Thu Phục Bảo Bối!

Chương 24: Chương 24




- Không được mà...

Uyển Nhi đưa bản thân thoát khỏi suy nghĩ ngớ ngẩn kia, nhìn vẻ mặt quỷ dị của anh mà sợ hãi không thôi. Khuôn mặt trắng hồng tươi tắn mỗi ngày giờ đây tái mét một màu xanh lo lắng.

Khải Hà cứ thế tuột phăng chiếc đầm bó trên người cô xuống, thô bạo quăng nó xuống đất. Cảnh xuân chẳng mấy chốc hiện ra trước mắt, da thịt trắng nõn tựa men sứ, bộ ngực đầy đặn hút mắt. Do chiếc đầm kia khi mặc sẽ để lộ dây áo trong, nên Uyển Nhi đã sử dụng miếng lót của chiếc đầm, đồng nghĩa với việc, khi đầm bị gỡ xuống, phía trên của cô sẽ không còn lấy một chút che chắn.

Uyển Nhi vội vã lấy tay che đi hai bên gò bồng, cố gắng thoát khỏi vòng tay của nam nhân kia, ngồi dậy mà lùi lại phía sau. Bàn tay to lớn của anh nắm trọn hai bờ mông căng tròn của cô kéo lại về phía mình. Uyển Nhi dùng tay che ngực thì sẽ không giữ được bàn tay đang nghịch ngợm phía dưới kia, mà nếu dùng tay ngăn anh lại, thì phần trên biết tính sao? Đúng là cái tình huống trớ trêu này, Uyển Nhi cô điên mất, chỉ một cái ôm thôi mà, đâu cần phạt cô bằng cái hình phạt quá sức này chứ. Cô nghĩ đến mà chỉ muốn rủa thầm:“ Vương Khải Hà! Anh đi chết đi! Aaaaaa!”

Khải Hà hung hãn tách hai chân cô ra, cởi đi chiếc quần lót ren cuối cùng còn sót lại, ung dung quan sát nơi tư mật kín đáo. Thuỷ dịch lại tiết ra, hoa huyệt thi thoảng run lên nhè nhẹ. Đúng là tiểu dâm đãng, miệng từ chối, chân tay phản kháng, mà phía dưới lại biểu hiện tốt vậy.

- Ưm, buông raaaa!

Uyển Nhi ngượng đỏ mặt, dẫy dụa đạp chân mà bị anh giữ chặt. Khải Hà không nói không rằng, cúi đầu xuống quan sát, đồng thời nâng mông cô cao lên một chút, tiện đà ngậm lấy “cánh môi” đang mấp máy kia, mút trọn mật dịch, đầu lưỡi di chuyển khắp hang động, không ngừng liếm láp.

Uyển Nhi cắn môi, ngăn bản thân phát ra tiếng rên xấu hổ. Anh hết sức hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô lúc này, bảo bối thật biết hợp tác. Chiếc lưỡi không xương di chuyển từ từ, uốn éo mềm mại. Kích thích quá lớn, Uyển Nhi hơi nhô người lên phía trước, miệng nhỏ bắt đầu có những tiếng rên ám muội.

- Ưm...ưm....đừng mà!

Mồ hôi ướt đẫm một mảng gối, lọn tóc mái dính vào phần xương hàm của khuôn mặt. Uyển Nhi khó nhọc hô hấp, cơ thể đang nóng lên ít nhiều. Nhận thấy cô đã sẵn sàng cho một cuộc vận động mạnh, Khải Hà kéo khoá quần xuống, một cự vật to lớn núp dưới bao quy đầu hình nấm hung hăng giương lên.

Phân thân để anh tự nhiên đặt lên bụng phẳng của cô, hai chân bị dang rộng. Da thịt cùng cự long tiếp xúc lấy nhau, cả căn phòng yên lặng, ngoài tiếng nỉ non của Uyển Nhi thì còn tiếng “bạch bạch” nhỏ.

Trong mơ màng, cô cảm nhận được có một cây gậy nóng hổi đang tiến đến cửa mình, liền bàng hoàng mà nhận thức.

- Đừng, đừng, sẽ đau lắm...Anh mau dừng lại....!

Khải Hà hiểu rõ tâm lý hiện tại của cô, cứ vậy mà đâm thẳng vào hoa huyệt bé nhỏ. Vì là lần đầu nên tấm màng mỏng rách ra, Uyển Nhi đón nhận một cơn đau tê dại.

- Aaaaaaaaa! Đau quá, mau đi ra, huhu, tôi ghét anh.

Ra làm sao được chứ! Bé con của cô kẹp chặt lấy cậu nhỏ của anh như muốn đứt rời đến nơi vậy.

- Bảo bối, em thả lỏng ra một chút, cứ thế này sẽ giết phân thân của anh mất, ngoan, một lát nữa sẽ không đau!

Uyển Nhi đau nhức, kèm theo tức giận, không thèm trả lời anh. Biết cách an ủi này không còn hiệu quả, Khải Hà lần nữa tìm đến hai núi đôi phía trên của cô mà xoa nắn dịu dàng để giúp cô thả lỏng.

Bây giờ, khắp da thịt Uyển Nhi, nơi nào cũng thật nhạy cảm, lại cộng thêm sự thuần thục của Khải Hà mà khó có thể đoán rõ xúc cảm của bản thân lúc này. Hạ thân có phần đau đớn, nhưng phía trên lại thập phần sung sướng, một mớ hỗn độn vô cùng, rốt cục, Uyển Nhi chốc nhát lại rên rĩ, chất dịch trắng trào ra, thuận tiện bôi trơn.

Vốn đã định xoa dịu cô thêm lúc nữa, nhưng thứ dịch kia lại khơi lên hứng thú cao trào của anh. Khải Hà bắt đầu luân động...

Uyển Nhi đã quen dần so với mấy phút trước, tiếng khóc trách móc đã không còn, chỉ còn lại một mảng kích thích tột độ, bất chấp rên rĩ.

- Ưm...A....

Khoái cảm cứ thế theo sự luân chuyển phía trong mà tăng lên, không có dấu hiệu ngừng lại, thân thể Uyển Nhi dần mất đi kiểm soát, đôi tay mảnh khảnh vòng qua lưng anh, bám vào bờ vai rộng lớn. Tấm lưng trần dính mồ hôi nhớp nháp cũng trở nên quyến rũ.

Tốc độ ra vào ngày một tăng, Khải Hà thấy cô chủ động phối hợp thì không giấu nổi sự hưng phấn, tăng nhanh thêm chút nữa, nhanh thêm chút nữa, Khải Hà thán phục.

- Hự.....Tiểu dâm đãng em thật tuyệt, rất tuyệt...!

Anh vui sướng quá mà quên đi rằng đây là lần đầu của cô. Uyển Nhi một lần nữa đón nhận cơn đau nhừ người, đầu ngửa, há miệng hét lên.

- Nhanh quá, aaaaa, đau chết mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.