ màu xanh đam, bên trong có con hổ giơ nanh múa vuốt được chạm nổi, đây chính là Hổ phù Trần gia Tây Yến.

“Ngươi thật là chán sống rồi?” Bạch Nhiên cả giận mắng.

Bàn tay hắn vung lên định cho tên trộm đạo này một bài học nhớ đời thì người nọ đột nhiên kinh ngạc nhìn Thanh Linh, mở miệng: “Hồ phù….thì ra ngài là Chủ Thượng.”

“Bạch Nhiên dừng tay!” Thanh Linh ngăn cản Bạch Nhiên ra tay, có thể biết được Hổ phù, còn nhận nàng là chủ tử, nàng đoán đây chính là Thám tử Trần gia Tây Yến.

Trần gia an bài thám tử ở Nam Hạ, có người làm đồ phu*, có người làm trộm đạo, có người lại là phu tử**, có người là thương nhân, có người là….

*Đồ phu: người bán thịt (mình để đồ phu cho đỡ thô thiển)

**Phu tử: người dạy học.

Ngày thường, nhìn bọn hắn không có gì khác thường nhưng bọn họ sẽ ngấm ngầm thông qua đủ loại thủ đoạn để thám thính tin tức.

“Tiểu lâu nhất dạ thính phong vũ.”* Thanh Linh bỗng nhiên lên tiếng, đây chính là ám ngữ Tây Thành Bá từng nói với nàng.

Bạch Nhiên sững sờ đứng một bên, nghi ngờ nhìn nàng, tình huống này là thế nào? Nhị tiểu thư thế nhưng lại đột ngột xuất khẩu thành thơ.

“Nã bả thái đao sát trư dương.” * Người nọ mở miệng trả lời lại ám ngữ, hai câu thơ này hoàn toàn không ăn khớp nhau về mặt ngữ nghĩa.

*Hai câu thơ này có nghĩa là: Cả đêm mưa dột nơi tiểu lâu / Heo dê bị giết bởi dao phay.

Nghe vậy Thanh Linh chậm rãi nở nụ cười, trong lòng thêm khẳng định người này chính là thám tử của Trần gia, thua thiệt người Trần gia thế nào mà lại tìm được hắn.

Nghe hai người ông nói gà bà nói vịt, Bạch Nhiên càng thêm nghi ngờ: “Nhị công tử, ngài làm gì vậy? Còn hắn là ai?” Người này hà cớ gì Nhị tiểu thư là Chủ Thượng.

Thanh Linh nói rõ mười mươi chuyện Hổ Phù cho hắn.

“Ngươi tên gì?” Thanh Linh hỏi

“Thuộc hạ tên Khiếu Thư Nghiễn, Thứ trong cuốn sách, Nghiễn trong nghiên mực.”

“Không ngờ ngươi làm nghề trộm đạo mà có cái tên đậm mùi sách vở đến thế.” Bạch Nhiên khinh bỉ.

“Không mượn ngươi xen vào.” Khiếu Thư Nghiễn không vui nói: “Chủ Thượng, ngài xuống tay cũng quá nặng.”Hắn ôm bụng khó nhọc đứng lên.

Thanh Linh đưa cho hắn một bình thuốc chữa thương, nàng không lập tức xuống tay giết hắn coi như đã không tệ rồi. Đến gần Khiếu Thư Nghiễn, nàng phát hiện trên mặt hắn có dị thường. Nụ cười của nàng càng sâu thêm, dịch dung? Thì ra là đồng môn.

Nàng đưa tay lột lớp da ngoài xuống: “Người nào phái ngươi tới?”

Khuôn mặt hắn trắng noãn mà thanh tú, tuổi chỉ khoảng mười chín đôi mươi.

Khiếu Thư Nghiễn vẫn chưa hết khiếp sợ khi thấy Thanh Linh lột lớp mặt nạ của hắn, nghe được câu hỏi của nàng, sau khi định thần liền lập tức trả lời: “Đối phương không chịu tiết lộ thân phận, chẳng qua ta tra được đối phương chính là mẫu thân ngài, Hộ Quốc tướng quân phu nhân.” Hắn dù sao cũng là thám tử Trần gia, tra rõ thân phận người thuê hắn đến Mặc Trúc viện không hề khó.

Sau đó hắn đem mục đích tới đây nói cho Thanh Linh: “Chủ Thượng, nếu thuộc hạ sớm biết đó là ngài, có đánh chết thuộc hạ cũng không đồng ý với lão yêu bà kia đụng đến Nam Cực Tiên Ông của ngài.”

Thanh Linh thầm nghĩ con người của Khiếu Thư Nghiễn cũng không tệ, đánh bậy đánh bạ mà cũng tìm được ra một thám tử Trần gia mà không cần phiền phức.

“Chủ Thượng, xin cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội.” Khiếu Thư Nghiễn thành khẩn nói.

Thanh Linh không nói gì, đi tới bên cạnh bàn cầm lên Nam Cực Tiên Ông đã bị hắn giở trò. Chỉ cần liếc mắt nàng đã phát hiện ra chỗ bị táy máy.

“Chủ Thượng?” Thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Thanh Linh, Khiếu Thư Nghiễn có phần không đoán được tâm tư của nàng.

Thanh Linh đột nhiên nâng môi cười: “Được, ta cho ngươi một cơ hội. Ngày mai chính là đại thọ năm mươi của phụ thân ta, chỉ cần ngươi làm cho ta một việc, mọi chuyện liền rất dễ dàng nói chuyện.”

“Chỉ cần Chủ Thượng phân phó, thuộc hạ sẽ dốc toàn lực làm việc.”Khiếu Thư Nghiễn nói.

Ngày mới, mặt trời ló rạng ở chân trời phía Đông, Trương ma ma tiến vào phong của Lâm thị.

Đêm qua Diệp Thiên Minh không nghỉ trong phòng bà ta, Trương ma ma đi vào không có quá nhiều cố kị.

Nghe thấy tiếng bước chân của Trương ma ma, Lâm thị ở trên giường ngồi dậy vội vang hỏi: “Đêm qua người kia có đắc thủ không?”

“Đã đắc thủ.” Trương ma ma mặt mày hớn hở.

Mặt Lâm thị dần lộ ra nụ cười: “Người nọ không hổ danh là Đệ nhất Thần thâu.”

“Đúng vậy, lão nô tìm người đảm bảo có thể tin tưởng.” Trương ma ma vỗ ngực đảm bảo.

Tần Liễm sáng sớm đã qua phủ Tướng quân, cùng Diệp Thiên Minh khách sáo mấy câu liền hướng Mặc Trúc viện đi tới.

Thanh Linh đang chải đầu khóe mắt liếc thấy một bóng dáng màu trắng đi vào, nàng không khỏi kinh ngạc: “Làm sao chàng tới sớm vậy?”

“Ngươi lui ra đi.” Tần Liễm không vội vã trả lời nàng mà càm cái lược từ tay Hương Thảo.

Hương Thảo ngừng lại động tác, nhìn Thanh Linh.

“Không cần, Hương Thảo chưa chải đầu cho ta xong mà.” Thanh Linh hoạt bát nháy mắt.

Tần Liễm lạnh mặt nhìn Hương Thảo, Hương Thảo run người, yếu ớt lên tiếng: “Nhị…nhị công tử, nô tỳ cáo lui trước.” Nói xong liền chạy ra khỏi cửa như một làn khói, lúc ra ngoài còn nhân tiện khép cửa lại.

Tần Liễm đi tới sau lưng Thanh Linh, đưa hai tay ôm chạt eo nàng. Cúi đầu hôn vụn vặt bên thái dương nào.

Nụ hôn như mưa, bàn tay vuốt ve gò má nàng trượt xuống cần cổ thon dài.

“Nhột.” Nàng cười né tránh nụ hôn của hắn, hắn lại không ngừng truy đuổi: “Chàng tha cho ta đi, thật sự rất nhột mà.” Nàng vươn tay đẩy mặt hắn ra, đáng tiếc hắn cũng nắm chặt tay của nàng.

“Tiểu nha đầu không có lương tâm, vài ngày không gặp có nhớ vi phu hay không?” Hắn rủ rỉ nói, nụ hôn vẫn dừng tại trên cần cổ không chịu rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.