Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 7: Chương 7: Ai Cắn Nàng ?




”Diệp Thanh Linh !” Bạch y nam tử nghiến răng nghiến lợi. Hắn ngồi ở vị trí cao, thân phận tôn quý, chưa từng bị người nào tát qua. Nữ nhân này thật đáng chết.

Người không dễ dàng tức giận trước mặt người khác như hắn bây giờ khuôn mặt lại thâm trầm, phẫn nộ. Hắn cầm chặt cái tay Thanh Linh vừa tát hắn, móng tay đâm thật sâu vào da thịt.

Cổ tay bị người nắm đau, nàng cố gắng dùng sức thoát ra, nhưng càng dùng sức, người nắm cổ tay nàng lực đạo càng mạnh. Mạnh đến mức sắp bóp đứt luôn cổ tay nàng.

“Tên khốn kiếp, buông ra !” Nàng cúi đầu dùng tay gỡ tay hắn ra.

Vô duyên vô cớ bị tát một bạc tay, bây giờ còn bị mắng thành khốn kiếp. Sắc mặt bạch y nam tử quả thật khó coi đến cực điểm.

“A....” Trong nháy mắt, cổ tay đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp cùng một chút đau đớn. Bạch y nam tử phát hiện, nha đầu kia sau khi cạy không ra tay của hắn liền dùng miệng cắn.

Con mắt hắn âm trầm, lóe qua u quang. Dùng tay kia bóp cổ nàng, nàng bị khó thở, ngoan ngoãn thả lỏng miệng đang cắn ở cổ tay hắn ra.

“Diệp Thanh Linh, nhìn cho rõ ta là ai !” Bạch y nam tử lạnh lùng nói nhưng chưa tới một phút, hắn lại bị chọc tức đến xém hộc máu, bởi vì..... nàng thế nhưng lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Hừ, ngất đi thật đúng lúc !

Nhìn chằm chằm dấu răng rõ nét trên cổ tay, khuôn mặt tuyệt mỹ từ trước đến nay không hề lộ ra hỉ nộ, nhưng giờ phút này đầy mây đen bao phủ, mạnh liệt tức giận. Nhìn chằm chằm khuôn mặt căng mịn, điềm đạm đáng yêu vẫn còn dính nước mắt kia. Ánh mắt lại tiếp tục dời xuống cái cổ thon dài trắng nõn dưới khuôn mặt nhỏ nhắn. Trong con ngươi đen sẫm sâu không thấy đáy lộ ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.

Hắn liền cúi đầu mở miệng, hung hăng cắn lên cổ nàng, da thịt non mịn, trơn mượt. Giống như đang thưởng thức một món mỹ vị, người nào đó không chút khách khí nhấm nháp, cho đến khi có mùi máu tươi tràn lan trong khoan miệng mới thõa mãn njar ra.

“Nữ nhân, đây là ngươi tự tìm.” Cầm lấy khăn lụa lau đi máu bên khóe miệng sau đó ném qua một bên.

Nhìn dấu răng trên cổ Thanh Linh rỉ ra máu, sắc mặt nam tử có chút hòa hoãn, rất nhanh hắn đã khôi phục lại bộ dáng nước chảy mây trôi trong dĩ vãng.

“Đến y quán gần nhất !” Giọng nói nhàn nhạt phân phó A Thất.

“Công tử, ngươi khó chịu chỗ nào sao ??” A Thất lo lắng vén rèm xe lên, rất nhanh hắn liền phát hiện Công tử có điểm bất thường.

“Công tử, mặt ngươi sao lại có dấu năm ngón tay vậy ?? Khuôn mặt đã trắng như phấn, bây giờ lại thêm màu sắc cái dấu tay, quả nhiên chính là mặt phấn má đào nha.”

Khóe môi bạch y nam tử cười nhẹ nhưng đáy mắt lại không chứa một chút ý cười nào. Quanh thân hơi thở lạnh lẽo, khiến cho người ta có loại cảm giác bị áp bách.

A Thất đáy lòng kêu rên: Xong rồi, Công tử cười thành như vậy, trong lòng nhất định là đang cực kì tức giận.

“Công tử, thật ra ta cũng không thích phấn má đào!” Bạch y nam tử cười nhẹ xinh đẹp, A Thất không dám nhìn nữa, vội vàng để rèm xuống.

Bạch y nam tử ngăn cản hàng động để rèm xe xuống của A Thất, lệnh cho A Thất đem người sau lưng (Thanh Linh) đến y quán, sau khi trở về chép hai ngàn lần. (Thành ngữ quy tắc chung.)

Lúc Thanh Linh tỉnh dậy, phát hiện mình nằm ở một nơi xa lạ, mơ hồ còn ngửi được một cỗ mùi thuốc.

Trên cổ có chút đau nhói, nàng cầm gương đồng ở trên bàn lên soi mới nhìn thấy một dấu răng nhàn nhạt ở cần cổ.

Mặt trong nháy mắt đỏ lên, là tên đăng đồ tử nào cắn cổ nàng ??

Chỉ nhớ là nàng đụng vào một chiếc xe ngựa, sau đó thấy một bạch y nam tử, khuôn mặt có chút mơ hồ. Rồi tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa thì nàng cũng không nhớ, không có ấn tượng.

Cửa phòng bị người mở ra, bước vào là một nữ tử trẻ tuổi mắt ngọc mày ngài, trên tay bưng theo chén dược, mi cong dập dờn như cánh bướm, trên mặt lại mang theo ưu thương, một thân quần áo thanh đạm nổi bật khí chất thanh lệ thoát tục.

Thanh Linh nhìn rõ người đến, khó tin khẽ kêu lên: “Hoán Hoán“.

Hoán Hoán vốn tên là Hoán Y, là nữ tử mà đại ca thích và đồng thời cũng là bằng hữu tốt ở kiếp trước của nàng.

Hoán Y ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu. Trên đời này, người có thể kêu Hoán Y nàng như vậy, ngoại trừ Mạch Chiêu Nam ra thì chính là Mạch Sương. Nhưng, hai huynh muội bọn họ đều đã chết thảm. Vậy thì nữ tử trước mắt này là ai ?? Chẳng lẽ là Mạch Sương ?? Nàng biết rõ, Mạch Sương ngoài y thuật tinh xảo ra, còn có thuật dịch dung cũng học rất khá. Rất có khả năng người tự sát sau núi Tướng Quốc Tự hôm đó không phải là Mạch Sương, mà là một người khác. Nghĩ như thế, vậy là Mạch Sương có thể sống, nàng chưa chết.

“Sương nhi, là ngươi sao ??” Hoán Y dè dặt hỏi thăm.

Thanh Linh cười nhẹ: “Hoán Hoán, bánh hoa quế đậu đỏ của ngươi cần phải thêm đậu đỏ nhiều hơn một chút.”

Hoán Y nghe vậy vui mừng đến phát khóc, người này là Mạch Sương không thể nghi ngờ, chỉ có Mạch Sương mới nói bánh hoa quế nàng làm cần thêm nhiều đậu đỏ.

Thanh Linh ở chỗ Hoán Y ngây người hơn hai canh giờ, biết được mình bị sốt nên hôn mê, sau đó có một người thiếu niên cõng nàng đến y quán, để lại rất nhiều bạc rồi mới rời đi. Rất khéo, y quán này lại là do Hoán Y mở. Hoán Y biết rõ nàng học thuật dịch dung nên bây giờ đang chắc chắn mặt nàng là hóa trang. Thanh Linh không giải thích nhiều cũng liền chấp nhận.

Lúc Thanh Linh rời khỏi y quán của Hoán Y lấy đi không ít dược, còn mượn chút ít tiền bạc chỗ nàng. Sau khi vừa vào tới bên trong phủ, nàng liền vọt vào phòng thuốc đem dược đi nấu cho Hương Thảo.

Phòng thuốc bên trong phủ là nơi dùng để nấu dược. Lúc này bên trong không có người nào, Thanh Linh trực tiếp đem dược bỏ vào bình thuốc, thêm nước, bắt đầu nhóm lửa.

Kiếp trước, nàng tuy là thiên kim Đại tiểu thư nhưng cũng từng trà trộn vào quân doanh của Đại ca làm quân y, loại chuyện nấu thuốc này cũng thường làm. Bởi vậy bây giờ sắc dược nấu thuốc cũng thuận buồm xuôi gió.

Thanh Linh nhìn bên trong gian phòng, ngoài ngọn lửa bập bùng và nàng ra, lại thêm một người nữa tiến vào.

“Nhị tiểu thư” Hương Lan thấy Thanh Linh cũng ở trong phòng thuốc, mặt có chút kinh ngạc, khẩu khí cứng ngắc hô lên nhưng tuyệt nhiên không có hành lễ. Bất quá, Thanh Linh nàng cũng không quá để ý đến các loại nghi thức xã giao này.

Hương Lan tiến lên xếp dược ra rõ ràng. Động tác nhanh nhẹn đã chuẩn bị xong tám cái bình thuốc.

“Hương Lan, dược này nấu cho Đại tiểu thư sao ??” Hương Lan là người trong viện Diệp Thanh Ngọc, Thanh Linh phân tích mấy phân thuốc kia, đó đều là những dược liệu trân quý để dưỡng nhan, nên theo bản năng suy đoán ra đó là nấu cho Diệp Thanh Ngọc.

“Không sai, đây là Thiên Tiên thang nấu cho Đại tiểu thư.” Hương Lan ngạo mạng trả lời.

Thiên Tiên thang ?? Là loại thang lần trước lúc Hương Thảo đi nấu thuốc cho nàng không cẩn thận làm đổ đi. Bởi vì cái Thiên Tiên thang này mà Hương Thảo bị Diệp Thanh Ngọc sai người độc ác đánh cho một trận. Nhớ đến đây, trong mắt Thanh Linh lóe qua một tia lạnh.

“Nhị tiểu thư, ngươi nhường ta chỗ nấu thuốc kia một chút” Khẩu khí như hết sức đương nhiên.

Trước tiên, tám loại dược trong Thiên Tiên thang phải được nấu riêng trong tám hộp, cuối cùng mới đem tám hộp thang đó hầm thành một chén. Mà trong phòng dược chỉ có tám lò nhỏ đun thuốc, Thanh Linh đang dùng một cái, bảy cái lò còn lại tất nhiên không đủ dùng.

Thanh Linh trong lòng không vui nhưng khẩu khí vẫn thản nhiên nói: “Thuốc của ta nấu sắp xong rồi, ngươi đợi thêm chút nữa là được.”

Nước thuốc đã bắt đầu sôi trào, hơi nước nhè nhẹ bay lên dưới cằm nàng. Khiến nàng như xuất hiện phía sau màn mây mù, tựa như tiên tựa như tinh linh.

“Không được ! Nếu chờ thêm chút nữa sẽ qua canh giờ Đại tiểu thư dùng thang. Đại tiểu thư nổi giận, nô tỳ gánh không nổi.” Hương Lan nói xong, trực tiếp đưa tay lấy ra bình thuốc đang sôi trào trên lò.

“Làm càn” Thanh Linh đột nhiên nghiêm nghị quát lên dọa Hương Lan sợ bắn người lên, thiếu chút nữa đã làm đổ bình thuốc cầm trên tay.

“Ở trước mặt bản Tiểu thư khi nào tới phiên ngươi khoa tay múa chân ?? Mau đem thuốc của ta để lại chỗ cũ.” Nguyên chủ cỗ thân thể này nhất định là bị mẹ con Lâm thị áp chế quá nhiều, nên ngay cả mấy thứ nha đầu bên người các nàng cũng không đem đường đường là Diệp Nhị tiểu thư để vào mắt. Quá khứ là thứ đã qua, Diệp Nhị tiểu thư của hiện tại quyết sẽ không để cho người khác khi dễ nữa.

Thanh Linh nhìn chằm chằm Hương Lan, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt mênh mông.

Giết gà dọa khỉ, quyết định sẽ bắt đầu từ ngươi.

Tuy Hương Lan bị khí thế bén nhọn chưa bao giờ xuất hiện của nàng dọa sợ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh. Nhị tiểu thư ở trong phủ không có địa vị gì, nàng có gì phải sợ ?? Nàng cố tình như không nghe lời Thanh Linh nói, tiếp tục đem bình thuốc để ra chỗ khác, không đặt lại vị trí cũ.

Thanh Linh cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, trực tiếp tiến lên tát Hương Lan một bạt tay.

“Nhị tiểu thư ngươi lại dám đánh ta ? ta chính là người trong viện Đại tiểu thư.” Hương Lan giận dữ nói, giơ tay lên muốn đánh trả nhưng đáng tiếc lại bị Thanh Linh bắt được cổ tay.

“Bản Tiểu thư đúng là đang đánh ngươi.” Nói xong lại tán thêm một cái, hai bên mặt Hương Lan bị đánh đến đau rát, cơ thể bắt đầu co rúm lại, nước mắt lưng tròng chảy xuống, khóc lớn thành tiếng. Nhìn cực kì thê thảm. Nàng chưa bao giờ thấy qua Nhị tiểu thư hung dữ như thế.

“Đại tiểu thư chẳng lẽ không có dạy ngươi trong phủ ai là chủ tử, ai là nô tỳ sao ?? Xem ra là Đại tiểu thư đã quên dạy, nếu không ngươi sẽ không ở trước mặt bổn Tiểu thư làm càn. Hôm nay ta sẽ thay Đại tỷ dạy cho ngươi biết chủ là ai, tớ là ai. Ngừa sau này từ phủ Tướng Quân truyền ra ác nô thâm độc dám gièm pha chủ tử.”

'Chát' một tiếng, lại một tát rơi xuống.

Cửa lớn phòng dược có người lén lút thò một cái đầu vào thăm dò, rất nhanh liền biến mất. Thanh Linh nhếch môi cười, nếu nàng nhớ không lầm, người ở ngoài cửa vừa rồi chính là nha hoàn bên cạnh Diệp Thanh Ngọc. Người nọ thấy nàng đánh Hương Lan, lúc này chắc chắn đang tìm Diệp Thanh Ngọc báo tin.

Quả nhiên, người nọ đi không bao lâu, Diệp Thanh Ngọc trang dung xinh đẹp đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.