Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 11: Chương 11




Tiết Minh Dương mỉm cười: “Thế mà cậu chẳng thèm gọi một cú điện thoại cho tôi. Nếu như tôi không tới tận cửa thì cái từ ‘cảm ơn’ này cậu định bao giờ mới nói?”

Chân Mạch định mở miệng, bỗng nhiên tỉnh ra, liền trầm mặc lại. Một hồi lâu, hắn mới cúi đầu nói: “Tôi bận quá, xin lỗi.”

“Quên đi quên đi, tôi cũng không phải cần cậu cảm ơn.” Tiết Minh Dương hào hiệp khoát khoát tay. “Đó là việc tôi phải làm. Tình huống lúc ấy, mặc kệ là ai, tôi nghĩ cũng sẽ làm thế.”

Chân Mạch thành khẩn nói: “Dù thế vẫn cần cảm ơn anh.”

“Thật sự không cần khách khí. Aiii, thân thể của cậu thế nào?” Y thân thiết hỏi. “Hết bệnh chưa?”

Chân Mạch vẫn rất khách khí: “Được rồi, cảm ơn.”

“Triệt để chứ?”

“Phải.”

Y quan sát hắn một chút: “Vẫn còn gầy, cần bồi bổ nhiều. Thế nào? Cùng đi ăn chứ?”

Chân Mạch lễ phép cười cười chối từ: “Sắp tới giờ làm rồi. Cảm ơn anh.”

Tiết Minh Dương thấy hắn nói câu nào cũng cảm ơn thế, tựa như đẩy y ra xa ba ngàn thước mà lại hết cách, chỉ có thể đứng một chỗ, thừa cơ cùng hắn nhiều lời vài câu. “Cậu biết Cao Kiến Quân của bất động sản Minh Châu à?” Y cảm thấy rất hứng thú.

“Ở chỗ bạn bè có gặp qua một lần.” Chân Mạch nhàn nhạt đáp. “Anh quen anh ta sao?”

Tiết Minh Dương lắc đầu: “Không quen. Tôi làm bách hóa, anh ta làm bất động sản, đâu phải cùng ngành. Bất quá, bất động sản Minh Châu là công ty cổ phần, hai năm gần đây phát triển mạnh, tôi có mua không ít cổ phiếu của bọn họ.”

Chân Mạch gật đầu, lại trầm mặc.

Tiết Minh Dương rất hiếu kỳ: “Cậu muốn gặp Cao Kiến Quân làm gì? Đổi nơi làm?”

Chân Mạch rất bội phục tư duy mẫn tiệp của y. “Rõ vậy sao?” Hắn mỉm cười.

“Tôi nghe nói Cao Kiến Quân có người ở bên ngoài, dường như trong nhà cũng biết rồi, đang nháo chuyện rất lớn. Đó hiển nhiên không phải cậu.” Tiết Minh Dương thủy chung cười mỉm, phân tích đâu vào đấy. “Nếu không phải tư tình, cậu tìm anh ta nhất định là vì chuyện công tác. Bất động sản Minh Châu cùng Kim Thần plaza hiển nhiên không có nghiệp vụ vãng lai, đương nhiên là tự cậu định đổi nơi làm thôi.”

Con người tinh ranh như thế, ai dám chọc vào? Chân Mạch âm thầm cảnh giác. Hắn không trả lời câu hỏi y vừa đặt, buồn cười nói: “Aiii, các anh hình như ai cũng có đường dây do thám hết, ngay cả chuyện trong nhà Cao Kiến Quân nháo thế nào anh cũng biết.”

“Có gì đâu? Vòng tròn thương nghiệp ở đây đâu có lớn bao nhiêu? Công ty hạng nhất cũng chỉ khoảng 10 cái, quay qua quay lại cũng chỉ có bấy nhiêu người. Ai mà chẳng biết nhau chứ?” Tiết Minh Dương cũng sang sảng cười nói. “Phu nhân Cao Kiến Quân không phải bà nội trợ bình thường, hồi đó cũng là người kề vai sát cánh với anh ta tranh đấu giành thiên hạ. Phu nhân anh ta tại bất động sản Minh Châu chiếm cổ phần khá lớn. Lần này, Cao Kiến Quân nếu như chỉ là chơi chơi thì còn đỡ, nếu thật sự là nghiêm chỉnh mà nháo chuyện thì có khi giang sơn cũng mất luôn ấy chứ.”

Chân Mạch nghe y nói thế, không khỏi cười nhạt: “Đương nhiên anh ta sẽ không ngốc như vậy, đúng không?”

“Đương nhiên.” Tiết Minh Dương thốt. “Có giang sơn mới có mỹ nhân. Người bên ngoài coi trọng cái gì của anh ta, chẳng lẽ anh ta không rõ? Cao Kiến Quân đâu có ngốc chứ? Phu nhân anh ta cũng đâu ngốc, làm ồn ào lên rồi cũng xuống đài thôi. Dù sao hai người là vợ chồng son, lại cùng chung hoạn nạn, sao có thể nói ly là ly được chứ?”

Chân Mạch ngồi xuống, lẳng lặng nhìn y, trong mắt có một tia trào phúng nhàn nhạt.

Tiết Minh Dương liền hiểu được, lập tức cười hì hì: “Dù thế nhưng cũng phải nhìn người. Thế giới này, cũng có Đường Minh Hoàng (1), Ngô Tam Quế (2) mà.”

Chân Mạch mỉm cười: “Haiz, thật không đơn giản, cư nhiên còn biết có Đường Minh Hoàng, Ngô Tam Quế.”

“Coi từ kịch truyền hình đó.” Khuôn mặt y tươi cười hihi haha mà nói.

Chân Mạch rốt cục nhịn không được phì cười một cái: “Anh còn có thời gian xem kịch truyền hình sao? Chỉ sợ ăn uống, cá độ, chơi gái còn chưa đủ thời gian ấy chứ.”

“Tôi chưa bao giờ chơi gái nha.” Tiết Minh Dương cười nói. “Tôi là nam nhân đứng đắn tốt đẹp mà.”

Chân Mạch cười mỉm: “Đúng vậy, hiện tại nam nhân tốt rất hiếm, ăn uống, cá độ, chơi gái, hút chích, hãm hại, trộm cắp, thập toàn võ công, mọi thứ tinh thông, ai biết đủ mới gọi là nam nhân tốt.” Khuôn mặt tươi cười của hắn long lanh dưới ánh đèn, khiến ai nhìn thấy cũng phải trật một nhịp tim.

Tiết Minh Dương nghe được thế càng cười to: “Tiểu Chân, công lực vu cáo của cậu thật cao siêu đó. Bất quá, cậu hẳn là cười nhiều một chút, cậu xem, cậu cười lên đẹp cỡ nào.”

Nụ cười của Chân Mạch dần dần biến mất.

Khí tức nguy hiểm tràn ngập trong không khí, càng ngày càng đậm.

“Cảm ơn….tôi còn có việc.” Hắn cúi đầu, không muốn nói thêm gì nữa.

Có người nói cười lục tục lên lầu, nghe bọn họ hỉ hả vừa đùa giỡn vừa mở cửa văn phòng bên cạnh, hai người đều trầm mặc.

Một lát sau, Tiết Minh Dương đứng dậy nói: “Vậy tôi đi trước.”

Chân Mạch cũng đứng dậy, khách khí: “Đi thong thả.”

Tiết Minh Dương suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với hắn: “Tiểu Chân, nếu như cậu định đổi chỗ làm, khu thương mại Thiên Đô lúc nào cũng hoan nghênh cậu.”

Chân Mạch cười một chút: “Cảm ơn.”

Tiết Minh Dương cũng cười cười, xoay người ra khỏi cửa.

Thẩm Trường Xuân vội vội vàng vàng tiến đến, hai người thiếu chút nữa đụng phải nhau. Tiết Minh Dương nhanh chóng lui qua một bên, cười nói: “Thẩm ca, anh lúc nào cũng có hăng hái như thế, thật làm cho người ta bội phục.”

Thẩm Trường Xuân thấy rõ là y, lập tức nhiệt tình cười rộ lên: “Lão Tiết, nghĩ như thế nào mà tới đây thế?”

“Tôi tìm Thần An có chút việc, gọi điện thoại di động không được. Gọi điện thoại đến công ty thì nghe nói y tới plaza này, nên tôi tới tìm, dù sao cũng không xa.” Y khôi phục vẻ hào hiệp, thoải mái mà cười.

“Thần An không có tới.” Thẩm Trường Xuân vô cùng kinh ngạc. “Ba người bọn họ hôm nay chưa từng tới.”

Tiết Minh Dương hỉ hả cười nói: “Vậy hơn phân nửa là cùng ‘tình huống’ ở chung một chỗ rồi, cho nên tắt máy, lại bịa ra vài lời nói dối viên chức công ty, kết quả chỗ nào cũng tìm không được.”

Thẩm Trường Xuân cũng cười ha ha: “Không có, Thần An sẽ không đâu.”

Tiết Minh Dương khoát khoát tay với anh: “Thần An không ở đây, vậy tôi đi.”

“Ngồi chơi một hồi đi?” Thẩm Trường Xuân nhiệt tình đưa tiễn.

——————-

Chân Mạch ngồi xuống, có chút giật mình. Hắn quay đầu nhìn dương quang ấm áp ngoài cửa sổ, cực lực muốn thoát khỏi cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Tròn một buổi chiều, Chân Mạch không có ở văn phòng. Hắn ở khu mua sắm đi dạo, lần đầu tiên cùng nhân viên bán hàng, nhân viên thu ngân, quản lý các lầu hàn huyên một hồi.

Bảo an lại đi tìm hắn. Cậu trai thành thật từ nông thôn lên kia lúng túng, một thời nói không nên lời.

Chân Mạch ôn hòa hỏi: “Trương Dũng, có cái gì khó khăn? Nói xem.”

Trương Dũng được cổ vũ, rốt cục nói ra: “Chân ca, chúng tôi có thể xin plaza ứng trước tiền lương không? Trên người chúng tôi tổng cộng chỉ có 50 đồng tiền thôi. 8 người cùng dùng chung, dù mọi người chỉ dám ăn mì có 2 đồng một chén qua bữa thì cũng chỉ có thể cằm cự hết một ngày thôi.”

Chân Mạch suy nghĩ một chút, hỏi cậu: “Không phải mới vừa phát tiền lương sao?”

“Lúc chúng tôi lên đây là mượn tiền người khác mà ăn, hiện tại phải trả tiền lại. Muội muội Phùng Quân bị sa thải rồi, lúc này tìm không được công tác, chúng ta lấy tiền cho cô ấy làm phí tiêu dùng, để cô ấy về nhà.” Trương Dũng thật thà phúc hậu mà nói, gương mặt đỏ bừng.

Chân Mạch gật đầu, đưa tay lấy tiền mình vừa mới lãnh, cho cậu 300. “Cầm trước đi. Các cậu mới vừa lĩnh tiền lương, không có khả năng nhận thêm, cứ dùng chút tiền này trước. Chờ dùng xong, nói với tôi, tôi thay các cậu nghĩ biện pháp.”

Những bảo an này đều đến từ vùng núi bần cùng, trong công tác đặc biệt chăm chỉ, cũng rất thành thật. Bộ bảo an do Bộ hành chính quản nên hắn luôn luôn chiếu cố bọn họ.

Trương Dũng cầm tiền, rất cảm kích, lại thì thào nói không ra lời.

Chân Mạch vỗ vỗ vai cậu: “Đi làm đi.”

Trương Dũng gật đầu, một lần nữa ra ngoài. Lúc giao ban, Chân Mạch thấy cậu chia 100 ra cho bảo an thay ca. Phỏng chừng 100 đồng khác hắn sẽ đưa cho đồng bạn trực đêm. Đây là là chân chính có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Đại khái, hiện tại cũng chỉ có nông thôn hẻo lánh mới có tình cảm chân thành như thế nhỉ?

————————

Lần đầu tiên, hôm nay, hắn tan tầm đúng giờ.

Theo viên chức khác đi ra từ cửa hông plaza, hắn liền nghe được tiếng kêu của Thẩm An Ninh: “Mạch Mạch, Mạch Mạch.”

Dưới ánh tà dương từ từ ngã về tây, Chân Mạch nheo mắt nhìn qua bên đường, chỉ thấy Thẩm An Ninh đang đứng bên cạnh một chiếc Mercedes S320 màu đen. Cậu mặc T-shirt màu đen, quần jean đầy những tua rua, vòng vàng, trên chân là giày bata, thật như một đứa trẻ ngây thơ trong sáng. Miệng cậu nhai kẹo cao su, mái tóc ngắn đủ màu rực rỡ bừng lên trong ánh nắng chiều.

Chân Mạch vội vàng cười cười đi qua. Người trong plaza cũng nhìn về phía này.

Thẩm An Ninh không để ý tới ánh mắt người khác, vui sướng cười: “Mạch Mạch, tôi vừa vào plaza của cậu dạo một vòng, hì hì, thật nhiều thứ tôi chưa thấy bao giờ, mua quá trời luôn.”

Chân Mạch hỏi cậu: “Mua cái gì vậy?” Hắn mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Thẩm An Ninh cũng ngồi vào với hắn.

Chân Mạch nói: “Cậu ngồi phía trước đi.”

“Mặc kệ, để anh ấy làm tài xế, chúng ta nói chuyện.” Thẩm An Ninh vẫn nhai kẹo, cười cười tà tà liếc phía trước một cái.

Cao Kiến Quân nghe xong, cũng cười, sau đó nổ máy cho xe chạy.

Thẩm An Ninh như hiến vật quý mà đem hai túi đồ mới mua cho Chân Mạch xem: “Cậu xem nè, cái chai này dễ thương chưa, loại chocolate này hình như mới ra nè….”

Chân Mạch nhìn một chút, thấy tất cả đều là đồ ăn thức uống, không khỏi cười rộ lên: “An Ninh, cậu mua đồ y như con nít ấy.”

Cao Kiến Quân cũng cười: “Tôi cũng vừa nói rồi, đã hai mươi mấy tuổi đầu, vậy mà mua đồ chẳng khác gì con tôi cả.”

Thẩm An Ninh cười cười giả vờ muốn nhào qua bóp chết anh, Chân Mạch kéo lại: “Xin nhờ xin nhờ, an toàn là nhất. Hai người đừng ở trước mặt tôi khanh khanh ta ta có được hay không? Tâm linh của tôi rất yếu đuối nha, chịu không nổi kích thích đâu.”

Bọn họ đều cười rộ lên. Cao Kiến Quân nói: “Hai người bằng tuổi nhau, em xem Tiểu Chân người ta ổn trọng, chuyên nghiệp kìa, em cũng nên học theo đi. Cái dạng tính tình xốc nổi thế này, sao gọi là An Ninh được?”

Chân Mạch cười rộ lên: “Cậu xem, từ nhỏ đến lớn, tôi luôn nói với cậu, cậu chẳng thèm nghe, hiện tại người ta cũng nói luôn kìa.”

“Em vốn là cái dạng này, nếu như không thích, vậy anh cứ tự nhiên đi.” Thẩm An Ninh chẳng hề để ý hất hất mũi, dựa vào ghế, lấy chocolate ra ăn.

Cao Kiến Quân trầm ổn cười cười, tràn ngập trìu mến cùng dung túng: “Có biện pháp nào chứ? Thích một con yêu tinh như em, anh đành nhận mệnh vậy.”

Thẩm An Ninh hỉ hả cười rộ lên: “Ha, Mạch Mạch, có nghe thấy không? Yêu tinh, đó là phu nhân anh ấy gọi tôi đó, ‘Tiểu yêu tinh kia’, câu nói kế tiếp khá khó nghe, tôi cũng sẽ không thuật lại đâu. Hắc hắc hắc, cậu xem tôi giống yêu tinh sao?”

Chân Mạch mỉm cười nhìn cậu một chút, nhịn không được lấy tay xoa xoa đầu cậu: “Tôi thấy cũng giống nha.”

Thẩm An Ninh rụt cổ, hoạt bát hỏi: “Như yêu tinh gì?”

“Như tỳ bà tinh.”

Thẩm An Ninh ha ha cười nói: “Giống chỗ nào? Tôi đâu thấy giống chỗ nào đâu?”

“Thanh âm giống.” Chân Mạch mỉm cười. “Thanh âm giống như tỳ bà vang lên, châu ngọc tuôn ra ào ạt.”

Thẩm An Ninh tuy rằng vài năm không đụng vào sách vở, như vẫn nhớ rõ vài câu trong ‘Tỳ bà hành”(3) còn học ở phổ thông, nghe vậy nhất thời đại hỉ: “Vậy tôi nguyện ý giống đó nha.”

Cao Kiến Quân cũng rất thích: “Cậu không nói thì tôi không biết, nói ra tôi cũng cảm thấy giống. Tôi đã nói mà, công lực tôi rất cao thâm, hồ ly tinh, tri chu tinh bình thường cũng khó tới gần được. Nguyên lai An Ninh là tỳ bà tinh ngàn năm, khó trách tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng thôi.”

Thẩm An Ninh đánh vào đầu anh: “Còn nói sao, thương nhân trọng lãi, nói yêu tinh thì phải nói anh mới phải.”

“Ái da, huynh đệ ơi, mặc dù có ái tình, thế nhưng cuộc sống vẫn còn tiếp tục a.” Cao Kiến Quân bất đắc dĩ kêu lên.

Thẩm An Ninh bĩu môi: “Quên đi, lười nói với anh.”

Chân Mạch nhìn cậu từ trên xuống dưới, thấy cậu trở nên đẹp ra, hai mắt lóe ánh vui sướng, phảng phất ngay cả mỗi cọng tóc cũng đều chiếu sáng. Lúc này, cậu lười biếng mà dựa vào ghế xe nhai kẹo cao su, thoả mãn mỉm cười, cả người đều lộ ra cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc. Đích xác, có thể hài lòng như thế, ai cần biết phu nhân Cao Kiến Quân nói gì, làm gì?

Cao Kiến Quân ở phía trước nói: “Tiểu Chân, cậu muốn ăn cái gì?”

Chân Mạch còn không có trả lời, Thẩm An Ninh cướp lời: “Cậu ta là bạn thân của em mà, anh không cần khách khí thế, gọi Mạch Mạch là được rồi.”

Cao Kiến Quân liền cười nói: “Được rồi được rồi, Mạch Mạch, cậu nói xem, muốn đi ăn chỗ nào?”

“Đâu cũng được.” Chân Mạch đối với ăn uống luôn luôn không chú trọng.

“Vậy ăn hải sản nhé.” Cao Kiến Quân dùng khẩu khí trưng cầu mà hỏi.

“Được.” Chân Mạch không ý kiến, quay đầu nhìn Thẩm An Ninh một chút.

“Anh ấy luôn ăn hải sản, quê quá đi, không có chút sáng ý.” Thẩm An Ninh cà lơ phất phơ mở bịch khoai tây chiên, nhai crôp, crôp, ăn ngon miệng vô cùng.

Chân Mạch nhìn thế có chút buồn cười: “Cậu hiện tại ăn nhiều như vậy, một hồi thế nào nuốt thêm?”

Thẩm An Ninh hàm hồ nói: “Cậu biết tôi ăn rất khỏe mà, dù sao ăn cũng không mập, tất nhiên là càng nhiều càng tốt.”

Chân Mạch quan sát cậu ta chăm chú: “Thực sự là, đồ cậu ăn rồi chạy tới chỗ nào chứ?”

“Phải nha, kỳ thực tôi còn ngại em ấy quá gầy, mập một chút thì tốt rồi.” Cao Kiến Quân ở phía trước nói. “Mạch Mạch, cậu cũng đâu có mập đâu. An Ninh nói vài ngày trước cậu vừa mới bệnh nặng một hồi, hai ngày nay mới khỏi, vậy hôm nay nhất định phải ăn thật nhiều, bồi bổ thân thể.”

“Cảm ơn.” Chân Mạch cảm kích cười nói. “Chỉ có những người cảm thấy cảm giác an toàn mới dễ mập thôi, tôi không có.”

Thẩm An Ninh lập tức ở một bên nói: “Cần quan tâm gì, muốn ăn thì ăn, cần gì khắc khe với bản thân chứ? Người thật lòng yêu cậu sẽ chẳng thèm quan tâm cậu mập hay ốm đâu. Y nếu không yêu cậu, tìm cho ra một trăm cớ một nghìn cớ cũng có, cậu dù có khuynh quốc khuynh thành cũng chẳng dùng được.”

Cao Kiến Quân gật đầu tán thành: “Đúng thế.”

Chân Mạch ôn hòa đáp: “Đúng, nên nghe lời anh.”

“Đúng, mặc kệ mọi thứ đi, nói chung, hôm nay ăn uống thả cửa một hồi.” Cao Kiến Quân hòa ái mỉm cười. “Mạch Mạch, An Ninh nói cậu tìm tôi có việc?”

“Phải, tôi định nói với anh chuyện công tác….”

Ráng chiều đã tắt, trời trong veo, những cụm mây to lơ lững giữa không trung. Trong không khí phảng phất có một loại khí áp chế mọi vật, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng dị thường trầm mặc, chỉ muốn buông xuôi tất cả, cái gì cũng không muốn tranh cãi nữa.

_______________

(1)Đường Minh Hoàng: Đường Huyền Tông (chữ Hán: 唐玄宗) (8 tháng 9 năm 685 – 3 tháng 5 năm 762), thụy hiệu Đường Minh Hoàng, tên húy là Lý Long Cơ (李隆基), là vị hoàng đế thứ 6 của nhà Đường ở Trung Quốc, trị vì Trung Quốc từ năm 712 đến 756.

Ông có một cuộc tình lãng mạn với Dương Quý Phi. Có lẽ câu nói của Tiết Minh Dương là tán thưởng sự chung thủy của Đường Minh Hoàng với Dương Quý Phi (dù trong cuộc đảo chính An Lộc Sơn, khi bị binh sĩ ép xử tử Dương Quý Phi, ông đã hạ lệnh thắt cổ Dương Quý Phi J)

(2)Ngô Tam Quế(tiếng Hán: 吳三桂, bính âm: Wú Sānguì, Wade-Giles: Wu San-kuei; tự: Trường Bạch 長白 hay Trường Bá 長伯; 1612 – 2 tháng 10 năm 1678), là Tổng binh cuối triều Minh, sau đầu hàng và trở thành tướng của nhà Thanh.

Trước đây Ngô Tam Quế từng dưới quyền của Viên Sùng Hoán (1584-1630). Sau khi viên tướng này bị vua nhà Minh là Sùng Trinh giết chết, Ngô Tam Quế dần dần được trao nhiệm vụ làm Tổng binh trấn giữ Sơn Hải Quan (nay thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc).

Khoảng thời gian này, các nhóm khởi nghĩa chống lại nhà Minh đã dần lớn mạnh, trong số ấy có lực lượng của Lý Tự Thành. Sau những thắng lợi liên tiếp, Lý Tự Thành lên ngôi Hoàng đế ở Tây An (Thiểm Tây) và rồi đánh chiếm luôn Bắc Kinh vào ngày 26 tháng 5 năm 1644.

Trong khi đó Ngô Tam Quế chỉ huy 10 vạn quân đang đóng ở Sơn Hải Quan. Nhiệm vụ của lực lượng này vốn là để phòng ngự sự xâm nhập của quân Thanh, nhưng khi nghe Bắc Kinh bị huy hiếp, Ngô Tam Quế liền dẫn binh về cứu. Dọc đường, nghe tin kinh đô đã thất thủ, vua Minh (Sùng Trinh Hoàng đế) đã chết, lại nghe Lý Tự Thành dụ dỗ, nên Ngô Tam Quế đã định hàng. Nhưng khi hay ái thiếp của mình là Trần Viên Viên bị Tự Thành chiếm đoạt, ông nổi giận đổi ý, đến xin hợp tác với quân Mãn Thanh dưới quyền chỉ huy của Đa Nhĩ Cổn.

Vì hồng nhan mà đảo chính, có mấy ai như ông chứ!

(3)tỳ bà hành: Tỳ bà hành là bài thơ dài 616 chữ của Bạch Cư Dị về cuộc đời trôi nổi truân chuyên của kẻ ca kỷ đàn tỳ bà.

Vì bài thơ quá dài nên mình chỉ để nguồn cho ai muốn đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.