Thố Vương Tiên Lộ

Chương 129: Chương 129: Tu sửa ma vực (2)




Tộc người sóc không có đông về nhân số, chỉ có hơn chục người mà thể trạng lại không thực sự khỏe mạnh. Tộc này không ăn thịt chẳng phải chiến đấu, thay vì đối diện thì họ lại chạy thật nhanh và ẩn nấp ở sâu trong rừng tuyết

Nhìn đám “ nô lệ” vừ bắt được, Tiểu Thất thay bản thân hắn và một người sóc có điểm tương đồng. Gặp khó khăn chỉ có chạy giữ lấy mạng nhỏ. Nay nhìn đám người này rơi vào tay hắn, Tiểu Thất có chút cảm ngộ, nếu bản thân hắn mà gặp một kẻ mạnh thực sự thì cũng chỉ có nước phục tùng. Sinh mạng của mình nhưng lại nằm trong tay kẻ khác

Nhìn con sóc nhỏ hồi nãy, hắn đã nổi lên sát tâm… Sát tâm nổi lên khi hắn dùng ma khí quá hạn mức, Cung may đã chuyển mục tiêu sang cái cây gần đó mà phát tiết. Có được lực lượng quá lớn làm hắn thấy bất an hơn. Tuy đã qua luyện hồn song Tiểu Thất vẫn còn cảm giác không nắm chắc được toàn bộ. Phải cần thêm thời gian để làm quen sử dụng ma khí tùy ý mới ổn. Trong thời gian tới Tiểu Thất không thể lạm dụng Ma khí bừa bãi được

Về đến Ma vực

Tiểu Thất bảo Băng Yêu truyền đạt lại lời nói của hắn đến đám Tiểu Quỷ, Theo hắn quan sát thì đây là thành phần còn đông nhất hiện tại ở noi này, tuy dáng người thấp bé nhưng làm việc rất nhanh. Giống như đám chuột cống ở ma vực, chúng chỉ kiếm thức ăn thừa từ bọn Yêu nhân to lớn và có sở thích “sưu tập rác” rất hay trêu đùa nhau, chẳng có để ý đến mấy tên to xác hung tợn bên ngoài. Gặp nguy hiểm thì chạy rất nhanh, những tộc càng nhỏ thì càng dễ sống ở nơi này

Số lượng nhiều nhưng chỉ có vài Tiểu Quỷ là tò mò đi ra gặp Tiểu thất, Đám người này làm được việc nên Tiểu Thất không vội ra tay lập uy. Hiện giờ phải phân công một số công việc rồi mới đi tìm thêm yêu nhân ở nơi khác bổ sung nhân lực.

Tiểu Thất dẫn bọn Tiểu Quỷ và đám người sóc đi xuống tầng dưới cùng

Tầng dưới cùng ư, Bọn chúng có vẻ sợ hãi, chân tay bủn rủn. Băng yêu cũng hơi lưỡng lự

“Ngươi xuống tầng dưới cùng làm gì?”

Tiểu thất chẳng quay mặt lại vẫn tiếp tục đi xuống,

“ Đi theo ta… tên nào làm trái ý thì tự biết hậu quả rồi đấy”

Tiểu Thất đá một cái xác yêu nhân đã khô héo xuống vực, Và không ai còn ý kiến gì nữa. Tuy Ma Quân Vực chủ và đám thuộc hạ không rõ vì nguyên do gì lại bỏ đi nhưng nơi này vẫn còn đủ khí tức khiến bọn chúng lạnh gáy

Với chục đám thuộc hạ nhỏ con, Tiểu Thất dẫn chúng tới tầng một và dặn dò, đem tất cả xác yêu thú, yêu nhân đã chết quăng xuống dòng nham thạch, còn những đồ đạc bằng huyền thiết, kim loại thì gom lại vào một kho chứa

Còn hắn Tiểu Thất dẫn Băng Yêu và hai tên Tiểu Quỷ đi vào trong lò rèn

Dòng dung nham này cung cấp được một lượt nhiệt rất lớn, Đồ dùng nơi này có phần thô sơ nơi này không có khuôn cát nên chỉ có thể rèn từ nguyên khối thành những hình dạng, mà gia công áp lực lại rất tốn sức, trước mắt cứ dùng lò rèn cũ này đã, sau này chuyển lò rèn lên phía trên vực sẽ thuận tiện hơn

Tiểu thất kẹp khối tinh tiết vào một thanh dài vào teo nó xuống dưới ngay phía trên dòng nham thạch đang không ngừng sối sục, khi tinh thiết đã nóng đỏ hắn đem lên và bắt đầu dùng búa không ngừng gõ lên từng hồi nghe vàng vọng cả tầng một, Hai Tiểu Quỷ chăm chú nhìn theo

Tiểu Thất rèn ra một cây búa khác, khi đã thành hình, hắn dùng một thanh tinh tiết ngắn hơn, cắm vào khối tinh tiết đang nóng đỏ để làm cán, Vậy là hắn đã có một chiếc búa rèn thứ hai,

Sau đó hắn bảo hai tên Tiểu quỷ làm việc thay cho hắn, một tên cầm búa để rèn còn thên kia thì bỏ chuyển tinh thiết nóng đỏ và giữ chắc cho tên cầm búa gia công. Chúng sẽ dát mỏng khối tinh tiết, thường ngày hay tinh nghịch nên chúng có vẻ thích điều này

Tiểu Thất quan sát chỉ điểm cho đến khi chúng hoàn thành được một khối, dặn dò chúng rèn hết đống tinh thiết trong kho rồi mới được đi

Hắn quay sang thì thấy Băng Yêu có vẻ mệt mỏi, nó đang ngắm nghía xung quanh cảm giác được điều gì khác lạ

“Ngươi nhìn cái gì, còn không mau đi làm việc..”

“Pháp bảo ma khí ở đâu, ngươi phá bỏ nó rồi chứ?”

Tiểu Thất nhìn bóng dáng nhỏ bé, rồi quay sang chỗ miệng giếng đang bị Hắc Thạch che lấp

“ Ta chẳng có lý do gì để phá bỏ nó đi cả?”

“ Vậy làm sao ngươi thoát ra được?”

“Chuyện đó mắc mớ gì đến ngươi không? Chuyện này qua rồi ta không muốn nhắc lại”

Băng Yêu im lặng suy nghĩ một chút rồi trả lời

“Ma Quân đã đi đâu mất, ngươi còn tìm yêu nhân về dọn dẹp chỗ này làm gì?... dọn nhà cho Ma quân ư? Đúng là một thuộc hạ trung thành nhỉ”

Tiểu Thất đảo mắt, lạnh nhát nói

“ Ngươi hơi nhiều chuyện rồi đấy… Đừng tưởng là yêu tinh thì ta không có cách trị ngươi”

Tiểu Thất nói vậy để hăm dọa chứ hắn không biết cách trị yêu tinh, Băng Yêu mà biến mất thì hắn cũng khó tìm ra được, chẳng là sắc mặt và thái độ của hắn làm nó không tin cũng thập phần lo ngại, thái độ cũng thay đổi theo

“Chỗ này nóng quá… Ta cảm thấy không khỏe, cho ta lên phía trên được không”

Băng yêu xuống chỗ này dường như không thích hợp, Tiểu Thất bèn gật đầu

“ Có thể…”

Bước ra bên ngoài, hắn thấy đám người sóc có vẻ chật vật lắm mới đẩy đẩy được xác yêu thú xuống vực để tiêu hủy. đã thế lại là hai người cùng đẩy nữa chứ. Tiểu Thất lại không vừa ý, đám này hiền lành quá thấy thi thể còn có phần lo sợ. lại chẳng có sức khỏe gì cả, xuống nơi này chắc phải cả năm mới dọn dẹp được chỗ này mất,

Tiểu Thất đi đến lò mổ, thấy đống thi thể gần như chẳng hụt đi chút nào. Hắn có thể dùng khí cách không chuyển nó xuống vực, nhưng tốn nhiều ma khí qua, mà hiện giờ hắn phải kiềm chế không nên lạm dụng quá nhiều. Nhưng nhục thể thì còn thoải mái, Hắn đi tới đôi tay làm việc thoăn thoắt liên tục ném thi thể xuống vực như một cái máy

Lò mổ là chỗ ô uế nhất sau đó mới đến phòng có “ cỗ máy sinh sản” nhưng tạm thời tính sau, Cho đám người sóc đi làm việc khác đã, với lại Băng Yêu cũng nên ở mấy tầng cao hơn, tốt nhất là ở trên vực

Khắp các tầng đều là thi thể yêu nhân vương vãi, nằm ngổn ngang, dường như trước khi rời đi đã có một cuộc thảm sát mấy yêu nhân ở tầng trên, Đám Tiểu qỷ ngoài hai tên ở lò rèn thì những tên còn lại đang dọn dẹp, tuy sức hình thể bị hạn chế nhưng lại khá nhanh trí, không chuyển được xác thì bọn chúng cắt nhỏ rồi quăng xuống, không như người sóc dùng sức để đẩy

Tiểu Thất nhìn qua một lượt, tốc độ dọn dẹp còn rất chậm, sau này hắn còn tu sửa nhiều, Phải tìm thêm Yêu nhân về làm việc cho hắn mới được

“Đám người sóc này cho bọn chúng làm gì đây…”

Tiểu Thất nhìn quanh đánh giá một hồi, nơi này chỉ toàn tuyết trắng, thật khó mà cho đám người này làm được việc gì

“ Ta giao cho ngươi đám người này… bằng mọi giá dọn dẹp hết chỗ tuyết ở nơi này, gom lại một chỗ cho ta”

Băng Yêu nhảy dựng lên

“Tuyết rơi không ngừng làm sao mà dọn dẹp hết được”

Tiểu thất chẳng bận tâm

“ Ngươi chẳng phải là Băng Yêu sao?... Làm tuyết ngừng rơi chắc cũng có thể chứ”

Băng Yêu năn nỉ

“ Thôi mà… Hay ta dẫn ngươi đi tìm một tộc khác giúp ngươi làm việc nhé… ”

Tiểu Thất hầm hầm

“ Lại như đám người sóc này chứ gì?... Vậy thì thôi đi’

‘ Lần này chắc chắn là khỏe hơn mà…”

Tiểu Thất nói vậy chứ có thêm yêu nhân là được, dù có là một tộc người sóc nữa thì hắn cũng sẽ tìm cách bố trí làm công việc phù hợp

“ Được rồi, ta tin người thêm lần nữa. Nhưng người bảo đám người sóc này gom tuyết lại thành một đống cho ta, trước khi ta quay về, ta không muốn thấy tên nào lười biếng. Còn nếu bỏ chạy thì dặn chúng chạy cho nhanh, trốn cho kỹ đừng để ta tìm thấy”

Băng Yêu cười khổ rồi dặn dò lại theo lời của hắn, giọng nói có vẻ đanh thép lắm. Đám người sóc bắt đầm dùng đôi bàn tay của mình để vun tuyết thành từng khối

Tiểu Thất lấy tay vỗ lên trán của mình, Hắn ngó nguyên xung quanh rồi tìm mấy miếng mỏng mỏng cứng cứng, to bản. Nhưng chẳng thấy thứ gì cả. Sẵn tiện có khúc gỗ to và dài, Hắn dùng phi hoàn chẻ ra từng miếng, rồi cắt gọt như một chiếc xẻng cầm tay, à nhìn giống mái chèo hơn.

Hắn đi tới dùng miếng gỗ mà mình vừa làm gạt tuyết đi như hướng dẫn đám người sóc. Tuy không bằng được cái xẻng nhưng cũng đỡ hơn là dùng tay… Xong xuôi hắn quăng cho một tên gần đấy, và chúng nhìn với vẻ khó hiểu, rồi dần dần bắt trước hắn

Tiểu Thất làm thêm mấy cái nữa để lại cho đám người sóc, hắn và Băng Yêu rời đi ngay sau đó

Lần này Băng Yêu chỉ hắn đi về phía tây, lần này đường có vẻ xa đấy, vì hắn chẳng thấy dãy núi hay rừng cây nào xung quanh đây cả. ở phía chân trời mới thấy nhô lên vài quả núi, mắt thấy là một chuyện còn đi thì còn lâu mới tới.

Tiểu Thất thúc dục Băng Yêu phải đi nhanh hơn, Hắn dùng Thượng thủy Phiêu Vân Đạp Tuyết mà đi, hắn không dám dùng nhiều ma khí nên chỉ đạp tuyết mà thôi, Băng Yêu thì là một yêu tinh, người thì nhỏ, lại dễ bay lượn. Vẻ mặt tung dung hơn Tiểu Thất nhiều.

“Ngươi rốt cục muốn làm thứ gì mà lại tìm nhiều yêu nhân sửa lại ma vực vậy?”

Tiểu Thất sắc mặt không đổi

“ Lo mà dẫn đường đi…”

“ Thôi nào … dù gì cũng quen biết chẳng lẽ ngươi không thể tiết lộ cho ta sao”

“ Một yêu tinh… ta có gì để nói chứ, ngươi cứ làm việc cho ta là được”

“vì là một yêu tinh nên ngươi không thể nói ư?”

Băng yêu im lặng một chút rồi bay vụt lên đi trước mặt Tiểu Thất, nó cười tinh nghịch rồi

“Bùm”

Một đám khói trắng bốc lên, nhanh chóng bay lui lại phía sau, Một thân ảnh già nua hiện ra, cười móm mém sau bộ rầu xồm xuề. Trông tếu dễ sợ

“ Giờ ta là là người rồi nhé… nói cho ta nghe đi”

Tiểu Thất hơi ngạc nhiên với khả năng biến hóa chân thực đến vậy, chỉ một chút thôi. Hắn lại khôi phục vẻ mặt xấu trêu ngươi băng yêu, kiểu như hắn sẽ chẳng nói gì đâu

Băng yêu tức giận rồi liên tiếp biến hóa thành nhiều hình dạng, Nhưng Tiểu Thất chẳng hề đổi ý

“ Chán ngươi thật đấy… Không nói thì thôi… thế kể chuyện ngươi đi xuống Ma vực như thế nào đi?... sao ngươi lại thoát ra được”

Tiểu Thất cố hình dung mà hắn cũng chẳng nhớ rõ, khi xuống đấy từ tầng năm trở xuống là hắn cảm thấy mơ màng chẳng có chút tỉnh táo… Khi định thần lại thì đã thấy bản thân mình ra tình trạng như thế này, lấm tấm vệt đen từ ma khí. Nhờ nó mà hắn mới sống tới tận bây giờ

“ Ta không nói đâu… Ngươi đừng hỏi thêm thứ gì cả”

Băng yêu chép miệng thở dài chẳng hỏi han gì nữa. Nếu muốn vậy thì tên này sẽ tự nói với nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.