Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 162: Chương 162: Chương 120 (2)




“Bất luận các ngươi phản đối thế nào, ta đều muốn cùng hắn chung một chỗ, ngay cả kết cục cuối cùng là cái chết. Hoàng huynh, hoặc huynh cho muội thuốc giải, hoặc hắn chết thì muội chết.” Nàng rút trâm hoa trên tóc đặt trên cổ, vẻ mặt quyết liệt.

Hách Liên Dực rất hiểu tính tình Ngạo Nguyệt, sự việc nàng đã nhận định đều rất cố chấp, liều sống liều chết tiến về phía trước, mặc kệ phía trước có nguy hiểm gì không, dù thương tích đầy mình cũng nhất quyết không quay đầu lại. “ Độc này nhất thời sẽ không lấy đi tính mạng hắn nhưng có phát độc mà chết hay không, phải xem hành động của ngươi rồi.”

Ngạo Nguyệt hiểu ý tứ của hắn, nếu muốn Phong Lộng sống, nàng phải nghe theo lệnh của hắn: “Tất cả nghe theo Hoàng huynh phân phó.” Nàng lạnh nhạt nói.

“Biết thế là tốt.” Hách Liên Dực nhếch môi cười.

Mặc dù lần này Ngạo Nguyệt không thể thoát nhưng Hách Liên Dực đã đồng ý để Phong Lộng ở cùng nàng.

“Theo thuộc hạ nghĩ kết cục của Ngạo Nguyệt và Phong Lộng sẽ rất thảm.” Bạch Nhiên nhỏ giọng nói bên tai Thanh Linh. 

Thanh Linh tán đồng gật đầu.

Bạch Nhiên thở dài: “Biết rõ là vô vọng cớ sao còn nói yêu? Nếu như không yêu, cũng không phải chịu đau khổ vì tình yêu.”

“Nếu như không yêu, cuộc sống sẽ rất cô đơn.” Thanh Linh không tự chủ được mà nghĩ đến khuôn mặt yêu nghiệt của Tần Liễm, tim nàng tựa như được ngâm trong mật ngọt.

Rất may mắn đời này nàng có thể gặp được hắn, yêu hắn và được hắn sủng ái.

Kiếp này, nàng cũng chỉ nhận định một mình hắn, chỉ yêu mình hắn.

Sắc trời dần tàn, Thanh Linh quay về Diệp phủ. Trên đường đi ngang qua một cái hồ lớn.

“Cứu mạng, cứu mạng với!” Âm thanh thiếu nữ vang vọng từ mặt hồ.

Thanh Linh vốn tính toán không thèm để ý tới nhưng trong lúc lơ đãng nàng phát hiện cô gái bị rơi xuống hồ nước ấy vậy mà có khuôn mặt giống với Hoán Y.

Hoán Y, nhớ đến cái tên này, tâm nàng lại đau.

Lý trí nàng hiểu rất rõ Hoán Y đã chết nhưng nàng vẫn không cách nào khống chế được bước chân. Nàng xoay người nhanh chóng nhảy xuống hồ.

Nàng nhảy quá nhanh, Bạch Nhiên chưa kịp có hành động, thân thể nàng đã chìm vào trong nước.

Thanh Linh vừa chìm xuống, đôi mắt của cô gái kia lóe lên huyết quang, nàng ôm lấy Thanh Linh, gắt gao giữ chặt cánh tay Thanh Linh.

Thanh Linh lòng trầm xuống, nàng dùng sức thoát khỏi trói buộc của cô gái, không ngờ nàng vừa giãy ra khỏi gọng kìm của cô gái kia, thân thể của nàng đã bị mấy sợi dây cuốn vào, kéo nàng vào chỗ nước sâu.

Trong nước có tầm hơn chục bóng đen đang lại gần, trong tay bọn họ vừa cầm chủy thủ vừa cố gắng kéo Thanh Linh lại gần.

Đến khi Bạch Nhiên lại gần hồ nước đã không còn thấy bóng dáng của Thanh Linh, chỉ thấy trên mặt hồ có vết mau loang lổ, ngày càng nồng. “Nhị công tử.” Hắn hoang mang hô lớn.

Không ai đáp lại hắn, hắn hô mấy tiếng cũng không có tiếng trả lời. Hắn nóng lòng định nhảy vào hồ thì Thanh Linh từ dưới hồ chật vật phi thân lên.

Thanh Linh giải quyết xong mấy kẻ quấn thân dưới nước, nhìn bản thân mới thất kinh nhận ra bản thân vậy mà bị dẫn vào trong hồ.

“Nhị công tử, ngài sao rồi?” Bạch Nhiên đứng trên bờ lo lắng hỏi.

“Ta không sao.” Thanh Linh vừa dứt lời liền cảm nhận sát khí từ tứ phương truyền đến.

Không đợi đối phương ra tay, nàng chủ động chìm xuống nước.

Bạch Nhiên thấy vậy, hắn hiểu Thanh Linh vẫn chưa giải quyết xong phiền toái, không chút do dự theo nàng nhảy xuống hồ.

“Diệp nhị công tử, cố gắng chống đỡ.” Trên bờ đột nhiên truyền tới giọng thiếu nữ thất thanh la lớn.

Bạch Nhiên vừa nhảy vào trong hồ, phía sau liền có thêm tiếng có vật rơi xuống nước, hắn quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ngạo Nguyệt.

“Công chúa, dưới nước rất nguy hiểm, mau trở lại.” Thị nữ thân cận của Ngạo Nguyệt đứng trên bờ lo lắng hô.

Không biết chuyện gì xảy ra, bờ hồ này cảnh đẹp, ngày thường có rất đông người đến đây du ngoạn, hôm nay thế nhưng một bóng người cũng không thấy.

Hai người thị nữ của Ngạo Nguyệt hô mấy tiếng mà không có tiếng người đáp lại. Một người liền nhanh nhẹn chạy đi tìm sự giúp đỡ.

Bạch Nhiên cho rằng bản thân bơi không kém, không ngờ Ngạo Nguyệt còn giỏi hơn cả hắn.

Ngạo Nguyệt bơi rất nhanh, Bạch Nhiên đã bị bỏ lại một quãng xa.

Thanh Linh cùng mấy tên lạ mặt so chiêu trong nước, Ngạo Nguyệt tiến đến gần, chắn trước người Thanh Linh. Nhìn nàng gắt gao che chở Thanh Linh nhưng thực chất mục đích chỉ để cản tay cản chân của Thanh Linh.

Thanh Linh liếc nàng một cái, lạnh lùng cười.

Ngạo Nguyệt kinh hãi, lo lắng bị phát hiện, lập tức thu liễm mấy hành động mờ ám của bản thân lại.

Nhưng người đó xác định không giết được Thanh Linh, liền nhanh chóng tóm lấy Ngạo Nguyệt mang đi.

“Diệp nhị công tử, cứu mạng!!” Âm thanh Ngạo Nguyệt kinh hoàng, nàng bị bọn chúng kéo vào đáy hồ.

Thanh Linh lòng thấm buồn bực, Ngạo Nguyệt trên danh nghĩa vì nàng mà nhảy xuống hồ nước, bây giờ nàng ta bị bắt, nàng không thể thấy chết mà không cứu. Nghĩ trong chốc lát, nàng liền quyết định bơi xuống đáy hồ.

Đến khi Bạch Nhiên bơi tới giữa hồ thì một bóng người cũng không còn. Hắn nhìn khắp bốn phía, mặt nước một mảnh yên tĩnh, nếu không phải y phục hắn còn dính máu, mùi máu tanh còn nồng xông đến tận mũi, hắn thật hoài nghi vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Thanh Linh khoonh nhanh bằng mấy người đó, so chiêu bị hạn chế rất nhiều. Nếu như trên bờ, mấy người này khẳng định không phải đối thủ của nàng. Phải mất một khoảng thời gian nàng mới cứu được Ngạo Nguyệt từ tay bọn chúng.

“Đa tạ Nhị công tử.” Ngạo Nguyệt nói.

“Công chúa khách khí.” Thanh Linh khách sáo.

Lúc này trời cũng đã tối, sương mù che ánh trăng. Toàn thân Ngạo Nguyệt ướt nhẹp, y phục dính sat vào người hiện lên đường cong quyến rũ cùng da thịt bóng loáng như ngọc thạch.

Hiện nay hai người đang đứng dưới chân núi, Thanh Linh giương mắt nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía cảnh vật đều rất xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn không thể đoán được đây là nơi nào.

Cuối thu đầu đông, trời dần lạnh.

Đi nửa canh giờ quanh vùng phụ cận, Ngạo Nguyệt hai tay ôm thân, lạnh run: “Nhị công tử, lạnh quá. Bên kia hình như có sơn động, chúng ta có thể vào trong đó nghỉ ngơi không?” Sơn động kia cách đây cũng không xa, chỉ cách vài bước chân là đến.

“Công chúa cứ ngồi nghỉ trước. Diệp Đàm đi xung quanh xem có đường ra ngoài hay không?” Thanh Linh cười trả lời.

“Nhị công tử không cần phải lo lắng, bản công chúa tin tưởng không lâu nữa sẽ có người tìm đến nơi này, chúng ta cứ ngồi nghỉ trong chốc lát đã.” Ngạo Nguyệt vẫn cố gắng khuyên nhủ.

Ngạo Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Thanh Linh, cắn răng đi vào sơn động.

“Ai nha, chân của ta.” Ngạo Nguyệt chợt kêu một tiếng.

Thanh Linh vừa chạy tới liền thấy Ngạo Nguyệt đang ngồi dưới đất xoa chân phải. nàng đứng ở cửa động, vô tình cảm thấy sát khí lạnh lẽo bò dọc toàn thân. Nàng dừng bước đứng trước cửa động.

“Nhị công tử, bản công chúa vị trật chân rồi, thật là đau, chàng có thể qua đây giúp ta một chút không?” Thanh Linh vẫn đứng yên ở cửa động, Ngạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, đáng thương nói.

Thanh Linh cười cười: “Công chúa, Diệp Đàm không am hiểu y thuật, không thể giúp. Công chúa, hay bây giờ ngài nhịn một chút, Diệp Đàm tìm người rồi quay lại?” Xung quanh đây bói không ra một bóng người, nàng cũng chỉ muốn qua loa với đồ phiền phức này thôi.

Nàng nói xong, xoay người muốn rời đi.

Ngạo Nguyệt ảo não cắn môi dưới, nàng đột nhiên phi thẳng đến Thanh Linh, chân nàng vừa bước ra khỏi cửa động, ba bóng đen đằng đằng sát khí cũng theo ra ngoài.

Nghe sau lưng nhiều hơn một bước chân, Thanh Linh khẽ nhếch môi, trực giác của nàng quả nhiên không sai, trong động đúng là có mờ ám.

Ngạo Nguyệt rút thanh chủy thủ giấu dưới gấu váy đâm trực tiếp vào ngực Thanh Linh, mắt thấy chủy thủ chỉ còn cách một chút nữa là đâm trúng, không ngờ Thanh Linh bất chợt xoay người, cùng lúc đó có một bóng dáng đứng chắn trước mặt nàng. 

Ngạo Nguyệt nhìn người trước mắt, hoảng sợ vội vàng rút chủy thủ về, lui về sau hai bước: “Phong Lộng, chàng tránh ra cho ta.”

Đôi mắt Thanh Linh thoáng lạnh lẽo, Ngạo Nguyệt muốn giết nàng. Bây giờ nàng có thể khẳng định đám người ám sát nàng vừa rồi cùng Ngạo Nguyệt không thoát khỏi liên quan.

“A Nguyệt dừng tay đi, đừng vì ta mà tăng thêm tội nghiệt.” Phong Lộng đau lòng nói, Ngạo Nguyệt vì hắn mà làm không ít chuyện trái lương tâm, hắn vừa áy náy vừa thấy đau lòng.

“Chàng tránh ra.” Ngạo Nguyệt kéo Phong Lộng, mấy người áo đen nhanh chóng công kích Thanh Linh, nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, tùy thời đâm Thanh Linh.

Thanh Linh tiếp chiêu tương đối nhàn nhã, không đến nửa chén trà đã đạp ngã mấy người kia.

Nàng nhặt thanh kiếm rơi dưới đất từ hắc y nhân, vừa muốn ra tay với Ngạo Nguyệt, nhân mã phủ công chúa liền tìm thấy nơi này.

“Công chúa.” Thị nữ của Ngạo Nguyệt vội vàng la to.

Thanh Linh cười lạnh, người của Ngạo Nguyệt tới thật đúng lúc! Chỉ cần nghe tiếng bước chân đã biết người tới không ít. Nàng khồng hề cố kỵ với đám người đó, phi thanh kiếm về phía Ngạo Nguyệt.

“A Nguyệt!” Phong Lộng cách Ngạo Nguyệt không xa, vốn bản thân cũng không hề có võ công nhưng lại có thể nhanh chóng chạy đến nơi Ngạo Nguyệt đứng.

Thanh Linh ngưng tụ chưởng lực, đánh bay Phong Lộng. Vừa rồi Phong Lộng ngăn cản trước người nàng, nàng cũng không muốn làm tổn thương hắn.

Ngạo Nguyệt dường như rất kinh sợ chạy vào trong động. Phong Lộng cũng cùng theo vào.

Người phủ công chúa tìm thấy nơi này. Thanh Linh không thể động thủ lần nữa. Không bao lâu, nhóm người của Thuận Thiên phủ cũng đến.

Thấy Thuận Thiên phủ, Thanh Linh biết chẳng có chuyện gì tốt, không biết Ngạo Nguyệt không giết nổi nàng lại bày ra trò gì nữa đây.

Theo sau là Bạch Nhiên mang người chạy tới, hắn không tìm được người trong hồ liền báo người mở rộng tìm kiếm.

“Nhị công tử, ngài không sao chứ?” Sau khi Thanh Linh đi ra khỏi cửa động, Bạch Nhiên lo lắng tiến lên hỏi, thấy y phục của nàng bị ướt, hắn cởi áo khoác trên người muốn khoác cho nàng, bị nàng cự tuyệt.

“Không sao.” Thanh Linh nhàn nhạt trả lời.

Nàng vừa mới dứt lời, trong động truyền ra một tiếng thét: “Công chúa, Diệp Đàm đã làm gì người?”

Thanh Linh tâm thấy lo lắng, nàng thấy Ngạo Nguyệt một thân quần áo xộ xệch, trên mặt đẫm nước mắt, trên cổ có mấy dấu hôn.

Nhìn qua đã biết là có người lăng nhục, mà Phong Lộng theo nàng đi vào hiện lại không thấy bóng dáng.

“Diệp Đàm, ngươi là đồ cầm thú.” Thị nữ bên cạnh Ngạo Nguyệt tức giận mắng.

Ngạo Nguyệt thấp giọng nức nở, người bên ngoài chắc chắn Diệp Đàm đã làm gì Ngạo Nguyệt công chúa.

Ngạo Nguyệt được thị nữ dìu ra khỏi động, bộ dạng yếu đuối.

“Không ngờ công chúa vì Diệp Đàm mà mất nhiều mưu kế như vậy, Diệp Đàm cảm thấy thật sợ hãi.” Diệp Đàm không rõ ý vị cười cười, giết nàng không được liền hắn xô nước bẩn này lên người nàng phải không?

Lăng nhục công chúa Hoàng thất chình là chà đạp lên tôn nghiêm của Hoàng gia, nếu Thánh Thượng biết chuyện, chết là điều không cần nghi ngờ.

Hừ, vì muốn đối phó với nàng mà hao tâm tổn sức không ít nhỉ?

Thanh Linh lành lạnh cười, chuyện hôm nay nàng sẽ không bỏ qua dễ dàng: “Bạch Nhiên, chúng ta đi.”

Ngạo Nguyệt một thân chật vật, âm độc nhìn Thanh Linh: “Diệp Đàm lăng nhục bản công chúa, mau bắt hắn lại cho ta!”

Phủ doãn Thuận Thiên phủ Thượng Quan Hoa thi lễ với Ngạo Nguyệt: “Công chúa, chuyện này có hiểu lầm gì không?” Hắn thật nhìn không ra Diệp Đàm là tên sắc lang gan to ngang trời.

Ngạo Nguyệt cắn môi dưới, thấp giọng nức nở: “Chẳng lẽ Thượng Quan đại nhân nghĩ bản công chúa dám lấy chuyện này ra để nói giỡn?”

“Hạ quan không có ý này.” Thượng Quan Hoa vội nàng, ở Nam Hạ, trinh tiết của nữ tử rất quan trọng, Ngạo Nguyệt thân là công chúa Hoàng thất cũng không dám lấy trinh tiết của mình ra để đùa được. Tên Diệp Đàm này thế mà lại là loại người. hạ lưu.

“Thượng Quan đại nhân, còn không mau bắt Diệp Đàm lại?” Ngạo Nguyệt lạnh nhạt nói.

“Ngươi đâu?! Mau bắt Diệp Đàm lại!” Thượng Quan Hoa ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.