Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 134: Chương 134: Chương 121




“Tỷ nói là thật sao?” Núi giả bên kia truyền đến câu hỏi kinh ngạc. Nghe thanh âm, mềm mại non nớt, gióng như một cái tiểu tỳ nữ mười hai mười ba tuổi.

Tuyết Tú nghe vậy trong lòng càng tò mò, chợt nghe đến một giọng nói trong trẻo khác đáp “Ta lừa ngươi làm chi, cà rốt này ngươi cũng đừng ăn nhiều nha. Tốt nhất sau này cũng đừng dính, đây chính là một tỷ muội tốt của ta nói với ta, cà rốt ăn một lần nhiều, cũng đừng tưởng có đứa nhỏ.”

Tỳ nữ giọng nói mềm mại vội vàng tò mò hỏi “Tỷ tỷ tốt, tỷ muội kia của tỷ là như thế nào biết được nha?”

Lúc này Tuyết Tú cũng thập phần kinh ngạc với tin tức vừa nghe thấy này, lại để sát vào núi giả một chút, chỉ nghe tù nữ coa giọng trong trẻo kia đè thấp thanh âm nói “Ta vụng trộm cùng ngươi nói, biện pháp này đó là tỷ muội tốt của ta trong nhà đánh bậy đánh bạ xuống mới biết, tỷ muội kia của ta ở trong phủ khác làm việc, đem biện pháp này hiến cho chủ tử của nàng, chủ tử của nàng không biết dùng chiêu này sửa trị bao nhiêu di nương trong hậu viện đâu, thế nhưng linh nghiệm cực kỳ.”

Tỳ nữ mềm mại kinh ngạc nói “Thực linh nghiệm như vậy nha, ta đây cũng không dám lại ăn cà rốt đâu.”

Một tỳ nữ trong trẻo khác cười nói “Ăn ít chút thì không sao, thứ này muốn ăn nhiều mới hữu hiệu, giống chủ tử của tỷ muội tốt của ta đấy, xuống tay cũng thật ngoan, mỗi bữa đều cho di nương trong phủ ăn cà rốt làm thành món ăn.”

Tỳ nữ giọng mềm mại vội hỏi “Nàng sẽ không sợ bị người có lòng nghi ngờ sao?”

“Sợ cái gì, chẳng qua là mỗi bữa thêm mấy món ăn có cà rốt thôi, ai sẽ nghi ngờ đến cái này. Ta nói thật với ngươi, biện pháp này nha, liền ngay cả đại phu cũng không biết, bằng không chủ tử của tỷ muội kia của ta, có thể minh mục trương đảm dùng như vậy sao.”

... ......

... ......

Nghe đến đó, Tuyết Tú kinh hãi không thôi vội vàng lặng lẽ thối lui núi giả, cẩn thận nâng bước chân rời đi.

Không biết, đợi Tuyết Tú vừa đi, sau núi giả liền đi ra hai cái tỳ nữ.

Đứng ở bên trái tỳ nữ có thanh âm mềm mại dẫn đầu nói “Tỷ tỷ, tỷ nói nàng thực sự sẽ giống như suy nghĩ của di nương, dùng tới biện pháp này sao?”

Tỳ nữ bên phải cười mở miệng nói “Di nương thế nhưng là phí tâm tư tra qua Tuyết Tú, tháng trước thế tử phi sai người đánh nàng mấy gậy, lại đem nàng giáng vì tỳ nữ phổ thông, chỉ cần Tuyết Tú này trong lòng có hận, sớm hay muộn sẽ dùng tới biện pháp này.” Cho dù nàng không cần, di nương cũng còn nhiều hậu chiêu.

Tỳ nữ mềm mại nói “Cứ như vậy, có thể mượn tay Tuyết Tú giải quyết thế tử phi.”

Tỳ nữ bên phải nhẹ gật đầu, xoay người nói “Đi thôi, chúng ta có thể Niệp Hương viện lĩnh thưởng.”

Giữa trưa, sau khi ăn qua tôm hùm cái đầu thật lớn, lại rất là thơm ngon, Hạ Thính Ngưng đang nằm ở trên Mỹ Nhân sạp chợp mắt một chút, liên quan Bách Lí Dung Cẩn đã nằm ở bên cạnh nàng cũng ngủ.

Lúc này bên ngoài ánh nắng có chút gay gắt, trong phòng cũng có chút oi bức, điều này làm cho Hạ Thính Ngưng cảm thấy rất không thoải mái xoay người. Nàng vừa động, Bách Lí Dung Cẩn liền tỉnh lại, nhìn thấy hai má của Hạ Thính Ngưng hơi có chút ướt át, vội dùng khăn thay nàng lau lau.

Lại vẫy tay gọi tỳ nữ chờ ở một bên, để cho nàng quạt cái quạt hương bồ lớn (quạt làm bằng lá cây hương bồ). Có gió thổi lên, Hạ Thính Ngưng cuối cùng cảm thấy mát mẻ chút, liền cũng không động, lui vào Bách Lí Dung Cẩn liền lại đã ngủ.

Ngoài phòng, Tịch Nghi cầm các kiểu hoa văn đã thêu xong đi đến, lại thấy cửa phòng khép chặt, liền biết Hạ Thính Ngưng lúc này đang ngủ trưa, cũng không dám đánh nhiễu, thức thời vòng đến một gian phòng nhỏ bên cạnh, tìm được Vãn Ngọc.

Vãn Ngọc lúc này lại đang theo Lục Vu ăn một ít điểm tâm, lúc giữa trưa các nàng đều ở lại hầu hạ Hạ Thính Ngưng dùng bữa, lúc này mới rảnh, mới có thể ngồi xuống hưởng dụng bữa trưa mà phòng bếp lưu lại cho các nàng.

Hai người là tỳ nữ bên người của Hạ Thính Ngưng, bữa trưa có ba món ăn một món canh cộng thêm một đĩa điểm yaam nhỏ. Cũng chỉ có ở vương phủ, tỳ nữ mới có đãi ngộ tốt như vậy.

Vãn Ngọc vừa uống ngụm trà nhuận nhuận hầu, giương mắt liền thấy Tịch Nghi đi đến, trong tay còn cầm lấy những thứ khuôn mẫu này, liền tiếp đón nàng đi lại đây nói “Tịch Nghi, đây chính là việc mấy ngày trước đây giao cho? Ngươi cùng Bách Quế nhanh như vậy liền thêu xong rồi sao?”

Tịch Nghi đi đến trước mặt Vãn Ngọc, gật đầu nói “Cũng không tính mau, ta cùng Bách Quế lại không có chuyện khác, mỗi ngày chỉ cần chuyên tâm làm thêu, làm sao còn thêu không xong những thứ khuôn mẫu này.”

Lục Vu tiếp nhận những thứ khuôn mẫu này, xem vài lần, khen “Quả thực thêu vô cùng tốt, thế tử phi đem việc này giao cho các ngươi, đổ thật đúng là chỉ đúng rồi. Xem tay nghề này, rất sống động, có thể thấy được là rất dụng tâm.” Nói xong liền lại đem những thứ khuôn mẫu này đưa cho Vãn Ngọc.

Tịch Nghi được tán thưởng, nói cũng liền nhiều hết mức lên, chỉ nghe thấy nàng nói “Lục Vu tỷ tỷ nói đùa, muội cũng không thể làm cái khác, liền nữ công này còn có thể lấy được ra tay. Lại không thể so được với người khác, lại không dùng chút tâm, sao có thể ở lại bên người thế tử phi làm việc nha.”

Vãn Ngọc vừa nghe, sẵng giọng “Quỷ nha đầu nhà ngươi, trong lời nói toàn mang gai, nói một chút đi, đến cùng là như thế nào, sao liền không thể so với người khác.”

Tịch Nghi nghe vậy có thế này cười hì hì nói “Còn không phải Tuyết Tú, nàng nha, có lẽ chịu đựng rồi.”

Vừa nghe là Tuyết Tú, Lục Vu có thế này nghiêm mặt nói “Nàng như thế nào?” Tuyết Tú tháng trước mới bị tiểu thư phạt bản tử, lại cấp giáng thành tỳ nữ phổ thông. Hiện tại là lại xảy ra chuyện gì hay sao?

Tịch Nghi hừ hừ nói “Nàng hiện tại bị giáng thành tỳ nữ phổ thông, nhưng tính nết lại nửa điểm không sửa, thường xuyên hò hò hét hét với muội và Bách Quế, nghe xong thật sự là đến giận. Nhưng lại ỷ vào tình cảm cùng Vũ Sam tỷ tỷ, ngay cả công việc cũng không làm, lúc này cũng không biết chạy đến chỗ nào đi nhàn hạ tránh quấy rầy. Vừa rồi muội đi đến đây, cố ý vòng đến sương phòng phía tây đi xem, cư nhiên không một gian phòng nào là quét dọn sạch sẽ, kia cái chổi cùng hót rác còn đặt ở đàng kia đâu. Nền gạch cùng cái bàn cái gì cũng không lau, liền người cũng không nhìn thấy, cũng không phải là thật có thể chịu đựng sao. Không làm việc cũng có thể lấy nguyệt ngân.”

Tịch Nghi trong lòng có khí, nói chuyện lên liền giống như cây đậu vậy, bùm bùm.

Vãn Ngọc cũng nghe được thẳng nhăn mày lại, Tuyết Tú này lá gan nhưng lại không nhỏ, liền công việc cũng dám không làm.

Lục Vu cũng coi như trấn định, nói với Tịch Nghi “Việc này chúng ta đều biết đến, ngươi đi về trước đi, quay đầu ta sẽ cùng thế tử phi nói một câu.”

Tịch Nghi nghe xong cũng gật gật đầu, liền xoay người ra cửa đi trở về.

Vãn Ngọc tức giận nói “Ta thế nào cũng phải nói cho tiểu thư, để ngài ấy trị trị Tuyết Tú kia, này còn đến cùng có đem tiểu thư để vào mắt hay không.”

Lục Vu oán trách nói “Ngươi trước bình tĩnh một chút, cho dù muốn nói cũng phải đi trước nhìn tình huống một cái mới được, nếu Tịch Nghi không có nói sai, chúng ta lại báo cáo tiểu thư. Ngươi đấu đá lung tung như vậy, nhưng đừng không cẩn thận rơi vào hố mà người ta đào tốt.”

Vãn Ngọc nghe xong lúc này thu hồi tức giận, chần chờ nói “Không thể đi, Tịch Nghi thoạt nhìn không giống người như thế nha.”

Lục Vu thu hồi những thứ khuôn mẫu này, liễm mi nói “Tri nhân tri diện bất tri tâm, vẫn là xem qua tương đối ổn thỏa.”

Đợi cho đến khi Hạ Thính Ngưng ngủ trưa thức dậy, Vãn Ngọc cùng Lục Vu sớm chờ ở trong phòng có hơn nửa canh giờ.

Hạ Thính Ngưng thức dậy, theo tập tính vươn vai duỗi lưng. Bách Lí Dung Cẩn nhìn nàng trong đôi mắt có chút ý cười, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng mà giúp Hạ Thính Ngưng chỉnh đốn lại xiêm y lộn xộn.

Hai người cùng đứng dậy, tỳ nữ vội vàng đưa khăn đã vắt khô, thời tiết như vậy, sau khi tỉnh ngủ cần rửa mặt mới cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Bách Lí Dung Cẩn rửa mặt xong, lúc này khẽ ôm Hạ Thính Ngưng nói “Ta đến thư phòng đi xử lý công vụ, nếu nàng buồn có thể đọc sách, hoặc là gọi nhị muội muội tới nói chuyện giải buồn với nàng cũng tốt.”

Hạ Thính Ngưng dựa vào đầu vai Bách Lí Dung Cẩn, khẽ gật đầu nói “Ta đã biết, chàng cứ để ý đi là được. Ta sẽ sai hạ nhân đưa chút hoa quả ướp lạnh qua cho chàng.”

Bách Lí Dung Cẩn lộ ra một chút cười yếu ớt, dung nhan say lòng người nhưng lại so ánh mặt trời còn muốn chói mắt, cúi đầu khẽ hôn Hạ Thính Ngưng một cái “Ta sẽ sớm đi trở về cùng nàng dùng bữa tối.” Sau khi nói xong mới buông lỏng tay ra, nhấc chân đi thư phòng.

Vãn Ngọc cùng Lục Vu cũng chỉ làm không thấy được, toàn tâm toàn ý chọn lựa trang sức đợi lát nữa đeo lên cho Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưn, tùy ý Vãn Ngọc vì nàng chải đầu.

Lục Vu đứng ở bên cạnh bày đồ trang sức lên bàn, lại nhẹ nhàng mở miệng cùng Hạ Thính Ngưng kể lại chuyện giữa trưa Tịch Nghi đến nói chuyện, cũng nói rõ “Nô tì cùng Vãn Ngọc cùng đi xem qua, cũng hỏi qua tỳ nữ khác, sương phòng phía tây là Vũ Sam phái cho Tuyết Tú quét dọn. Nhưng nàng cũng không đi làm việc, chỉ có một gian trong sương phòng nhìn là đảo qua, nô tì đánh giá Vũ Sam cũng là không biết việc này.”

Vãn Ngọc cũng vừa chải đầu vừa nói “Chỉ là mấy gian sương phòng, tay chân lanh lẹ, vài cái canh giờ cũng dọn dẹp xong, việc này lại không nặng, nàng thật đúng làm chính mình là chủ tử.”

Hạ Thính Ngưng hơi hơi cười yếu ớt “Ta có tâm cho nàng cơ hội, nàng cứ không biết quý trọng. Sai người đi gọi Vũ Sam tới đây, có tâm đồng tình cũng không phải là có thể loạn cấp.”

Lục Vu gật đầu, gọi tỳ nữ canh giữ ngoài phòng, bảo nàng đi đem người mời đến.

Vũ Sam lúc này đang vội vàng chuyện khác trong viện, thình lình nghe được tỳ nữ đến nói, thế tử phi tìm nàng. Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn là đem công việc trên tay giao cho người phía dưới. Chính mình theo tỳ nữ đến truyền lời cùng nhau đi rồi.

Trong chủ phòng, sau khi Hạ Thính Ngưng rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi ở bên bàn uống trà quả bưởi ướp lạnh, trên bàn bày các loại hoa quả màu sắc tiên diễm.

Vũ Sam vào nhà, cung kính có thêm hướng Hạ Thính Ngưng hành lễ. Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng xua tay, để cho đối phương đứng dậy.

Ngón tay mềm mại khẽ nắm cốc sứ, nhàn nhạt nói “Vũ Sam, ta nghe bọn hạ nhân nói, sau khi Tuyết Tú bị giáng làm tỳ nữ phổ thông, chẳng những không biết hối cải, hiện tại mà ngay cả công việc cũng không làm. Ngươi, cũng biết việc này.”

Vũ Sam nghe vậy cả kinh, quỳ xuống nói “Nô tì không biết việc này, xin thế tử phi thứ tội.”

Nàng đã nhiều ngày tất cả đều bận rộn công việc khác trong viện, tự phái chút công việc tương đối thoải mái cho Tuyết Tú xong, chính mình đã có đoạn thời gian không đi xem qua nàng, chẳng lẽ Tuyết Tú thế nhưng thật sự gan lớn đến loại tình trạng này sao.

Hạ Thính Ngưng thanh thiển cười (cười nhẹ trong sáng), hái được quả nho xanh tươi đưa vào miệng “Vũ Sam, ta biết Tuyết Tú cùng ngươi nhiều năm ở cùng nhau cùng làm việc, bao nhiêu có chút cảm tình. Thế nhưng ngươi phải biết rằng, thiện tâm nhưng không thể tùy tiện phát. Nàng cũng không thích quét dọn phòng ở như vậy, vậy phái nàng đi tẩy y phòng (phòng giặt quần áo) đi, ngươi coi chừng nàng cho tốt, nàng nếu dám tái phạm, bản thế tử phi liền ngươi một khối đều phạt.”

Vũ Sam nghe vậy vội dập đầu tạ ơn “Vâng, tạ thế tử phi khoan thứ, nô tì nhất định lấy công chuộc tội.”

Vũ Sam đi rồi, Vãn Ngọc mới cúi đầu hỏi “Tiểu thư, liền đơn giản buông tha Tuyết Tú như vậy?”

Hạ Thính Ngưng khẽ cười nói “Để nàng ta đi đến tẩy y phòng, này còn chưa đủ nặng?” Công việc chỗ kia cũng không phải là thoải mái.

Chẳng qua, Hạ Thính Ngưng dừng một chút, lại nói “Ta mặc dù biếm nàng đi tẩy y phòng, nhưng mà các ngươi vẫn là sai ngườ âm thầm nhìn chằm chằm nàng chút, xem xem nàng có phải chỉnh ra chút cái gì yêu thiêu thân hay không.”

Vãn Ngọc cùng Lục Vu nghe vậy tất nhiên là ào ào gật đầu trả trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.